Ta Là Chí Tôn

Chương 1057: Sao có thể?



Cho đến khi dùng tới Thanh Vân đan, ánh mắt Đổng Tề Thiên còn đang kinh nghi bất định.

Thẳng đến khi khí huyến toàn diện bạo phát, Huyền khí triệt để dẫn bạo cửa ải đầu tiên….

Đổng Tề Thiên lập tức cảm nhận được một cỗ đại lực bạo phát, tình huống bất ngờ xảy ra, cơ hồ hắn đã lập tức xông ra ngoài.

Vốn dĩ, nguồn lực này dù hùng vĩ, cũng không thể ảnh hưởng tới Đổng Tề Thiên hắn, thế nhưng lại khiến Đổng Tề Thiên trực tiếp ngẩn người.

Trong chốc lát, đại não lập tức trống rỗng.

Dược lực sao có thể mạnh như thế, làm sao có thể?!

Nhưng Đổng Tề Thiên là ai? Chỉ trong nháy mắt chần chờ, hắn lập tức hiểu ra.

Dược lực!

Dược hiệu!

Thiên tài địa bảo mà Vân Dương đưa hắn, mỗi một gốc đều thuộc loại hoàn mỹ.

Dược lực dược hiệu vốn vượt xa bình thường…

Mà khi hắn luyện đan, lại vẫn cứ theo tiêu chuẩn bình thường mà tính. Như vậy, hiệu quả cuối cùng, tự nhiên vượt xa mong muốn…

Đổng Tề Thiên trực tiếp biến sắc.

Lần này phiền lớn rồi.

Chỉ sợ… mười đệ tử, không nổi một người sống sót.

Hắn, hắn mới là người tự tay hại chết mấy đứa nhỏ này?!

Đổng Tề Thiên rối loạn chưa từng có, thế nhưng hắn lại không thể tham gia, tuy hắn có tu vi cao tuyệt, Thiên Tàn Thập Tú cộng cả Vân Dương cũng không đủ hắn búng một ngón tay, thế nhưng tình huống hiện tại, không phải tu vi cao thâm là có thể giải quyết.

Một khi xông quan thất bại, dù Đổng Tề Thiên hắn có là Thần Tiên, cũng chỉ có thể bất lực.

Ngay khi Đổng Tề Thiên hết hy vọng, tự trách không thôi, bỗng nhiên cảm giác được, một cỗ Huyền khí ầm ầm bay cao, ầm một tiếng, bay vọt ra ngoài…

Sau đó… sau đó liền khôi phục tình tĩnh!

Chỉ còn lại khí tức miên miên mật mật, không ngừng kết thành một mảnh, không ngừng mở rộng tăng cường…

Cái này… là thành công rồi sao?

Đổng Tề Thiên từ chán ngán thất vọng, lập tức biến thành trợn mắt hốc mồm, cảm giác kinh ngạc kéo lên tới tột đỉnh.

Cái này, sao có thể?

Coi như là Cực Thiên môn trước đó, khi phục dụng Thanh Vân đan bình thường, mười người được hai người thành công cũng đã là may mắn, còn Thanh Vân đan mà Vân Dương nhờ hắn luyện chế, hiệu năng càng thêm mạnh, thế nhưng lại có thể thành công?

Điểm này, căn cốt thiên chất hoàn toàn không có can hệ.

Khi dùng Thanh Vân đan, tất cả đều sắp thành một hàng chuẩn bị, người thành công, ngoại trừ nhờ cố gắng còn cần phải có may mắn, thậm chí, may mắn còn chiếm tỷ lệ tương đối lớn.

Cơ hồ chỉ một chút sai lầm, cũng có thể đưa tới kết quả vẫn lạc, không ai có thể mảy may thoát khỏi!

Nhưng tình huống hiện tại, chẳng lẽ thưc sự là hắn đang nằm mơ? Nếu không sao có thể gặp được chuyện như thế?!

Đổng Tề Thiên nghẹn hòng nhìn trân trối, thực sự có chút hoài nghi nhân sinh…

Khí tràng khổng lồ tự trên đại diện dần bình phục lại, bắt đầu thu gom, từ từ tạo thành từng đoàn riêng biệt…

Chuyện sau đó, Đổng Tề Thiên lại càng thêm kinh ngạc.

Đây… là các đệ tử vừa khôi phục thần trí, bắt đầu tự điều khiển Huyền khí, thích ứng với lực lượng… sau đó, lúc này, các sự phụ dần dần rút Huyền khí khỏi cơ thể sư phụ…

Quá trình này, diễn ra êm đẹp…

Nhưng, thực sự có thể nhanh như thế sao?

Chẳng lẽ, nhận biết của lão phu trong Cực Thiên môn, thực ra đều là sai lầm, toàn bộ đều là sai lầm?!

Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy!



Một hồi lâu sau.

Trong đại diện, mười một vị cao tầng Cửu Tôn phủ cùng ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình, trước mắt bọn hắn, chính là thập đại đệ tử đã chỉnh trang lại trang phục, mỗi người đều phấn khích đầy kích động, ánh mắt nhìn sư phụ sư bá cùng mang theo sùng kính cùng thân thiết.

- Tạ ơn sư ân!

Đại đệ tử Tôn Minh Tú hét to, mười đệ tử cùng nhau quỳ xuống.

- Đại ân của sư tôn, như trời cao đất rộng! Cả đời đệ tử cũng không dám quên!

Ba quỳ chín lạy!

Mấy người Sử Vô Trần bình thản nhận lễ, mặt mũi đầy vui mừng, đó là cảm giác vui mừng khi thấy đệ tử của mình trưởng thành, mỉm cười gật đầu, đầy hòa nhã.

Vân Dương cũng mở miệng:

- Được rồi, mười người các ngươi nhanh chóng đi dọn nơi các ngươi vừa làm bẩn cho ta! Cho kia còn chuẩn bị cho sư đệ sư muội các ngươi sử dụng, giờ bị các ngươi làm thối hơn cả chuồng heo…

Đám đệ tử không biết nên khóc hay cười.

Chưởng môn phủ tôn xưa nay nghiêm túc, lúc này lại có thể dùng khẩu khí nói giỡn để nói chuyện với bọn hắn như thế, thực sự lần đầu gặp được.

- Đệ tử tuân mệnh!

Sau một lát, quét dọng xong xuôi, dù sao cũng đã đat tới Chí Tôn thượng vị, muốn vệ sinh mấy gian phòng, cũng chỉ là chuyện trong vài phút.

Tôn Minh Tú còn tỉ mỉ kiểm tra lại từng gian tĩnh thất, xác nhận triệt để không còn mùi lạ, mới dùng tinh thần lực cọ rửa lần cuối, quét sạch tinh thần lực bám trong tĩnh thất ra ngoài.

- Thủ tôn không còn sai khiến, chúng đệ tử xin cáo lui.

- Trở về đi, nghỉ ngơi cho tốt, làm quen với lực lượng mới sinh, chuyện các ngươi cần làm tiếp đó, chính là học cách khống chết, củng cố cơ sở trước mắt!

Vân Dương nói:

- Sau đó mới là chiến đấu rèn luyện! Luận bàn so tài với nhau, các ngươi hiểu chưa?

- Đệ tử hiểu rõ, tuyệt đối không dám có nửa điểm lãnh đạm.

Nhìn ánh mắt lấp lóe kích động của các đệ tử, Vân Dương biết, đám nhỏ này không cần hắn nhắc nhở, tất cả đều biết phài đi liều mạng rèn luyện!

Tin rằng thời gian để bọn hắn nắm giữ được cỗ lực lượng kia, sẽ không quá lâu!

Lúc này, Đổng Tề Thiên vẫn đứng tại cửa đại điện, trừng mắt nhìn vào trong, đầy mắt không thể tin nổi!

Tiếng bước chân vang tới.

Tiếng chân này, nếu là trước kia hắn sẽ khịt mũi coi thường, bởi tiếng chân như vậy, đại biểu chủ nhân của nó mới đột phá, còn chưa khống chết được tiết tấu cường độ, khiến bước chân nặng nhẹ khác thường.

Nặng thì ầm ầm như núi chuyển, nhẹ thì lướt như muốn ngã, thế nhưng với đỉnh cấp cường giả như Đổng Tề Thiên, tu vi vừa đột phá liền phải nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, há có để tiếng chân như vậy hiện trước mọi người, làm trò hề cho thiên hạ!

Nhưng giờ phút này, Đổng Tề Thiên lại không hề có ý nghĩ đó, bởi vì hắn biết, đầu nguồn của những tiếng chân này là ai!

Theo tiếng nhìn lại, người bước ra đầu tiên, không phải là Tôn Minh Tú thì còn có thể là ai.

Tôn Minh Tú, vẫn mi thanh mục tú như thường ngày, sắc mặt trắng nõn, dáng người cao, tóc dày dậm, thế nhưng ánh mắt vốn ôn nhuận, nay lại mang theo một cỗ cảm giác lăng lệ bức người, mặc dù một bước nhẹ một bước nặng đi tới, nhưng cử chỉ vẫn đầy thong dong hào phóng.

Đây là vẻ thong dong của đại sư huynh, cho dù là lúc như này, cũng không có gì khác trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.