Ta Là Chí Tôn

Chương 1072: Xuất Chinh



Nửa đêm.

Vân Dương truyền pháp trận công sát trong Cửu Tôn đại trận, đám người bắt đầu học tập trận pháp công sát.

Thật ra Vân Dương đã sớm truyền thụ pháp môn căn bản có liên quan tới đại trận Cửu Tôn, chỉ là còn chưa truyền xuống những gì cao thâm liên quan tới trận pháp, nhất là sát chiêu trí mạng trong đó.

Thứ nhất, Cửu Tôn trận có yêu cầu không thấp đối với tu vi của người lập trận, người bình thường không thể lập được, thứ hai là bởi vì trận pháp này có lực sát thương quá lớn, động cái là lặp đi lặp lại sinh và diệt, nếu các đệ tử không có tố chất tâm lý vững vàng thì khó mà nắm giữ được, khả năng khống chế cũng có hạn.

Mà trong trận chiến lần này, mặc kệ là đám người Sử Vô Trần hay là các đệ tử Sơ Đại đều muốn học tập và nắm giữ. Bí quyết của trận chiến không nhất định sẽ xuất hiện ở trong trận doanh nào đó.

Cho đến vào sáng sớm hôm sau.

tất cả mọi người trên dưới Cửu Tôn phủ đều xuất hiện ở hai bên quảng trường, quả nhiên số lượng người đông nghìn nghịt, chỉ nhìn thấy đầu người.

Vân Dương trong trang phục màu tím đón gió, đi ra đầu tiên. Sau lưng là tám người Sử Vô Trần nối đuôi nhau xuất hiện. Mà phía sau bọn họ chính là đám thập đại đệ tử đời thứ nhất Cửu Tôn phủ mới xuất hiện.

- Lần này xuất chinh, mọi chuyện trong nhà đành phiền Đổng lão cùng hai vị huynh đệ trông coi.

Vân Dương quay đầu, nhìn ba người Đổng Tề Thiên cùng Quách Noãn Dương, Bình Tiểu Ý. Sắc mặt Quách Noãn Dương cùng Bình Tiểu Ý nghiêm nghị, gật đầu:

- Lão đại cứ yên tâm, nếu chúng ta còn một hơi thở, Cửu Tôn phủ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.

Vân Dương gật đầu, nói:

- Sau khi xác định ra quy tắc luận võ, trong khoảng thời gian này hai người các ngươi cùng Tiền Đa Đa cẩn thận chú ý tới các đệ tử một chút, tuyển chọn ra người có tư chất và căn cốt tốt, sau khi dạy dỗ, việc thi đấu trong Cửu Tôn phủ vẫn tiếp tục, dựa theo từng thứ tự trên bảng mà phân chia tài nguyên.

- Ta đã hiểu rõ, mong lão đại cứ yên tâm.

- Chờ sau khi chúng ta trở về, Cửu Tôn phủ sẽ bắt đầu một đợt thu nhận đệ tử mới. Trong số các đệ tử Sơ Đại của Cửu Tôn phủ, hết thời hạn sẽ xếp hạng vào Địa Huyền. Những đệ tử thu nhận sau đó sẽ do cũng những đệ tử này thay thầy truyền thụ, xem là đệ tử đời thứ hai.

- Trước mắt có hơn một vạn đệ tử, có thể xếp tất cả vào đệ tử đời thứ hai trở lên. Những người về sau cứu được sẽ là đời thứ ba trở xuống.

- Những gì liên quan tới chuyện này sẽ các ngươi tự mình suy nghĩ, đưa ra một điều lệ.

- Vâng, chúng ta đã hiểu rõ.

Tiền Đa Đa cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, vui vẻ ra mặt, dù sao những chuyện này thật sự là sở trường của hắn. Đổng Tề Thiên đứng bên cạnh thấy vậy thì trợn mắt một cái, đang muốn nói chuyện, Vân Dương đã đoán trước, ngắt lời nói:

- Ừ, coi như đây là chuyện thứ ba nhờ Đổng lão.

Đổng Tề Thiên định nói nhất thời nghẹn lại trong cổ họng, mãi hồi lâu mới rầu rĩ nói:

- Được!

Trước đây Vân Dương từng liên tục do dự, không biết có nên để Đổng Tề Thiên tới cuộc tranh tài Thiên Vận Kỳ lần này hay không.

Nếu để Đổng Tề Thiên giúp sẽ có lợi ích rõ ràng, có vị đại lão này áp trận, nội tình trong phe mình sẽ tăng lên rất nhiều, đủ để ứng phó bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xuất hiện, thế nhưng tai họa cũng rõ ràng. Đổng Tề Thiên vừa hành động, Cửu Tôn phủ chắc chắn sẽ dẫn tới các tông môn cao cấp trên đại lục Huyền Hoàng phải chú ý. Nếu bị những thế lực cao cấp kia để mắt tới, cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Thậm chí, Vân Dương không quên chuyện Đổng Tề Thiên bị giam cầm, phía sau việc này tất nhiên sẽ liên luỵ đến cường giả siêu cấp nào đó, trước khi Đổng Tề Thiên hiện thân, đối phương sẽ không hành động gì, mà có động tác gì thì cũng không được biết, nhưng lấy việc đối phương giam cầm Đổng Tề Thiên có thể thấy, nếu có chút động tác chỉ sợ sẽ phải long trời lở đất, lấy Cửu Tôn phủ nhỏ bé như vậy có thể sẽ không chịu đựng nổi, cho nên vẫn yên tĩnh một chút, làm gì chắc đó thì hơn!

...

- Cung kính tiễn chưởng môn sư tôn, các vị sư thúc, các vị sư huynh sư tỷ xuất chinh, trận chiến này tất thắng! Cửu Tôn phủ tất thắng!

Hơn vạn đệ tử cùng hô to, tiếng kêu đinh tai nhức óc gần như xuyên thủng cả bầu trời xanh. Vân Dương vung tay lên:

- Xuất phát!

Hai mươi người tập hợp thành một đường kiếm quang lớn, vù một cái liền nhanh chóng bay ra khỏi Cửu Tôn phủ, rời đi rất nhanh!

...

Cuối cùng cũng xuất chinh rồi. Lúc này ngoại trừ Vân Dương, trong lòng tất cả mọi người đều rất kích động. đám người Thiên Tàn Thập Tú, tính cả cả Sử Vô Trần, trước đó ra ngoài tới đâu cũng bị người ta nói là đá mài đao, cái danh hiệu đá mài đao thật sự là đã làm bạn với bọn họ quá lâu rồi, bây giờ cuối cùng lại bước chân vào hồng trần, tâm cảnh đã khác.

Ta xem còn ai dám nói chúng ta là đá mài đao nữa! Những môn phái trước kia từng bắt chúng ta làm đá mài đao, chúng ta chắc chắn sẽ nghiền ép lại từng đám một.

đoàn người đi được khoảng mấy chục dặm, đột nhiên nghe phía sau có người kêu lên:

- Chờ ta một chút!

Đám người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Giang Lạc Lạc mặc trang phục màu đỏ giống như tân nương tử chạy như bay đến. Sắc mặt Lạc Đại Giang trầm xuống nói:

- Chuyến này chúng ta để làm chuyện quan trọng, nàng đi theo làm gì?

Giang Lạc Lạc hừ một tiếng, nói:

- Khi đó ngươi cũng đã nói chờ tới lúc đoạt được Thiên Vận Kỳ sẽ cưới ta, chuyện lớn như vậy, ta không đi theo thì làm sao có thể yên tâm được, nếu chẳng may lần này ngươi ra ngoài gặp phải mấy tiện nhân yêu diễm thì làm sao bây giờ? Ta mặc kệ, dù sao ta phải nhìn thấy ngươi, đi theo ngươi!

Lạc Đại Giang không biết phải nói gì nữa: “...”

Ngài đúng là cô nãi nãi của ta, cái gì vậy chứ? Cái gì mà tiện nhân yêu diễm, cái gì là không yên lòng! Trong đoàn người Cửu Tôn phủ xuất chinh tranh đấu Thiên Vận Kỳ lần này, không ngờ lại có thêm Giang Lạc Lạc, người này không biết có nên tính là khách không mời mà đến hay không nữa?

- Đệ muội à, trước kia ta không nghe nói đệ muội sẽ tới, sư môn của đệ muội là...

Vân Dương hỏi một câu, Giang Lạc Lạc liền vui vẻ ra mặt:

- Sư môn của ta chính là Phượng Minh môn, xếp ba vị trí đầu trong trung phẩm Thiên Vận Kỳ, đúng rồi, bản môn ở trong bảng xếp hạng trung phẩm Thiên Vận Kỳ của Thánh Tâm điện đứng thứ hai đấy.

Chí ít trong mắt các đệ tử, vị sư nương/ sư mẫu này là người kỳ quái, hễ có người gọi nàng là Giang cô nương hoặc là Giang tỷ vân vân, nàng đều sẽ nổi giận, chí ít cũng sẽ xem có tai như điếc không hề phát hiện ra. Nhưng nếu gọi là đệ muội hoặc là tẩu tử, nàng đều sẽ cười dịu dàng trả lời, bây giờ các đệ tử đã quen gọi nàng là sư nương, đây đại khái là cách gọi mà nàng thích nghe nhất. Ngay cả Vân Dương cũng vậy, chỉ cần cách gọi làm nàng không vừa lòng, bị nàng nổi giận cũng là nhẹ, Vân Dương là người thế nào, tất nhiên biết nghe lời phải, chỉ gọi đệ muội, không gọi gì khác.

- Đại Giang à.

Vân Dương nghiêng đầu nhìn Lạc Đại Giang:

- Chờ tới khi chúng ta trở về, ta thấy ngươi nên tranh thủ thời gian thành thân đi, ngươi làm chậm trễ thời gian của đệ muội như vậy, ta thấy cũng không vừa mắt, huynh đệ chúng ta cũng có thể nhờ vào chuyện này mà vui mừng một trận.

Giang Lạc Lạc nghe vậy liền vui mừng, quay đầu nhìn Lạc Đại Giang, hiển nhiên muốn nghe được một câu hứa hẹn. Nhưng Lạc Đại Giang nghe xong chỉ cười gượng, nói:

- Lão đại, Lạc Lạc thích ta là chuyện mà già trẻ lớn bé trên dưới Cửu Tôn phủ chúng ta không ai không biết, nhưng ngươi có biết ta thích nàng không hề ít hơn nàng thích ta hay không?

Vân Dương nghe vậy liền sững sờ, nhân tiện nói:

- Cái này thì có là gì! Các ngươi đã hóa giải khúc mắc thì tranh thủ thời gian nhanh chóng thành thân mới đúng, cứ xoắn xuýt vô nghĩa chuyện ai thích ai hơn làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.