Ta Là Chí Tôn

Chương 1153: Ngươi bất động, ta cũng bất động



Phác Đức Song hít một hơi thật sâu, duỗi đầu ngón tay chỉ vào mặt Hoắc Vân Phong, nói từng chữ:

- Hoắc, Vân, Phong!

Hoắc Vân Phong tươi cười:

- Phác huynh, đổ ước giữa chúng ta đều là việc nhỏ, trước mắt nên lấy nên lấy đại cục làm trọng. Ha ha ha... Chiến đấu còn chưa kết thúc, đến cùng ai thắng ai thưa vẫn chưa biết. Phác huynh tại sao hiện tại gấp vậy, Thất Tinh môn là danh xưng trận chiến vô địch, ván thứ ba chính là trận chiến, nhất định có thể thắng lại, một khi lật bàn, song phương đều ngang tay, còn có ván thứ tư và thứ năm, ngươi vẫn còn có cơ hội!

- Mà Thất Tinh môn là tông môn lâu đời, nội tình thâm hậu, hiện tại ta có chút lo lắng.

Phác Đức Song kêu lên đau đớn, nguyên bản hắn cũng là cảm thấy như vậy. Nhưng lúc này bị Hoắc Vân Phong nói ra, Phác Đức Song không khỏi càng cảm giác không tốt... Mẹ nó, trận này chiến... Chẳng lẽ cứ thua như vậy?

Hoắc Vân Phong, ngươi thật là ti tiện!

Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh biết diễn kịch!

- Cuộc chiến thứ ba, trận chiến!

Phác Đức Song giậm chân một cái phát ra Thiên Địa khí, đem hết sự phiền muộn của bản thân phát tiết ra ngoài, rống lên.

Âm ba chấn động tòa Ngũ Trọng sơn, ai nấy đều run rẩy.

- Phác huynh hảo công phu! Quả nhiên tu vi bất phàm!

Hoắc Vân Phong giơ ngón tay cái lên, liên tiếp vuốt mông ngựa:

- Cái này tu vi, thật sự vang dội cổ kim!

Cuộc chiến thứ ba, trận chiến, đã tới.

Thất Tinh môn Thất Tinh Tụ, trong nháy mắt đã bố trí xong trận thế, chờ ở trong sân, đây là trấn môn pháp bảo của Thất Tinh tông cực kỳ khủng khiếp, do đó bên kia trong lòng tràn đầy tự tin chiến thắng!

Mà Cửu Tôn phủ bên này, còn đang cân nhắc, đại khái là đối với một vòng chiến này có vài phần do dự.

Không giống Hoắc Vân Phong đối với Cửu Tôn phủ trận pháp tự tin hơn gấp trăm lần, Vân Dương có chút do dự, không quyết định được.

Hắn trầm tư nửa ngày, rốt cục trầm giọng nói:

- Giai Giai ở lại. Còn lại chín người, bố trí Cửu Tôn Thổ hành đại trận. Tôn Minh Tú tọa trấn tại trung ương chủ trì trận pháp, ba người Bạch Dạ Hành cùng Hồ Tiểu Phàm, Vân Tú Tâm là ba mũi nhọn tiến công, những người khác, nghiêm ngặt dựa theo trận pháp vận chuyển, không được tự ý làm bừa,

Ý nghĩa như tên gọi, Cửu Tôn đại trận này hoàn toàn khác biệt với Cửu Phong đại trận chiến đấu tranh hạ phẩm Thiên Vận Kỳ lúc trước.

Cửu Tôn đại trận, chính là trận pháp Cửu Tôn tại Ngọc Đường đế quốc, do Cửu Thiên trận diễn hóa mà sinh, không những uy lực mạnh mẽ, lại bao hàm chư tướng vận chuyển, thần diệu dị thường.

Về phần Cửu Tôn Thổ hành đại trận, mệnh danh là trận pháp phòng ngự cực mạnh!

Vân Dương quyết định, chiến dịch này phải ưu tiên đứng ở thế bất bại trước!

Vân Dương sở dĩ quyết định như vậy, nguyên nhân là hắn cảm giác bảy đệ tử Thất Tinh môn xuất chiến, xét tu vi mà nói, so với mười đệ tử của Cửu Tôn phủ mạnh hơn không ít.

Đối mặt với thực lực chênh lệch xa như vậy, Vân Dương không thể không đề phòng, dự tính hai trận phía trước kết quả ngoài đã ngoài dự đoán, trận thứ ba không nhất thiết phải thắng, chỉ cần hòa là được, dù sao cục diện thắng đối phương đã nắm giữ trong lòng bàn tay.

- Xuất chiến!

Vân Tú Tâm ra lệnh, chín người như chín đóa mây trắng nhảy xuống giữa sân.

Tay cầm một thanh trường kiếm, từng khuôn mặt đáng yêu lộ ra làm cho người ta mê mẩn.

Trên đài cao, ánh mắt Hoắc Vân Phong đột nhiên sinh ra một chút biến hóa, trong lòng sinh ra hồ nghi: Cửu Tôn phủ lần này bài bố ra trận pháp, cùng trận pháp lần trước, dường như... Có chút không giống.

Cửu Tôn phủ chín người sau khi rơi xuống đất, cho dù không di động nữa, như chín cái bức phù điêu, đứng ở vị trí riêng của mình, ánh mắt lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào chiến trận Thất Tinh Tụ đối phương, như lặng chờ đối phương đến công.

Địch không động, ta không động.

Bọn hắn đụng đến, ta cũng bất động.

Hai cái trận thế bày biện như vậy, thật lâu trôi qua, như cũ không có người cử động.

Bảy đệ tử Thất Tinh môn đối diện với tình huống như vậy có chút bối rối, chúng ta dành nửa ngày triển khai trận thế, chỉ chờ đối phương tiến công, nhưng người ta bất động, đứng sừng sững. Cái này phải làm như thế nào?

Thất Tinh môn Thất Tinh Tụ lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân, lấy bảy người phối hợp phòng ngự tiêu trừ thế công địch nhân, lại chuyển thất tinh biến hóa cùng nhau hợp công, nhưng chủ động tiến công lại không phải là thế mạnh.

Bây giờ đối phương không chủ động tới công, tự nhiên làm cho đến bọn hắn cảm thấy có phần không thích ứng!

Về phần Cửu Tôn phủ bên này, tư tưởng lại đơn thuần nhiều.

Sư phụ vừa mới dặn dò, hết thảy dựa theo kế hoạch làm việc, đối phương bất động ta bất động. Dù sao chúng ta sẽ không chủ động tiến công. Nếu ai làm hỏng kế hoạch, dẫn đếnthất bại, đừng bảo là sư phụ trách phạt, chỉ cần ánh mắt kỳ thị của đòng môn thôi, cũng đủ làm cho chính mình xấu hổ tự sát.

Dù sao các ngươi bất động chúng ta liền bất động, cục diện giằng co càng càng lâu, chính là thế hoà không phân thắng bại.

Chúng ta không sợ thế hoà không phân thắng bại, còn mong muốn kết quả như vậy.

Tiếp qua nửa ngày, song phương như cũ không người chủ động tấn công, Thất Tinh môn bên kia trực tiếp tức điên.

Thất Tinh môn Thất Tinh Tụ chiến trận, là chiến trận mang hàm nghĩa lấy tĩnh chế động, ưu tiên hàng đầu chính là không chủ động xuất kích.

Gặp phải địch nhân tiến công, sẽ chọn đem địch nhân xông vào trong trận, Thất Tinh Tụ mới có thể có thể phát huy hoàn toàn!

Mà Thất Tinh môn trận chiến sở dĩ có thể không bị bại, đứng ở thế bất bại, nguyên nhân chính là như thế.

Hoà, cũng là bất bại!

Nhưng hiện tại, Thất Tinh môn cần là một trận thắng lợi, cho nên bọn hắn hi vọng đối phương đến công!

Thế nhưng, mẹ nó đối thủ bất động, chính là bất động, không nhúc nhích chút nào!

Thất Tinh môn trong quá khứ đã trải qua, thậm chí cho tới bây giờ đều không có gặp qua tình huống như vậy!

Xin hỏi, Cửu Tôn phủ các người tới khiêu chiến, nhưng các ngươi không tiến công, định đem chúng ta ra làm trò đùa à?

Các ngươi vì sao bất động? Các ngươi không phải muốn khiêu chiến? Các ngươi không muốn thắng? Đệ tử Thất Tinh môn chủ trì chiến trận nhịn không được thét một tiếng.

Vân Tú Tâm vểnh cằm nói:

- Vậy các ngươi vì sao bất động? Hiện tại muốn lấy được kết quả thắng thì các ngươi nên chủ động tấn công chúng ta đi chứ?

Đệ tử Thất Tinh môn phẫn nộ quát:

- Lẽ nào lại như vậy, các ngươiân là người khiêu chiến lại không đến tiến công, đây là chuyện kỳ quái gì?

Hồ Tiểu Phàm cười ha ha một tiếng:

- Có chuyện gì kỳ quái, có pháp có phá, chúng ta không công, các ngươi không chiến, mọi người cứ như vậy giằng co nữa, trận chiến này, xem ra là kết quả chỉ có thể là hòa. Chúng ta đối với chuyện nàykhông có bất kỳ cái ý kiến gì!

Bảy đệ tử Thất Tinh môn bị một câu nói kia làm tức giận đến lệch mũi.

Các ngươi đúng là vui với kết quả hoà không phân thắng bại, bởi các ngươi thắng nhiều được một trận!

Nhưng là chúng ta không thể nào chấp nhận được, chúng ta cần trận này thắng lợ!

Song phương lại lẳng lặng giằng co một hồi, vẫn là không có bất kỳ bên nào có động tác.

Trên khán đài khán giả không nhịn được cười.

Bên trong môn phái Trung phẩm Thiên Vận Kỳ, tùy tiện một người đều là hạng người trải qua thân kinh bách chiến, nhưng không có người nào thấy tình huống kỳ lạ này. Song phương từ lúc vào sân đến giờ đều bất động, tình huống này cứ như vậy lâm váo cục diện bế tắc!

Mà sau khi một trận cười vang lên, ngoại trừ các cao tầng Thất Tinh môn, đám người bên ngoài hai mắt tỏa sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.