Ta Là Chí Tôn

Chương 1155: Quá con mẹ nó



Xuống!

Vẫn là thanh âm của Tôn Minh Tú, tuy Vân Tú Tâm là điểm công kích, nhưng hắn lại là hạch tâm chiến trận.

Muốn thấy sơ hở đối phương, xác định thời cơ công kích, không trầm ổn kiên nghị như Tôn Minh Tú, căn bản không làm được!

Ba người Vân Tú Tâm cùng nhau xuất kích, sáu người trên không dùng một phương thức thẳng tắp, công thẳng tới Thất Tinh chiến trận.

Ừm, không phải xuống bình thường, mà là đổ xuống!

Bởi vì chân bọn hắn, đang đứng trên bờ vai đồng môn, ba người nhất thể, trực tiếp đổ xuống, đương nhiên là đổ xuống!

Kiếm mang mênh mông cũng nháy mắt tăng vọt mười lần!

Cái này, chính là phương thức công kích duy nhất của Thổ hành đại trận.

Khuynh Phúc Diệt Tuyệt, Tẫn Trầm Nhân Gian, Vô Biên Trầm Luân!

Ba đạo kiếm mang cười thịnh, cấu thành một hình tam giác từ trên xuống, dẫn bạo trong Thất Tinh chiến trận!

Bảy đệ tử Thất Tinh môn gấp muốn chết, đồng thời bạo hống một tiếng:

- Tuyệt đối không thể loạn vị trí!

Bảy người đồng thời giơ kiếm hoành không, ý muốn ngăn cơn sóng dữ, bọn hắn tương đối tự tin với khả năng phòng hộ của Thất Tinh chiến trận!

Chỉ tiếc, đã chậm, nguyên nhân thất bại của bọn hắn quá nhiều, nhiều đến mức không thể sửa lại bại cục.

Ba đạo kiếm mang nổ tung trong trận, vô số kiếm mang bắn về bốn phía.

Sưu sưu sưu…

Tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.

Trên người bảy đệ tử Thất Tinh môn, ít nhiều đều xuất hiện lỗ máu.

Đến lúc này, Thất Tinh chiến trận đã hoàn toàn tán loạn, trận không ra trận, Thất Tinh khó tụ.

- Tán!

Tôn Minh Tú lại ra lệnh, chín người xoay tròn trên không trung, nhanh chóng đáp xuống chín vị trí, ầm ầm tự mình tản ra.

Trong nháy mắt, Tôn Minh Tú liền nhào thân tiến lên, chạy tới hạch tâm của Thất Tinh chiến trận, thừa dịp đối thủ đang phòng thủ, trận thế còn không ổn định, quyết tuyệt chém một kiếm!

Kiếm này đặc biệt thi triển nhằm vào hạ tam lộ, cơ bản chém xát mắt cá chân.

Lần công kích này, chính là một chiêu nhất định phải có trong sách lược của hắn, vừa rồi ba người Vân Tú Tâm tụ toàn lực, cường thế phá Thất Tinh trận, mặc dù thu hoạch phong phú, nhưng tự thân cũng tốn không ít lực, cho nên nhiệm vụ tiến công thêm một bước, lại rơi xuống người có thực lực chỉ dưới Vân Tú Tâm, trận nhãn Tôn Minh Tú!

Bảy đệ tử Thất Tinh môn đối mặt một kiếm chém tới, mặc dù kinh nhưng không loạn, cùng nhau vọt lên né tránh, càng đồng thời xuất kiếm, ý muốn phản sát Tôn Minh Tú. Thế nhưng nháy mắt bảy người vừa vọt lên, máu tươi trên người đã đổ ra như thác, từ không trung chảy xuống!

Hiển nhiên, một kiếm này của Tôn Minh Tú, ý nghĩa chân chính là một đảo loạn Thất Tinh chiến trận vốn đã rời rạc của bọn hắn, hiệu quả Thất Tinh chiến trận giảm, tác dụng hạn chế thương thế cũng mất, thương thế hiện tại còn càng nặng hơn một phần!

- Tụ!

Tôn Minh Tú thành công dùng một kiếm quấy nhiễu, đem địch nhân bức ra, lập tức thừa thắng xông lên, trường kiếm chuyển quanh người, chuyên tâm thủ hộ, càng hô quát một tiếng, tám người Vân Tú Tâm lập tức từ tám phương xông tới!

Tốc độ nhanh như chớp, thậm chí so với kiếm quang của Thất Tinh môn còn càng nhanh hơn.

Bọn hắn không chỉ xông lại, mà Tôn Minh Tú ở trung tâm, cũng tạo ra một cỗ hấp lực siêu cường, dẫn tám người đuổi tới!

Bảy đệ tử Thất Tinh môn còn chưa kịp phản công, chín người của Cửu Tôn phủ đã tụ trước một bước, lần này tám kiếm đồng thời bảo hộ Tôn Minh Tú trong hạch tâm, đem chiêu thức phòng thủ của Tôn Minh Tú diễn sinh tới mức cực hạn!

Sau đó, kiếm mang phản công của đệ tử Thất Tinh môn đem uy năng ẩn trong kiếm phát huy toàn bộ!

Cùng lúc đó, chín người Cửu Tôn phủ đồng thời xuất kiếm!

Chỉ một thoáng, một đạo kiếm mang tràn trề xuất hiện, độ rực rỡ của đạo kiếm mang này, thậm chí còn chói hơn cả Thái Dương treo giữa không trung!

Oanh!

Trên đài cao.

Phác Đức Song đen mặt, lẩm bẩm nói:

- Thất Tinh môn, bại!

Đúng vậy, lần này không cần Phác Đức Song tuyên bố, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra.

Đối mặt với kiếm mang hùng vĩ như thế, bảy đệ tử Thất Tinh môn đều mỏng manh yếu đuối như thiêu thân, nhao nhao dấn thân vào trong liệt hỏa, tất cả cùng biến mất giữa không trung, có vẻ như ngay cả chút mảnh vụn cũng không để lại!

Trên khán dài.

Đoàn Thiên Xung nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.

Trận chiến này, thua không oan.

Chín đệ tử Cửu Tôn phủ tụ lực, uy năng trong kiếm mang đã đạt tới chuẩn Thánh vương, đối mặt kiếm này, đám đệ tử mới chỉ đạt tới Thánh giả nhất phảm đỉnh phong sao có thể ngăn cản!

Chớ nói chi bảy đệ tử Thất Tinh môn đều đã trọng thương, Thất Tinh chiến trận càng tán mất, nỗ lực xuất kiếm không kết quả, ngược lại dẫn bạo phản công mạnh nhất, kết quả này, có gì cần nói?!

- Trận chiến thứ ba, đấu Trận, Cửu Tôn phủ thắng!

...

Phác Đức Song tuyên bố, bảy đệ tử Thất Tinh môn đồng loạt phục sinh.

Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy chín đệ tử Cửu Tôn phủ, trên mặt mỗi người đều không hẹn mà lộ thần sắc sợ hãi!

Uy năng một kích cuối cùng kia, rõ ràng như mở ra cánh cửa Địa Ngục!

Thật đáng sợ!

Quá kinh khủng!

Lúc này, sắc mặt Phác Đức Song đã không thể đen hơn, cơ hồ vặn vẹo không còn hình người!

Hoắc Vân Phong đứng bên, nhìn sắc mặt Phác Đức Song, lòng sướng muốn chết. Đột nhiên nhớ: A, tâm tình hiện tại của Phác Đức Song, hẳn là cũng giống ta khi thua mấy trận trước đi…

Hai tên hỗn đản kia, hiện tại nhất định cũng sảng khoải muốn chết như ta!

Con mẹ nó! Hai tên khốn kiếp, bình thường mở miệng đại ca ngọt sớt, lại dám thầm chế giễu ta như vậy!

Nợ này, nhất định phải đòi!

Mặc dù tiền vốn đánh bạc của ta là do bọn hắn cho mượn, nhưng ân là ân, thù là thù, chuyện nào ra chuyện đó… tối thiểu phải kéo ba năm bảy năm mới có thể trả tiền đánh bạc cho bọn hắn!

- Phác huynh, tâm tình huynh hiện thế nào a?!

Hoắc Vân Phong cười tủm tỉm, tiện đến không thể tiện hơn.

Hắn biết rõ lúc này không nên kích thích Phác Đức Song, nhưng… nhưng lại không nhịn được xúc động muốn phạm tiện, ngữ diệu chế giễu bật ra khỏi miệng.

- Tâm tình hiện tại của ta…

Phác Đức Song nhắm hai mắt lại, đột nhiên thở dài một tiếng:

- Khó chịu như ăn phải cứt… nhất là đống cứt này… còn do ngươi ỉa ra.

Hoắc Vân Phong cười ha ha, tiếng cười mang theo âm luật như lợn kêu, chói tai khó được.

Ánh mắt hai chấp sự khác nhìn Hoắc Vân Phong, hung ác như nhìn thấy cừu nhân giết cha đoạt vợ!

Nếu ánh mắt có thể giết người, phỏng chừng Hoắc Vân Phong đã luân hồi đến mười mấy vạn lần!

Lão già Hoắc Vân Phong chết tiệt, thực sự con mẹ nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.