Ta Là Chí Tôn

Chương 151: Thái tử cản đường



Thái tử cản đường

Sắc mặt chúng nữ cùng trở nên tái nhợt.

Thể thể mềm mại của Kế Linh Tê lung lay một cái, nhưng vẫn không quên đưa tay đỡ Nguyệt Như Lan:

- Lan tỷ!

Ánh mắt Nguyệt Như Lan xám tro như người chết.

Nàng lẩm bẩm nói:

- Kế Lăng Phong, đến cùng ngươi... Ở đâu?!

Nguyệt Như Lan vừa nói xong mấy câu, đột nhiên ho khan một tiếng, một ngụm máu đỏ tươi kiều diễm phun ra từ môi đỏ, nàng cứ vậy mà hôn mê bất tỉnh. Thời gian tìm kiếm lâu như thế, Nguyệt Như Lan sớm đã hao tổn tâm lực quá độ.

Sở dĩ nàng còn có thể kiên trì mà chưa sụp đổ, cũng chỉ bởi, trong lòng còn có một hy vọng mong manh.

Nhưng, từng tin mang đến hy vọng cho nàng, sau khi xác thực đều là giả, từng cái hy vọng vỡ nát như bọt biển, dấu chân của Nguyệt Như Lan đã sớm đạp nát nửa cái đại lục, nhưng từ đầu tới cuối vẫn chưa từng có thu hoạch đáng kể.

Lần hy vọng vỡ nát này, tựa như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, rốt cục khiến nàng không thể chống đỡ nổi.

Vành mắt Kế Linh Tê đỏ lên, ca ca, đến cùng ngươi ở đâu?

Vì sao tìm khắp thế giới, nhưng cũng không tìm thấy ngươi?

- Bây giờ, chúng ta phải làm gì?

Ngọc Hương Nhi run giọng hỏi.

Thân thể mềm mại của Kế Linh Tê đột nhiên cứng ngắc, cơ thể như mất tất cả sinh lực.

Trong lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy mình thật mềm yếu.

Từ khi ca ca mất tích, thời gian này Như Lan tỷ luôn bồi bạn, an ủi nàng, nhưng lúc này Như Lan tỷ cũng đã ngã xuống. Đột nhiên khiến nàng sinh ra một cảm giác chán trường, trời đất tuy lớn, nhưng lại không có một người có thể dựa vào, gần như bản năng nói mớ:

- Nên làm cái gì? Chúng ta nến đi đâu...

Trong lòng đột nhiên thất chua chua, nước mắt chảy ròng ròng.

Ngọc Hương Nhi ngập ngừng nói:

- Chúng ta đã ra ngoài lâu như vậy...bây giờ, gia tộc muốn ta trở về... Nếu không, Linh Tê, ngươi cùng Lan tỷ đến nhà ta chơi một thời gian a? Chúng ta từ từ nghĩ biện pháp, chắc chắn sẽ có chuyển cơ...

Hạ Vũ Hàn cũng thấp giọng nói:

- Người trong nhà ta cũng muốn ta trở về, trước đó cũng đã thúc dục nhiều lần... Linh Tê, chúng ta cứ tìm kiếm mà không có mục đích như thế, cũng không giải quyết được vấn đề a...

Nguyệt Như Lan trong ngực Kế Linh Tê mơ màng tỉnh lại, mệt mỏi thở dài:

- Kỳ thực, các tỷ muội đã hỗ trợ rất nhiều... Khụ khụ... Lần này, các ngươi cứ về nhà trước đi, đợi có tin tức, chúng ta lại đi tìm. Hoặc là, chọn một thời gian, mấy tỷ muội chúng ta lại tụ họp.

- Các ngươi không cần quá lo lắng cho ta và Linh Tê, lần này chúng ta cũng trở về.

Nguyệt Như Lan vô lực nói:

- Chúng ta có nhiều hộ vệ đi theo như vậy, họ đều là cao thủ... Sẽ không có chuyện gì...

Ngọc Hương Nhi không yên tâm nói:

- Thế nhưng các ngươi... Muốn đi về đâu?

Trong mắt Nguyệt Như Lan lóe lên hào quang cố chấp, nhẹ nhàng cắn chặt răng ngà:

- Trước đó có hai tin tức nhắc tới Lăng Phong, một là Ngưu Lăng Phong kia, mà một cái còn lại, chính là ở Thiên Đường thành.

Nguyệt Như Lan kiên quyết nói:

- Nếu đã xác nhận không phải người trước, vậy chúng ta sẽ trở lại Thiên Đường thành!

Nghe được ba chữ Thiên Đường thành, trong mắt Kế Linh Tê bông tuôn ra một tia sáng hy vọng.

Thiên Đường thành!

Màn đêm yên tĩnh buông xuống.

Sớm ngày thứ hai, chúng tỷ muội chia tay trong nước mắt, Ngọc Hương Nhi ôm Kế Linh Tê, ô ô khóc rất lâu, mới rốt cục bị khuyên đi.

Hai người Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan, mang theo bốn năm mươi tên hộ vệ, bắt đầu trở lại Thiên Đường thành.

Nhưng đoạn đường này, di chuyển trong không khí trầm mặc.

Sau khi xác nhận Lăng Phong công tử kia không phải là Kế Lăng Phong, Nguyệt Như Lan đã triệt để hết hy vọng. Đó là một cảm giác triệt để nguội lạnh, sinh mà không thể luyến. Nhưng cũng vì chính vậy, nàng mới nói muốn về Thiên Đường thành.

Bởi, nơi đó, còn có Vân Dương.

Vân công tử.

Một người mà Kế Linh Tê ưa thích.

“Nếu ta đã phải nếm thử tư vị vĩnh viễn mất người yêu, nếm thử cái cảm giác vỡ tâm đứt ruột như vậy, vậy ta muốn, Kế Linh Tê không phải nếm thử tư vị này.”

“Lăng Phong, coi như cả đời này ta mãi không tìm thấy ngươi, ta cũng sẽ dùng cả đời này để tìm kiếm ngươi, còn có kiếp sau, ta cũng muốn tiếp tục tìm kiếm ngươi.”

“Nhưng, coi như mãi mãi không thể tìm kiếm ngươi, ta cũng sẽ chiếu cố muội muội của ngươi.”

“Muội muội duy nhất của ngươi!”

Trong gió, tóc mây cùng tà áo trắng của Nguyệt Như Lan tung bay theo gió, trên gương mặt xinh đẹp, là một mảnh bình tĩnh khó tả.

Kế Lăng Phong, ngươi còn nhớ câu nói kia sao?

Mặc dù ngươi Lăng Phong thiên lý, Thiên Hạ vô tung, nhưng ánh trăng vẫn tuyên cổ tồn tại, đời đời kiếp kiếp. Ôn nhu triền miên, thiên trường địa cửu quyết không thay đổi.

Coi như trở thành đóa hoa lan trong cốc vắng, sống cô đơn cả một đời, nhưng ta cũng muốn yên lặng chờ đợi, chờ ngươi.

...

Chúng tỷ muội rời đi, ai nấy thở dài thườn thượt. Tất cả mọi người có thể trở về nhà, nhưng, chỉ có Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan lại không thể trở về nhà.

Trở về, sẽ gặp phải cảnh bức hôn, hơn nữa các nàng tuyệt không thể phản kháng được.

- Chỉ có thể chúc phúc cho các ngươi, sớm ngày có thể tìm được Lăng Phong ca ca...

Ngọc Hương Nhi quay đầy, nhìn quan ải vạn dặm, lệ quang óng ánh tuôn rơi.

- Nếu có điều khó xử, tuyệt đối đừng quên... Tìm chúng ta.

...

Vân Dương ẩn ẩn cảm thấy không khí là lạ.

Mấy ngày nay hắn vẫn chờ, chờ Lão Nguyên soái đem Hoàng đế Bệ hạ đến tìm hắn, nhưng đến giờ vẫn không thấy động tĩnh.

Rốt cục là có truyện gì xảy ra?

Vân Dương vững tin, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công của hắn có thể hóa giải độc hoạn thậm chí là tình trạng cơ thể cho Hoàng đế Bệ hạ, hắn càng là một người tuyệt sẽ không gây bất lợi cho Hoàng đế Bệ hạ, tin rằng, dù là bản thân Hoàng đế Bệ hạ hay Lão Nguyên soái cũng đều biết rõ điểm này, nhưng vì sao, tới bây giờ mà hai người còn không tới tìm hắn? Nếu chỉ riêng Hoàng đế Bệ hạ thì cũng thôi, nhưng Lão Nguyên soái cũng hoàn toàn không có tin tức, cái này khiến hắn khó hiểu không thôi!

Còn có, Thủy Vô Âm của Lăng Phong các, trong thời gian này, Vân Dương đã tới Lăng Phong các cả chục lần, nhưng, vẫn không hề tìm thấy tung tích hay tin tức của người chủ trì là Thủy Vô Âm.

Thủy Vô Âm đi đâu?

Vân Dương rất chắc chắn, Thủy Vô Âm vẫn ở Thiên Đường thành, hơn nữa, vẫn không ngừng chú ý tới Lăng Phong các. Nhưng, bất kể hắn tìm kiếm thế nào, cũng không thấy được tung tích Thủy Vô Âm.

Điểm này, khiến Vân Dương cảm thấy vô cùng kỳ quái. Không hổ là trợ tá đắc lực của Bát ca Phong Tôn, lấy năng lực của hắn mà cũng không thể tìm kiếm, cũng coi như một cái thiên tài a!

...

Một ngày, Vân Dương đang trên đường đến Thanh Vân phường, đột nhiên có một đội nhân mã xuất hiện, chặn lấy đường đi.

Người phủ Thái tử.

Vân Dương liếc mắt một cái có thể thấy Hàn Vô Phi.

Gia hỏa này đang dùng ánh mắt biệt khuất nhìn hắn, ngón tay còn đang chỉ trỏ hướng hắn.

Mà, bốn tên trung niên áo đen bên cạnh Hàn Vô Phi, ánh mắt nương theo ngón tay, đều tập trung trên người Vân Dương.

Trong nháy mắt, Vân Dương liền cảm thấy, như có bốn mũi tên nhọn đang bắn lên mặt của hắn.

Trong lúc nhất thời, trên mặt bất giác sinh ra cảm giác đau đớn.

Bốn người này đều là cao thủ, cao thủ hàng đâu!

Vừa nghĩ đến đây, Vân Dương nhất thời ngừng bước chân, ánh mắt nhìn về phía đám người đối diện.

Mấy tên này, thế tới bất thiện a.

Đột nhiên thấy đám người bỗng chia thành hai, một thanh niên mặc hoàng bào, chắp tay sau lưng, thản nhiên đi tới, cước bộ như long hành hổ bộ, khí độ ung dung ưu nhã.

Trên mặt người này như thường trực nụ cười ấm áp, khiến cho bất luận người nào thấy đều cảm thấy một cảm giác thoải mái như gió xuân mơn trớn.

Hơn nữa, trên người hắn lộ ra một khí độ tôn quý ung dung tự nhiên, càng làm cho hắn có thêm một cảm giác cao cao tại thương, khí thế siêu phàm bễ nghê thiên hạ.

Người trước mắt, chính là đương kim thái tử.

Con trai thứ hai của Hoàng đế Bệ hạ.

Ngọc Thành Long!

Thái tử vừa bước tới, chẳng hề nói một câu, nhưng khí thể uy nghi đã bao phủ đương tràng, khiến đám người rục rịch đều trở nên câm như hến mà lui xuống, không người nào dám lỗ mãng làm càn.

- Sớm nghe đại danh của Vân công tử, Cô hận không thể gặp sớm một ngày, hôm nay may mắn được thấy tôn dung của Vân công tử, thực sự là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt càng thấy hơn nghe danh.

Thái tử mỉm cười:

- Vân công tử quả nhiên có phong thái siêu dật, quả nhiên là độc nhất vô nhị ở cái Thiên Đường thành này, độc bộ thiên hạ!

Vân Dương lẳng lặng nhìn gương mặt trước mắt, cảm thấy càng xem càng thấy quái dị!

Bởi, hắn nhìn người trước mắt, lại bản năng hồi tưởng lại gương mặt mà bản thân gặp trong lúc mộng hồn.

Nếu gương mặt này thêm chút thành thục, thêm chút thân thiết, màu da đen thêm chút, lông mày nhạt hơn chút, cơ hồ chính là Lão đại Thổ Tôn đang sống sờ sờ hiện ra trước mắt.

Nhưng cũng chính sự khác biệt không lớn này, lại tạo nên một tư vị quái dị!

Vân Dương cố nén lại gợi sóng trong nội tâm, thản nhiên nói:

- Phong phạm hoàng gia của Thái tử, mới là càng làm cho Vân Dương say mê không thôi. Nghe nói, thái tử điện hạ là người khiêm tốn, cầu tài như khát nước, đối nhân xử thế, xưa nay chưa từng ra vẻ, hôm nay vinh sự được gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền, đây mới là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt càng thấy hơn nghe danh.

Thái tử điện hạ cười nói cởi mở:

- Thiên hạ này chính là thiên hạ của người trong thiên hạ, các gọi là Hoàng gia, bất quá chỉ là thay trời tuần thú, thay mặt vạn dân mà làm người chủ trì mà thôi, sao dám nói tới ra vẻ? Vân công tử thật biết nói đùa.

Vân Dương cười ha ha một tiếng:

- Bất quá, thái tử điện hạ ngăn cản tại hạ như thế, không biết là có việc gì sai bảo?!

Mặt mũi Thái tử tràn đầy vẻ chân thành tha thiết:

- Cô vẫn muốn gặp mặt Vân công tử một lần, cho nến mấy ngày hôm trước có phái người đi mời. Không nghĩ tới, thuộc hạ lại hiểu lầm ý Cô, có chỗ không phải với Vân công tử, việc này Vân công tử không sai, cũng không trách thuộc hạ của Cô, chỉ trách Cô không nói chuyện rõ ràng. Hôm nay đã có duyên gặp mặt, Cô đương nhiên muốn trò chuyện với Vân công tử một chút, giải thích kỹ càng chuyện lúc trước.

Nói, thế mà Thái tử nghiêm túc đứng thẳng, thanh âm trong sáng nói:

- Vân công tử, xin lỗi. Chuyện hôm trước, là do Cô không đúng.

Một bên, sắc mặt Hàn Vô Phi cũng biến đổi.

Mặc dù lòng trung thành của hắn thuộc về Tứ Quý lâu, cũng không phải thực sự bán mạng cho Thái tử. Nhưng một phen diễn xuất của Thái tử, lại khiến hắn không kìm mà cảm thấy cảm kích.

Coi như hắn biết rõ, đây là Thái tử đang làm ra vẻ, muốn thu mua lòng ngươi, nhưng nhìn thái độ khiêm nhường đó, nhất quốc thái tử có thể giả vờ như vậy, cũng thực không dễ dàng.

Quả nhiên là người có thể làm chuyện người khác không thể làm, nhịn chuyện người khác không thể nhịn!

Vân Dương né người sang một bên, nói:

- Thái tử điện hạ nói quá lời, coi như Thái tử không nói, mọi người cũng đều rõ chuyện ngày hôm đó chỉ là chuyện hiểu lầm nhỏ, không cần trịnh trọng, khoa trương như vậy.

Thái tử điện hạ mỉm cười, nhưng trong lòng lại oán thầm không thôi: hiểu lầm nhỏ? Chính cái hiểu lầm nhỏ của ngươi, khiến Cô mấy ngày nay vô cùng có chịu, sắc mặt văn võ bá quan nhìn Cô đều mang theo mấy phần ngờ vực, phỏng đoán...

Cơ hồ đem Cô gác trên lửa mà nướng.

Cái hiểu lầm nho nhỏ của ngươi, nói ra thì rất nhẹ nhàng, thế như Cô có thể không cẩn thận đối đãi sao? Phải gióng trống khua chiêng, trịnh trọng làm việc mới có thể lộ ra khí độ của Cô, chứng minh Cô hoàn toàn không có ý xấu!

Oán thầm thì oán thầm, sắc mặt Thái tử vẫn hòa nhã như trước, cởi mở nở nụ cười:

- Nếu Vân công tử không thấy phiền, như vậy, tương phùng chi bằng ngẫu ngộ, Vân công tử có nhã hứng uống với Cô một chén?

...

-------------

Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.