Ta Là Chí Tôn

Chương 157: Thiết diện Thanh thiên



Thiết diện Thanh thiên

Không ít quan viên không nhịn nổi mà bụm miệng cười, thầm nghĩ con hàng này nói như vậy không phải là tát lên mặt Hoàng đế Bệ hạ sao?

Một trăm lượng, uổng cho người cũng có thể nói ra được!

Nhưng, mấy tên đại thần cười ra tiếng kia, lại ngạc nhiên phát hiện mình bị mấy trăm ánh mắt sắc bén tựa song đao đang cắt chém lia lịa trên người mình.

Trong đó, thậm chí bao gồm cả bản thân Hoàng đế Bệ hạ!

Hình bộ Thượng thu Ngô Liệt, chính là một vị quan viên có tính cách cương liệt, chính trực đến mức cổ hủ hiếm thấy của Ngọc Đường.

Từ khi hắn làm quan cho đến nay, dù là từ lúc mới đầu làm tri huyện thất phẩm, cho đến bây giờ trở thành đại thần Hình bộ Thượng thư, đều chưa nhận bất luận giúp đỡ, kết giao nào!

Cho dù người khác chỉ mời hắn một bữa cơm, uống một chung trà, hắn cũng chưa từng đáp ứng!

Người này đối với tự thân hay người nhà, đều quản lý đến mức khắc nghiệt, không tự do.

“Bệ hạ ban cho ta chức quan, thưởng cho ta bổng lộc, đó là thù lao triều đình nên trả cho sự hiệu lực của ta! Nhưng trừ cái lợi ích đó ra, còn lại đều không phải những thứ mà ta nên nhận! Cái gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Ngô Liệt ta, không thể có lỗi với chức quan ta đảm nhiệm, không thể có lỗi với sự tín nhiệm của Bệ hạ, càng không thể có lỗi với ngàn vạn dân chúng!”

“Nhất là hiện tại, ta là người chủ quản Hình bộ, chính là chủ quản hình luật trong thiên hạ! Càng phải nghiêm ngặt hạn chế bản thân, thức tỉnh bản thân!”

“Bất luận kết bè kéo cánh, hay xu nịnh, chạy chức, chạy quyền, chạy tội... Quyết không thể xảy ra trên người ta!”

“Trong mắt ta, không có cái gọi là khoan dung ngoài nguyên tắc, pháp luật chính là pháp luật! Vương tử mà có phạm pháp, cũng phải xử tội như thứ dân!”

Sau khi vị Ngô Liệt này thượng nhiệm, mấy năm nay, số vụ án xảy ra trong Ngọc Đường quốc đã ít đi rất nhiều, đám quan chức mà có chuyện gì, cũng chỉ dám lén lén lút lút xử trí.

Không còn có ai dám quang minh chính đại không kiêng nể gì như trước nữa.

Có thể nói, pháp luật kỷ cương hiện nay của Ngọc Đường đế quốc, chính là do vị Ngô Liệt đại nhân này đứng ra ngăn cơn sóng giữa, cường lực chấp hành!

Vô số tham quan ô lại, dù là những người không bị hắn tra được, chỉ cần thấy được hắn, cũng sẽ tự giác sinh ra một cảm giác run rẩy, chột dạ mốn khai hết ra ngoài...

Nhưng, cũng chính vị Ngô đại nhân này, liên tiếp gặp phải rất nhiều chuyện thê thảm.

Đầu tiên là ái thê của hắn, khi hắn còn là Hình bộ Thị lang, khi đó nàng chưa đến ba mươi tuổi, bị kẻ thù của Ngô Liệt trả thù chém đứt hai chân, sau đó càng phát hiện, ngoại trừ bị chém hai chân, còn bị người hạ kịch độc, hiện tại toàn thân bại liệt, chỉ có thể sống đời sống thực vật cả đời.

Con hắn, cũng bởi bị người trả thù mà giam cầm nhiều ngày, mặc dù còn sống, nhưng trên người bệnh tật liên miên, càng bị hạ độc, mù cả hai mắt, cho đến hôm nay vẫn chưa hề có chuyển biến tốt đẹp, chỉ có thể dùng dược vật duy trì tính mệnh.

Mà dược vật dùng để duy trì tính mệnh cho vợ con hắn, mỗi thứ đều là linh dược hiếm quý, giá thành không rẻ.

Dẫn đến, mấy năm nay vị Ngô đại nhân này đều sinh hoạt vô cùng gian nan.

Có điều, dù có người hảo tâm, thấy hắn kham khổ, nửa đêm vụng trộm ném bạc vào trong phủ.

Nhưng chỉ cần hắn phát hiện, sẽ không cần suy nghĩ mà lập tức ném ra ngoài!

Mặc kệ là ngươi có lòng tốt muốn giúp đỡ, hay là ngươi có ý đồ mà tặng lễ, trong lòng vị Ngô đại nhân này luôn chấp hành một câu: bạc không phải của ta, một cắc ta cũng không cầm!

Cho dù nghèo đói chết khổ, ta cũng không cần!

Trên thực tế, với vị Ngộ đại nhân này, Vân Dương Vân Tôn đại nhân cũng từng nhiều lần phái người đem vàng bạc đi qua biếu tặng, dù có nói rõ đây là do Cửu Tôn tặng, vị Ngô đại nhân này vẫn lắc đầu như trống bỏi, không thu chính là không thu.

Thậm chí, đôi khi Hoàng đế Bệ hạ thưởng thêm ngoài định mức, hắn cũng từ chối không nhận!

Ta làm việc, Bệ hạ ban thưởng, ta nhận, đó là ban thưởng mà ta nên được nhận, ta nhận mà không thẹn lòng.

Nhưng, chính ta cảm thấy ta là việc không tốt, Bệ hạ lại ban thưởng cho ta, dựa vào cái gì mà ta dám thu?! Vì sao phải ban thưởng cho ta? Nó không phải là thành thưởng phạt không phân minh sao? Không thu!

Có đôi khi, Hoàng đế Bệ hạ vì tên thần từ này dám không nhận ban thưởng của mình, mà tức đến đau gan nhức thận.

Quan viên như vậy, bây giờ có thể lấy ra một trăm lượng, đã là số tiền cực lớn vượt qua con số mà hắn có thể chịu đựng!

- Khụ khụ, Ngô ái khanh a.

Đối với nhưng quan viên khác quyên 10 vạn, 20 vạn Hoàng đế Bệ hạ căn bản không phản ứng gì, nhưng, nhìn thấy Ngô Liệt bỏ ra một trăm lượng này, lại bỗng cảm thấy trái tim co thắt đau đớn từng cơn.

- Bạc ngươi muốn quyên, vẫn là bỏ qua đi. Đem chỗ bạc này, chiếu cố cuộc sống của mình cho tốt.

Hoàng đế Bệ hạ có chút thổn thức nói.

- Lần quyên tiền cứu nạn này, chính là quân thần cả triều đều tham gia, vi thần há có thể ngoại lệ, càng không nên ngoại lệ, trong nhà còn có mười bảy lượng, hai tiền, năm phân, đủ sống qua tháng này.

Trên gương mặt cương chính như bách luyện tinh thiết, Ngô Liệt lộ vẻ tươi cười nói.

- Nhưng... Ái khanh còn có vợ con... Dù sao vẫn cần tiêu xài, lần quyên tiền này là tự nguyện, giúp người cũng cần phải làm theo khả năng.

Hoàng đế Bệ hạ nhẹ lời an ủi:

- Lấy về đi.

Ngô Liệt nghiêm mặt nói:

- Bệ hạ, thần cũng biết, trăm lượng mà thần quyên chỉ như hạt cát trong sa mạc, không ảnh hưởng đến đại cục, còn lâu mới có thể so với nhưng người khác, nhưng chung quy thần vẫn là một phần tử của Ngọc Đường, thần tự có trách nhiệm, nghĩa vụ giúp đỡ đồng bào gặp nạn. Còn nữa, số tiền kia chính là tiền của thần, thần muốn cầm thì cần, muốn không cầm, thì nhất quyết không cầm.

Câu nói này, vô cùng cường ngạnh, nhưng lại vô cùng đáng yêu.

Dùng lời lẽ thông tục mà nói: tiền của lão tử, lão tử muốn tiêu xài như thế nào thì tiêu như thế đó, ngươi con mẹ nó quản được lão tử a... Coi như ngươi là Hoàng đế, chẳng lẽ còn muốn quản việc ta muốn sài tiền lương như thế nào?!

Hoàng đế Bệ hạ bị một câu nói này làm kinh ngạc suýt bật ngửa.

Thu Lão Nguyên soái cùng Lãnh Đao Ngâm đồng thời cười thành tiếng, hai lão già cười ha ha, chỉ Ngô Liệt nói:

- Hắn chính là con mẹ nó đồ con lừa!

Ngô Liệt cứng rắn trả lời:

- Các ngươi mới là con lừa! Cả nhà ngươi đều là đồ con lừa!

Phốc.

Hoàng đế Bệ hạ vốn đang cười nhẹ nhàng, đột nhiên nghe được lập tức chuyển sang cười phun nước miếng.

Dám đối mặt Đao Kiếm song hùng của quân đội mà nói lời thô tục như thế, ngoại trừ Ngô Liệt này ra, đúng thực là không còn người thứ hai dám a!

Lời này, dù bản thân Hoàng đế Bệ hạ cũng không dám nói!

Nhưng, Ngô Liệt dám!

Hơn nữa còn nói một cách hùng hồn, nói đến khí thế ngất trời, quang minh lỗi lạc a!

Dùng lời hắn mà nói: cả đời lão tử ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất, không thẹn với quân vương, không thẹn với lê dân!

Dù ngươi có quyền cao thế lớn, võ lực cường hoành, thì cũng làm sao? Lão tử sợ ngươi cái rắm?!

Văn võ đại thần nhìn vẻ mặt như ăn phân của nhị Lão Nguyên soái mà còn không thể nhổ ra, tất cả đều không nhịn được mà cười trộm.

Hai lão lưu manh này, từ trước tới nay đều ỷ vào thủ đoạn lưu manh ngang ngược mà hoành hành trong triều đình, hôm nay rốt cục có thể thấy hai người bọn họ cũng bị người mắng mà không nói lại được, thực sự là đại khoái nhân tâm!

- Lão thần nguyên quyên thêm 50 vạn lượng bạc!

Một vị lão thần râu tóc bạc phơ đứng ra:

- Coi như phải đập nồi bán sắt cũng muốn quyên góp. Chỉ vì hôm nay được nhìn thấy hai lão già này bị người mắng mà không nói lại được, lão thần cảm thấy thư sướng, quyên tiền cũng cảm thấy thư sướng!

Tể tướng đương triều Đỗ Nhược Bằng đứng ra.

Lão nhân này nở nụ cười, nếp nhân trên mặt như hoa cúc nở rộ, thưởng thay cho lão nhân gia, cả đời bị hai lão lưu manh kia làm tức nghẹn, vốn cho rằng dù tới lúc xuống mồ cũng không có cơ hội trả thù, hôm nay lại có người trút giận thay lão, sao có thể không bỏ chút tiền ủng hộ...

- Đáng tiếc, lão phu chỉ còn có 50 vạn tiền hậu sự. Bằng không, coi như quyên thêm 100 vạn cũng đáng a!

Lão Tể tướng cảm khái vui mừng.

Hoàng đế Bệ hạ cúi đầu, tay bưng kín trán.

Một đợt quyên góp, Hoàng đế Bệ hạ điên cuồng thu bạc, sưu cao thuế nặng vơ vét được khoảng 19 triệu lượng bạc!

Tựa như đột nhiên có số tiền lớn từ trên trời rơi vào túi, Hoàng đế Bệ hạ thầm thở phào một hơi, đồng thời càng thêm tức giận, một ý niệm bám rễ trong lòng hắn mà không thể xóa đi được: “Đám hỗn đản kia nhất định là có vấn đề a... Nhất là mấy tên đặc biệt, nếu chỉ dựa vào bổng lộc mà nói, dù có không ăn không uống 100 năm cũng không lấy được nhiều tiền như thế... Hơn nữa cũng không thấy trong nhà bọn hắn có sản nghiệp gì. Tiền tài mà bọn hắn quyên là lấy từ đâu?”

Hoàng đế Bệ hạ vừa thầm suy nghĩ, ánh mắt nhìn mấy người trong đó có gì đó sai sai.

Rốt cục hoàn thành lần quyên tiền do Hoàng đế Bệ hạ chủ trì, quần thần đều thở dài một hơi, tiếp đó, từng tên bắt đầu đau lòng...

- Bước kế tiếp, Trẫm cùng chư vị ái khanh, cùng lấy một chút đồ vật ra ngoài phòng đấu giá, sai người đầu giá một chút... Tin rằng còn có thể lấy thêm chút bạc... Lại thêm từ thiện hôm nay của các ái khanh, chắc hẳn cũng đã đầy đủ.

Hoàng đế Bệ hạ vẫn chưa vừa lòng, lại tung thêm một chiêu.

- Khụ khụ...

Văn võ cả triều tập thể ho khan.

Bệ hạ, ngài như vậy là đã đạt đến tình trạng thấy tiền là sáng mắt a...

...

Triều hội kết thúc.

Ngô Liệt đi ra cửa cung, giương mắt nhìn Thu Lão Nguyên soái đã đứng trước ngăn đón.

- Muốn gì?

Ngô Liệt cảnh giác nhìn Thu Kiếm Hàn.

Thu Lão Nguyên soái chính là kẻ đứng đầu tam đại lưu mạnh của Ngọc Đường, xưa nay hung danh truyền xa, Ngô Liệt dám chế giễu, mở miệng mắng lại lão khiến lão không phản bác được là một chuyện, nhưng sau đó Lão Nguyên soái có tìm đến tính sổ sách, hành hung người nào đó một trận, cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn!

Lão Nguyên soái hừ mọt tiếng, thuận tay ném qua một bao bạc:

- Đây là hai ngàn lượng bạc, lão phu cho ngươi mượn, sau này có tiền nhớ trả lại cho lão phu! Đây chính là cho tiểu tử nhà ngươi mượn, không phải là cho không nhà ngươi!

Không nói hai lời, Thu Lão Nguyên soái liền quay đầu rời đi.

Ngô Liệt ôm túi bạc, cổ họng như bị ngẹn ứ, chỉ thấy trong lòng chợt ấm lên, lại nói không ra lời.

Lúc này, hắn không nhịn được liền nghĩ đến cảnh đêm qua...

Canh ba đêm qua, khi Ngô Liệt đang giúp thê tử thanh tẩy thân thể, cùng với giúp nàng uống thuốc, đột nhiên nghe được tiếng rên rỉ thống khổ của nhi tử truyền tới, là do con hắn muốn đi tiểu đêm, bởi vì hai mắt bị mù, hai chân yếu ớt, khó mà giữ được cân bằng, vì vậy mà bị té ngã trên đất, hắn liền nhanh chóng cho nhi tử uống thuốc, lại đưa nhi tử lên giường, sau đó, khi hắn mệt mỏi muốn nằm ngủ, đột nhiên có người như một đám mây bồng bềnh bay đến.

- Ngô đại nhân.

- Ai?

Lúc ấy Ngô Liệt rất bình tĩnh.

- Tại hạ là người quen của Ngô đại nhân.

Người áo đen bịt mặt, thanh âm lại rất thân thiết:

- Ngô đại nhân hẳn là nghe qua tên ta, ta là lão Bát trong Cửu Tôn, Phong Tôn.

Nói, lại vẫy vẫy tay, trong căn phòng đóng kín, gió thu ung dung thổi lên.

Gió xoáy gió bya, khuấy động ôn như, đồ vật trong phòng đều không ngoại lệ mà bị cuốn lên, sau đó lại nhẹ nhàng đặt xuống, từ đầu đến cuối, trừ một cái ngắc kia, tay chân người áo đên đều không hề động đậy.

- Quả nhiên là Phong Tôn đại nhân?

Ngô Liệt trở nên kích động:

- Ngài...

- Không cần nhiều lời, chỉ hy vọng Ngô đại nhân giữ bí mật chuyện Phong mỗ còn sống.

Vị Phong Tôn này nói:

- Hôm nay tới đây, là do nghe nói tôn phu nhân cùng Ngô công tử có tật, đến giúp chút sức mọn.

---------------

Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.