Vân Dương không nói, cũng chính là để Hoàng đế Bệ hạ tự mình thăm dò.
Bởi như vậy, tác động đối với Hoàng đế Bệ hạ sẽ càng nhiều hơn khi hắn nói ra.
Ngoài ra, một nguyên nhân càng quan trọng hơn: hiện tại Xuân Hàn Tôn Chủ bị Lăng Tiêu Túy đánh trọng thương, thực lực đại giảm, nhưng tám đại cao thủ dưới trướng hắn, vẫn khiến người thấy mà rợn cả người, một khi ép lão đến đường cùng, chí ít nửa cái Thiên Đường thành này bồi táng theo lão cũng là đều có thể!
Nó là tổn thất mà Ngọc Đường không cách nào chịu được!
Thậm chí coi như Hoàng đế Bệ hạ toàn lực tấn công, cũng chưa chắc có thể lưu Hà Hán Thanh này lại.
- Chuyện này...
Hoàng đế Bệ hạ chau màu:
- Nếu triều đình trực tiếp ra mặt, trên triều tất sẽ tiếp tục diễn ra một phen tranh cãi, hơn nữa... Có chút hương vị như chuyện bé xé ra to... Rất dễ bị đám văn nhân mượn chuyện mà xuyên tạc.
Thu Kiếm Hàn sát khí đằng đằng:
- Bệ hạ an tâm, chuyện này cứ giao cho quân đội chúng ta làm là được!
Vân Dương tràn đầy phấn khởi:
- Cái kia... Tiểu chất cũng tận tâm tận lực góp chút náo nhiệt.
- Lăn
Thu Kiếm Hàn trừng mắt:
- Chỗ này không có chuyện của ngươi!
Vân Dương rụt cổ lại, hắn vẫn không thể hiểu được, thủ đoạn qua sông đoạn cầu của lão già này sao có thể nhuần nhuyễn như vậy? Lần này đã là lần thứ mấy rồi? Không hổ là người đứng đầu trong tam đại lưu manh Ngọc Đường a...
...
Lão Nguyên soái nói không có chuyện của Vân Dương, nhưng Vân Dương sẽ thực sự nghe theo sao? Sớm hôm sau, hắn đã vụng trộm đi qua quân bộ.
Dự định quan sát xem Lão Nguyên soái định xử lý chuyện khiến người bực mình này như thế nào.
Không nghĩ tới, vậy mà Thiết Tranh cũng ở đây.
- Ngươi tới làm gì?
Lão Nguyên soái nhíu mày nhìn Thiết Tranh:
- Ngày kia là đại hôn của ngươi, hiện tại ngươi xuất hiện tại quân bộ, là muốn biểu hiện tố chất quân nhân của ngươi, hay là muốn thành tâm quấy rối?!
Thiết Tranh nộ khí trùng thiên:
- Sống lưng của chúng tướng sĩ đều sắp bị người rút đi, chuyện này không sớm giải quyết, ta nào có hứng thú tổ chức đại hôn? Lão Nguyên soái, chuyện này giao cho ta xử lý đi!
Thu Kiếm Hàn nghĩ nghĩ, trầm giọng nói:
- Việc này cần giết người, ngươi sắp trở thành tân lang, trước hôn lễ mà giết người sẽ không may mắn!
- Lời ấy của Lão Nguyên soái là sai rồi!
Thiết Tranh lớn tiếng nói:
- Chuyện này không phải chuyện riêng của mình Ngọc Đường ta nữa, Thượng Quan tướng môn chính là tấm gương của toàn bộ quân nhân trên đại lục. Có giết người cũng là vì tướng sĩ trong toàn thiên hạ, sao có thể nói là không may mắn? Hôn lễ của quân nhân, trước khi cử hành phải thấy máu mới là chí ý, nên có thể nói, đây chính là chuyện tốt mà ông trời ban xuống cho ta, thực là đại may mắn! Làm xong chuyện này, Thiết Tranh uống rượu cũng cảm thấy hữu lực hơn!
- Mong các vị, vì ngày kia chính là đại hôn của ta, hôm nay tuyệt đối không nên tranh với ta a!
Chúng tướng cùng trợn mắt.
Chưa thấy ai vô sỉ như vậy, chúng ta có nói sẽ tranh với ngươi a?
Sao lại có thể dùng chiêu không uống rượu mà uy hiếp như vậy, quả nhiên hiểm ác đến cực điểm, tân lang quân thực sự con mẹ nó!!
Lão Nguyên soái bất đắc dĩ, đành phải đem chuyện này giao cho Thiết Tranh:
- Việc này cần phải suy xét tỉ mỉ mới được làm, không được làm quá mức, cũng không thể quá nhẹ tay! Phải nắm chắc mức độ.
Thiết Tranh cười lớn một tiếngl
- Mạt tướng hiểu!
Sải bước mà đi.
Vân Dương hóa thành một trận gió đến trước đại doanh. Ẩn thân trong không trung, một quyền đập xỉu phó tướng của Thiết Tranh, giấu hắn ở dưới giường, lập tức, một cơn khói mù mịt ngưng tự phủ lấy hắn, lúc khói tan, Vân Dương đã biến thành bộ dạng của tên phó tướng này, mặc giáp trụ chỉnh tề, bước ra khỏi quân doanh.
Khi thấy Thiết Tranh thúc ngựa vung roi phi tới:
- Tập hợp một ngàn người, tất cả đi theo ta!
...
Nội thành, đang có mấy ngàn thư sinh hô hào trước Hoằng văn quán, trong đó có một thư sinh đứng trên đài cao, vung tay hô lớn, thần sắc kịch liệt, trong lời nói, toát ra ý châm ngòi rất nhuần nhuyễn. Rất nhiều người phía sau đều đồng thanh hô khẩu hiệu theo hắn...
Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Nơi đây, chính là cái nôi của quan văn, thánh địa học vấn của Ngọc Đường.
Không ít lão nho sinh thành thục lắc đầu thở dài, cũng không ít người mở miệng khuyên can, nhưng với sức mấy lão đầu, sao có thể ngăn cản đống cảm xúc bốc cháy khổng lồ kia.
- Ngọc Đường chúng ta, nợ Tả đại nhân một công đạo!
- Chẳng có nhẽ, Ngọc Đường hùng vỹ của chúng ta, lại không thể có một câu trả lời cho trung thần hào kiệt?
- Dân chúng cả nước có quyền biết được sự thật!
- Chúng ta có nghĩa vụ, lấy lại công đạo cho Tả đại nhân!
- Trung thần không nên bị hàm oan!
- Anh hùng không nên chịu nhục nhã!
...
Rất nhiều lời đường hoàng được phát ra một cách hùng hồn từ miệng đám nho sinh này, âm thành dõng dạc đến đinh tai nhức óc.
Những người này, mặc dù trói gà không chặt, nhưng nói đến chuyện kích động lòng người, ai nấy đều thuộc hạng cao thủ!
Trong miệng bọn hắn, Thượng Quan tướng môn tội ác tày trời, dù đã chiến tử chỉ còn lại cô nhi quả mẫu cũng không đủ để đền tội...
Mà chân chính gian thần như Tả Văn Long, trong miệng bọn hắn lại trở thành bậc thánh nhân đệ nhất cổ kim. Trình độ đổi trắng thay đen như vậy, quả là khiến tượng đất cũng phải giận sôi.
Lúc này, tiếng vó ngựa như mưa rào vang lên.
Trong nháy mắt, đám đông trở nên hỗn loạn.
Đội ngũ kỵ binh chỉnh tề bài sơn đảo hải mà tới, nhanh chóng bao vây đám đông gào thét.
Không ít dân chúng thấy thể khiếp đảm, lặng yên chạy đi, đám kỵ binh cũng không tiến hành ngăn cản. Còn đám những thư sinh mồm miệng hùng hồn kia, một tên cũng không chạy thoát.
Trọn vẹn mấy trăm tên sĩ tử bị vây lại quanh đài cao. Mười mấy người trên đài, cùng mấy trăm người bên dưới, sự oán giận trên mặt họ vẫn chưa tán đi, nhưng trong đôi mắt cũng mơ hồ ẩn chứa vẻ sở hãi bất an.
Thiết Tranh ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt sâm nhiên nhìn về tên thư sinh đứng trên đài cao.
Thư sinh kia ngang nhiên nhìn lại, không chút yếu thế, hoàn toàn không có vẻ sợ hãi.
- Ngươi là ngươi phương nào? Ở đây kích động dân chúng, xuyên tạc lịch sử, rốt cục có ý đồ gì?
Khẩu khí Thiết Tranh uy nghiêm, không chút che giấu sát cơ trong lời nói.
- Văn sinh đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, Tôn Văn Hoa. Xin hỏi Thiết nguyên soái xuất động đại quân, bao vây đông đảo sĩ tử, đằng đằng sát khí như vậy, rốt cục là có ý gì?
Tôn Văn Hoa vậy mà hỏi ngược lại một câu.
- Ngươi kích động dân tâm, nói xấu trung lương, lẫn lộn trắng đen, có biết tội của mình không?
Trong mắt Thiết Tranh hàm chứa sát khí thấu xương.
- Văn sinh chưa từng làm những chuyện mà Thiết đại soái nói.
Tôn Văn Hoa ngang nhiên nói:
- Văn sinh là người đọc sách, chỉ làm những chuyện mình cho là đúng mà thôi.
Hắn quay mặt hướng đám sĩ tử, vẫn từ tốn nói:
- Văn sinh chỉ là một tên thư sinh yếu ớt trói gà không chặt. Nhưng mà cách đối nhân xử thế lại là văn nhân chi pháp. Cái gọi là văn nhân chi pháp, chính là lấy ngòi bút làm vũ khí, viết sách lập luận. Truyền cho hậu thế, trái phụ tá quân vượng, phải an lê dân. Văn nhân chí sĩ, chính là ở chỗ đó!
Một đám thư sinh cùng nhao nhao đáp lời.
Không ít người biết rõ đều thầm cười lạnh: kẻ nói xấu trung lương, đổi trắng thay đen, thế mà cũng có thể nói năng hùng hồn như thế. Da mặt đám thư sinh này, cũng thực đủ dày.
Thiết Tranh siết chặt nắm đấm, đang muốn nạt lại, lại thấy phó tướng bên cạnh tranh nói trước, thanh âm ồm ồm, đinh tai nhức óc.
- Không sai! Đám văn nhân các ngươi làm việc, dùng cách của văn nhân, điểm ấy là hợp tình hợp lý, không có gì đáng trách. Nhưng mà quân nhân chúng ta làm việc, cũng sẽ chỉ áp dụng cách của quân nhân chúng ta! Nếu các ngươi đã cho rằng, hành vi rút sống Ngọc Đường, phá hoại tín ngưỡng là đúng. Như vậy, chúng ta cũng cho rằng, giết các ngươi, cũng là đúng! Các huynh đệ, làm chứng, một tên cũng không để lại!
Sau một tiếng gào to, tên phó tướng của Thiết Tranh không nói hai lời, trực tiếp thúc ngựa phóng qua.
Thậm chí Thiết Tranh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã thấy phó tướng kia vung trường đao trong tay, đầu mười tên thư sinh trên đài đã đồng loạt bay lên!
Trong đó có cả Tôn Văn Hoa, tất cả, không ai may mắn thoát được!
Sát ý trong lòng Vân Dương sớm đã ngợp trời, phân rõ phải trái? Ai rảnh cùng con mẹ nó nhà người phân rõ phải trái? Ngay cả chuyện táng tận thiên lương đó mà mấy người các ngươi còn có thể làm ra, còn muốn phân rõ phải trái cái rắm?
Phân cái em gái ngươi!
Một đao lướt qua, máu tương nhuộm đỏ một góc trời, nhưng phó tướng mà Vân Dương hóa thân kia vẫn không hề có ý dừng lại, ngược lại càng gia tốc lao vào trong đám người, đại đao như liêm câu của tử thần, không ngừng thu gặt tính mệnh đám nho sinh, máu tươi nhỏ xuống chảy thành sông.
- Để đại đao trong tay lão tử, tiễn các ngươi xuống cùng Tả Văn Long mà chờ lấy công đạo đi!
Dưới sự dẫn đầu của hắn, đám kỵ binh đằng sau cũng không kìm nén được, dưới trạng thái bị máu tươi kích thích, toàn bộ lập tức xông lên, theo bước chân phó tướng, đồ đao không ngừng thu gặt sinh mệnh...
- Giết a!
- Giết sạch đám vương bát đản đổi trắng thay đen!
- Giết sạch đám gian tặc!
- Giết sạch mấy thứ đồ ăn nói bừa bãi a...
- Dám vũ nhục tướng môn, đáng chết!
Rầm rầm rầm...
Một đám kỵ binh cùng xông lên, mới trong nháy mắt, đám sĩ tử gây chuyện đã bị chém sạch, không người may mắn thoát khỏi!
- Ta đã biết là ai đứng sau chủ mưu, các huynh đệ theo ta, nếu không trừ căn nguyên tai họa này, tin đồn sẽ không ngừng truyền ra, tướng môn sẽ không ngừng bị vũ nhục!!
Vân Dương trong vai phó tướng hét lớn một tiếng, suất lĩnh một đám kỵ binh đỏ mắt chạy ầm ầm.
Thiết Tranh rốt cục lấy lại tinh thần.
Con mẹ nó, ai mới là chủ soái a?
Ta mới muốn hạ lệnh động thủ, tại sao lại bị tên hỗn đản này đoạt mất cơ hội thể hiện a...
Ta còn chưa có hả giận... Tà hỏa đầy bụng còn chưa có phát được ra a...
Lại nói, trước khi tới, Lão Nguyên soái còn có nhắn nhủ, không thể làm quá mức. Nhưng bây giờ... Người cũng đều đã giết sạch, còn châm chước cái rắm a?!
- Con mẹ nó! Vương Tử Kỳ!
Thiết Tranh rống to:
- Ngươi con mẹ nó muốn đi đâu, dừng lại cho lão tử...
Hắn giục ngựa đuổi theo.
Nhưng rõ ràng Thiết Tranh đã chậm một bước.
Một phen đối thoại giữa Vân Dương và Thượng Quan Linh Tú trước đó, khiến hắn hiểu ra một điều, dù có dùng lời lẽ hoa mỹ thế nào đi chăng nữa, cũng không bằng một hành động thực tế, lúc này đã có cơ hội thể hiện, há có thể buông tha mấy tên đầu nguồn này? Như vậy không phải là phí của trời sao?!
Vân Dương hóa thân Phó tướng của Thiết Tranh, Vương Tử Kỳ, một ngựa tiên phong, nhanh chóng vọt tới nhà một vị đại nho sớm xác định sẵn, một đao cường liệt bổ nát đại môn, từ vị trí đại môn cường thế giết vào, lại chém nát tường nhà phía sau, chạy thẳng tới một nhà khác.
Danh sách trong tay Vân Dương vô cùng tinh chuẩn, tuyệt đối sẽ không giết lầm một cái, càng không để lọt người. Cho nên khi đã giết đến bay, tám phần, hắn mới quay ngựa phóng đi.
Đối diện chính là Thiết Tranh đã sớm cản đường, lúc này Thiết Tranh đã tức giận tới méo sệch cả miệng:
- Vương Tử Kỳ! Con mẹ nó thật to gan... Ngươi con mẹ nó đừng chạy! Đừng chạy! Đứng lại cho ta!
Nhưng Vân Dương sao có thể ngừng chạy? Quất mạnh một roi vào mông ngựa, càng chạy càng nhanh.