Thân thể run rẩy của Thiết Tranh dần dần bình tĩnh lại, cảm nhận bàn tay nhu nhược không xương trong tay mình, đột nhiên ha ha cười lớn, lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ chiến tử, các người ở trên trời có linh, thấy được a, đây chính là chị dâu các ngươi!
- Ngày đó, Thiết Tranh ta đã thề, tất cả các huynh đệ, bất kể sinh tử, chỉ cần Thiết Tranh ta còn sống, hôn lễ này sẽ tổ chức, như vậy, rượu mừng của ta, mặc kệ là huynh đệ trên trời hay dưới đất, mỗi người đều có một chén!
- Một chén rượu này, thuộc về quân nhân Ngọc Đường!
Thanh âm của Thiết Tranh như lôi chấn, cũng như tiếng phích lịch giữa trời quang, đinh tai nhức óc!
- Một chén rượu này, thuộc về quân nhân Ngọc Đường! Nhưng một chén rượu này, cũng thuộc về quân nhân trong toàn thiên hạ!
Bốn vị lão soái tứ quốc đồng thời đứng dậy, cao giọng đáp lời.
- Hôm nay là chuyện vui lớn trong đời người, các huynh đệ bất luận sinh tử, mỗi người một chén rượu! Cái này chính là chuyện lớn của Ngọc Đường quân đội! Mà mấy lão gia hỏa chúng ta thương lượng một chút, đem cái chuyện lớn này thành thịnh sự của toàn bộ quân nhân đại lục!
- Bởi, một chén rượu như vậy... Chúng ta cũng muốn uống! Các huynh đệ chiến tử của ta, cũng muốn uống! Chén rượu này, hẳn là có phần của bọn hắn!
- Quân nhân Ngọc Đường chiến tử, chính là chết trong tay chúng ta. Mà các huynh đệ của chúng ta dưới cửu tuyền, cũng là chết trong tay quân nhân Ngọc Đường. Sinh tử là địch, âm ty và trần gian khác biệt, các ngươi uống rượu, chúng ta, cũng muốn để huynh đệ nhà mình cũng uống một chén rượu của quân nhân!
Ánh mắt Hàn Sơn Hà lôi kéo khắp nơi, như hai đạo điện quang, bắn lên trời cao:
- Làm một quân nhân, chúng ta vô số uống rượu xuất chinh, cũng vô số lần uống rượu khải hoàn. Nhưng, rượu hôm này là rượu thuộc về quân nhân, chúng ta đều chưa được uống qua.
- Bởi vì là rượu của quân nhân, chính là huynh đệ, từ cổ chí kim, không phân địch ta, không phân sinh tử.
Hàn Sơn Hà nói:
- Chén rượu như vậy, trước đó không có, sau này, phân nửa cũng sẽ không có!
- Hôm nay là hôn lễ Thiết Tranh tướng quân, cơ hội vạn năm khó gặp, bách thế không thấy.
Mấy vị lão soái đồng thời ưỡn ngực:
- Trên chiến trường chúng ta là địch!
- Nhưng, bất kể đánh sinh đánh tử thế nào cũng tốt, chúng ta là quân nhân, vĩnh viễn là tri kỷ của nhau!
- Cảm tạ Thiết tướng quân, cảm tạ huynh đệ quân nhân Ngọc Đường đẫ thúc đẩy sự kiện trọng đại ngày hôm nay!
Bốn vị lão soái, râu tóc bạc phơ, bồng bềnh trong gió, đông thời nhấc tay cúi chào.
Thiết Tranh cười ha ha:
- Các huynh đệ có thấy được a, hôm nay, người đứng trên đài cao, từng là địch nhân lớn nhất của huynh đệ chúng ta! Cũng là cừu nhân lớn nhất của chúng ta, thế mà bọn hắn lại biểu thị biết ơn từ tận đáy lòng! Lòng biết ơn này, chúng ta nhận lấy, không có chút gánh nặng nào mà nhận lấy, nhớ kỹ, nhớ rõ khuôn mặt những người này, về sau, các ngươi tùy tiện chặt xuống bất kỳ cái đầu nào, cũng là bất thế chi công, đù Phong Hầu bái tướng!
Câu nói này vừa ra, dường như đang đùa, nhưng bất kỳ ai, cũng tuyệt không cho rằng đây là một lời nói đùa!
Người người đều hiểu rõ ý tứ trong đó!
Dưới đài, bốn mươi vạn quân nhân đều mừng rỡ, hai con mắt lấp lóe tinh quang, quan sát danh tướng các nước, liều mạng tự ghi nhớ.
Người đứng xa một chút không thấy rõ lắm, liền liều mạng khẩn cầu:
- Ca, đại ca, van ngươi để ta lên phía trước... Ta muốn xem một chút...
Đại ca trước mặt, cho ta lên a... Lão tử không thấy rõ, vạn nhất lúc nào đó có cơ hội chém đầu, nhưng lại vì không biết mà bỏ qua, lúc đó hối hận biết bao a!
- Đây đều là mấy cái đầu quý gia a... Quỳ cầu đại ca phía trước cho ta chân dung...
- Băng thiên tuyết địa, trần như nhộng, bay lên không ba trượng quỳ xuống cầu chân dung!
- Ta cũng không cần nhiều... Chỉ cần chặt xuống 17~18 cái là kiếp này không lo a...
- Thật con mẹ nó đáng tiền, đây không phải là đầu a... Quả thực là kim quang đại đạo a...
- Con mẹ nó, ta càng xem càng thấy những tên này thật đẹp trai, vì cho lão tử đươc phong hầu bái tướng, các ngươi liền dâng hiến đi...
...
Bị bốn mươi vạn đại quân nhìn đầu mình một cách thèm nhỏ dãi, hơn nữa còn biết rõ, bốn mươi vạn đại quân này muốn chặt đầu mình xuống... Đó là cảm giác quỷ gì a?
Đám người Hàn Sơn Hà cũng không đến mức sợ, nhưng cũng đúng là không biết nên khóc hay nên cười.
- Đưa rượu lên!
Thiết Tranh thét dài một tiếng!
Vô số binh sĩ bắt đầu bận rộn, từng vò từng vò rượu được đưa lên đài cao.
Rượu này, đối với rất nhiều người trong quân đội Ngọc Đường cũng không phải là bí mật.
Nhưng, đối với những danh tướng ngoại quốc mà nói, lại khiến họ hai mắt tỏa sáng, khi chân chính chạm đến nhãn hiệu trên vò rượu, lập tức có chút hít thở nặng nề.
Anh Hùng Huyết!
Đây là tên rượu?!
Sau đó nhìn thấy một hàng chữ nhỏ phía sau, lại khiến máu tươi toàn thân như bốc cháy.
Đan tâm bích huyết vệ gia quốc. Thiết cốt trung hồn trúc hùng quan!
Hai câu này, cố nhiên là phù hợp với quân nhân Ngọc Đường, nhưng cũng có thể áp dụng cho tất cả quân nhân trong thiên hạ!
Bích huyết trung hồn không phải chỉ Ngọc Đường mới có, nhiều năm như vậy, máu tươi rải đầy vạn dặm sơn hà Thiên Huyền đại lục, không phân địch ta, há không phải đều là Anh Hùng Huyết!
Đều là vệ gia quốc, đều đang trúc hùng quan!
Đột nhiên nhiệt huyết sôi trào!
Phanh phanh phanh...
Nê phong vừa được bóc ra, mùi rượu lan tỏa bốn phía.
Sắc rượu đỏ thẫm, rót ra chén, thực đúng như màu máu tươi.
- Chén rượu thứ nhất!
Thiết Tranh:
- Mời Ngọc Đường ta, kính Hoàng đế Bệ hạ!
Đài cao nơi xa, Hoàng đế Bệ hạ vốn cũng không nghĩ tới lại có việc cho mình làm, đứng lên mỉm cười nói:
- Hôm nay chính là quân nhân thịnh sự, Trẫm cũng chỉ đến xem lễ, mời rượu thì miễn đi.
Thiết Tranh nói:
- Bệ hạ hậu đãi vi thần, hậu đãi binh giả cả nước, há có thể không kính ngài một chén, thần ở đây uống trước rồi nói.
Phía sau, sáu vị lão soái ngũ quốc cùng mấy trăm vị tướng quân, đồng thời nâng chén, hương về Hoàng đế Bệ hạ phía xa kính một chén, sau đó nâng chén uống cạn.
Không cách nào nói hết, tất cả lời hay ý đẹp đều ở trong rượu.
Hoàng đế Bệ hạ cũng hào khí quát:
- Tốt!
Chợt bưng chén, một hơi cạn sạch.
Hắn biết, biết vì sao những quân nhân này kính mình bằng chén rượu thứ nhất.
Bởi, hắn làm được chuyện mà bất luận Đế Vương nào cũng không làm được, cũng không dám làm!
Đồng ý cho tướng lĩnh quân địch cùng ngồi lại nơi đế đô, cùng ngồi uống rượu, khí độ như vậy, quả là vượt qua tiền nhân, người người khó đuổi!
Chén rượu này, là toàn bộ danh tướng trên đại lục cùng kính tặng, mặc dù không có nói toạc ý nghĩa trong đó, nhưng ý tứ đều cực kỳ rõ ràng.
Chỉ riêng điều này, đánh giá là Thiên Cổ Nhất Đế cũng không phải nói quá!
Chính vì hiểu rõ vấn đề mấu chốt này, Hoàng đế Bệ hạ uống chén rượu này cũng thấy vui vẻ sảng khoái vô cùng! Vinh quang vô cùng!
Thậm chí trong lòng hắn có một cảm giác: uống một chén rượu này, Trẫm, chết cũng có thể ngẩng đầu đối mặt với lịch đại Hoàng Đế! Ngạo nghễ mà đối mặt!
- Chén rượu thứ hai!
Thiết Tranh vẫn hướng về bên này:
- Kính tướng môn!
Thượng Quan lão phu nhân run rẩy đứng lên, không nói một lời, bưng chén lên uống, một hơi cạn sạch.
Sau lưng bà, khuôn mặt sáu đứa nhỏ đỏ bừng, toàn thân run rẩy, chúng rõ là không uống rượu, lại như là đã uống say.
- Chén rượu thứ ba!
Thiết Tranh nghiêm nghị hét lớn:
- Kính tất cả các huynh đệ quân nhân Ngọc Đường còn sống!
Một tiếng thét dài, tâm quân đồng thời đứng dậy, nâng chén gửi lời chào!
Trên bầu trời vang lên một tiếng nổ, một đạo hỏa tiễn đưa tin bay lên bầu trời, rung động bôm bốp. Theo tiếng gió bén nhọn, phương xa cũng đồng thời nổ vang, bốn phương tám hướng, một đạo lại một đạo hỏa tiễn nhịp nhàng đưa tin ngày càng xa.
Trong nháy mắt, đã ra ngoai ngàn dặm.
Nửa khác đồng hồ sau, Thiết Tranh nâng chén:
- Các huynh đệ! Làm một chén này!
Bốn mươi vạn tướng sĩ, đồng thời nâng chén, từng ngụm từng ngụm uống rượu.
Quân nhân Ngọc Đường ở bất kỳ đâu trên đế quốc, đồng thời nghiêm nghị đứng dậy, giơ chén rượu trong tay lên, một hơi cạn sạch!
Trong mắt có nước mắt, nhiệt huyết trong lồng ngực lần nữa lại kịch liệt thiêu đốt!
Mãi cho đến hồi lâu, đại doanh nơi biên ải Ngọc Đường cũng nổ vang tiếng hỏa tiễn, tất cả các tướng sĩ đồng thời đứng dậy, bưng chén.
- Đại soái tân hôn, huynh đệ cùng uống!
Tứ phương tướng sĩ, cùng uống một hơi cạn sạch.
- Chén rượu thứ tư!
Thanh âm của Thiết Tranh kịch liệt tới cực điểm, ngửa mặt lên trời thét dài:
- Các huynh đệ Ngọc Đường chiến tử! Thiết Tranh kính mọi người một chén rượu! Cầu cho các vị anh linh không xa, dưới cửu tuyền, đừng quên Ngọc Đường. Nếu có kiếp sau, sánh vai tác chiến!
Trong tiếng quát chói tai của Thiết Tranh, tất cả quân nhân Ngọc Đường lại lần nữa đứng dậy, cúi chào, sắc mặt tràn đầy vẻ thành kính.
Lúc này, bốn phương tám hướng đã tràn ngập mùi rượu, xộc thẳng lên trời cao.
Trước mộ quân nhân chiến tử, đã sớm có một quân nhân đứng đó trang nghiêm, cùng nhau đem rượu vẩy vào mặt đất.
- Huynh đệ, uống rượu!
- Đây là rượu mừng của đại soái, cũng là hứa hẹn của đại soái ngày đó, cũng là rượu mừng mà các ngươi xứng đáng được uống!
Mỗi một gia đình có quân nhân chiến tử, đều bưng lên một bát Anh Hùng Huyết đỏ thẫm.
Tựa như máu anh hùng, vẫn đang chảy kịch liệt.
Mỗi gia đình, một chén rượu, một lượng bạc.
Tiền không nhiều, nhưng cũng là cố gắng lớn nhất của Thiết Tranh.
Đây là đáp lễ cho các huynh đệ.
Biên cương, tương tự có vô số Anh Hùng Huyết chậm rãi rót xuống đông đảo mộ địa.
- Huynh đệ, rượu, đến rồi!
Rượu ngon đỏ thẫm như máu tươi, chạm rãi ngấm vào mặt đất, nước mắt các tướng sĩ, cũng tích tích nhỏ vào bùn đất.
- Đây là rượu mừng của đại soái, chúng ta từng nói, muốn uống say trong hôn lễ của đại soái.
- Hoàng tuyền không xa, anh linh còn ở. Huynh đệ ở bên, cùng uống một chén.
- Trên trời dưới đất, hồng trần U Minh, tâm này cùng nhịp, máu này cùng dòng.
- Huynh đệ, cạn ly!
Một trận gió thu gào thét thổi qua, cỏ tranh trên một cùng với cây cối khắp đồi núi chỉnh tề cúi đầu, cỏ dại ngàn dặm thảo nguyên đồng thời khom người.
Sóng biếc như tranh.
Chỉnh tề như vậy.
Tựa như ngàn vạn anh linh, cùng nhau tụ họp chỉnh tề, uống xong một chén rượu này, liền muốn cưỡi ngựa giương đao, chỉ chờ một tiếng kèn lệnh, tiếp tục anh dũng xông về phía trước!