Ta Là Chí Tôn

Chương 178: Gian thương



Thấy Vân Dương miệng mồm lanh lợi, sắc bén như đao. Các vị lão tướng đều nín lặng.

Lúc nãy, con hàng này còn liều mạng đóng vai hào phóng khảng khái, tại sao giờ lại biến thành Lưu Ly Miêu, toàn thân dính đầy đường, vắt cổ chày ra nước vậy a? Không chỉ là vắt cổ chày ra nước, mà còn tùy lúc chuẩn bị dính trở lại...

Bất quá mọi người cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Bởi, lời Vân Dương nói chín thành chín là sự thật, tuy họ không biết đệ nhất tửu gia Ngọc Đường kia thế nào, nhưng chuyện cừu hận quốc gia khác đặc biệt là quân đội quốc gia khác cũng là chuyện hết sức bình thường, đám người bọn họ cũng chắc chắn không mua được rượu, về phần nhờ Thiết Tranh mua, điều đó là không thể nào, đoán chừng cả quân bộ Ngọc Đường còn đang phát sầu vị chuyện nên dùng giá nào để thu mua Anh Hùng Huyết này a!

-. Vân huynh đệ, ngươi có thể lấy được bao nhiêu? Ngươi cứ ra giá là được, một xu ta cũng không thiếu!

Một đại hán râu ria xồm xoàm tóm lấy bả vại Vân Dương, cấp thiết nói:

-. Có bao nhiêu, lão Tôn ta muốn hết!

Đám tướng quân bên cạnh nhau nhao mắng to:

-. Họ Tôn, sao ngươi có thể vô sỉ như vậy? Mua không được thì cũng thôi, nhưng ngươi lại muốn mua hết thì chúng ta làm sao bây giờ?

Vị Tôn tướng quân kia đỏ bừng khuôn mặt, vẫn kiên trì không chịu nhượng bộ:

-. Ta đang nói mua bán giao dịch a! Ta nguyện ý trả tiền, thuộc hạ của ta lại nhiều, mỗi người cũng không thể thiếu a!

Đám người lại nhao nhao mắng to, người người căm phẫn:

-. Phóng rắm vào mặt mẹ ngươi! Ngươi nhiều thuộc hạ? Vậy chẳng nhẽ chúng ta thì ít? Lão tử có ngàn vạn đại quân, ngươi con mẹ nó lại so với ta có nhiều người? Quốc gia của ngươi có tiền sao? Chúng ta dùng giá cao mua lại toàn bộ thì ngươi tính sao?

Mặt Tôn tướng quân càng lúc càng đỏ, lại nhìn Vân Dương:

-. Vân huynh đệ, ngươi nói một câu xem, chỉ cần một câu, ta không trả giá!

Vân Dương ho khan một cái:

-. Lời này sao có thể nói như vậy a, tướng quân ngươi làm vậy khác nào ném ta trên đống lửa... Nếu theo giá một vò Anh Hùng Huyết một ngàn năm trăm lượng, ta có thể lấy được 100 vạn vò, ngươi muốn tất sao?

Tôn tướng quân trợn tròn hai mắt, bấm tay suy tính nửa ngày trời, sửng sốt vẫn không tính ta là phải tốn bao nhiêu bạc.

Một lão giả bên cạnh cười to, giương giương đắc ý nói:

-. Tên hỗn đản này, có chút tiền ấy mà ngươi cũng tính không ra? Để lão phu nói cho ngươi! Tất cả là 150 triệu lượng bạc trắng, bán tên hỗn đản nhà ngươi, cũng không trả được số lẻ!

-. Phốc!

Hàn Sơn Hà phốc một tiếng, tay đang vuốt râu giật mình bứt đứt mất cái, lập tức đau đến nhe răng nhếch miệng, ho khan kịch liệt:

-. Khụ khụ khụ khụ. Khụ khụ...

Mấy cái đầu đơn giản khác cũng lập tức cười vang, cùng kêu khen hay:

-. Thật chính xác!

-. Bội phục bội phục!

-. Nếu các ngươi có thể lấy giá đó mua được, ta ra giá gấp đôi thu mua lại, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu! Coi như không đủ bạc thanh toán, trở về ta liền để toàn quân đi làm sơn tặc cướp bạc để mua! Ha ha ha...

Trong đám người, cũng có người cười theo, nhưng cười rất xấu hổ, hiển nhiên cũng không tính ra là bao nhiêu, dựng thẳng mười đầu ngón tay, đếm tới đếm lui, vò đầu bứt tai thấp giọng hỏi người bên cạnh:

-. Nhiều rượu như vậy là bao nhiêu bạc? Thực sự là số kia sao?

Hắc y thiếu niên sau lưng Hàn Sơn Hà cũng không nhịn được mà nhe răng cười, hàm răng trắng noãn, chỉnh tề xinh đẹp.

Ánh mắt Vân Dương sáng lên, tiến tới hỏi:

-. Huynh đệ họ gì? Tại sao lại trông lạ mặt như thế a?

Nói xong liền muốn ôm bả vai tỏ vẻ thân mật.

Trong mắt thiếu niên mặt đen kia lóe lên một tia linh xảo, chốc lát lại nhiều thêm mấy phần trán ghét, trầm giọng nói:

-. Chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, Vân tiểu hầu gia không nên để trong lòng, sau ngày hôm nay cũng không gặp lại!

-. Sao có thể, sao có thể thế chứ, không nói người đến đều là khách, hơn nữa chúng ta lại có duyên gặp mặt, ha ha, chúng ta rất có duyên phận a.

Vân Dương sớm biết tiểu tử này có bí mật, một tay kéo kéo:

-. Đã có duyên sao lại không thể thân mật một chút.

Thiếu niên áo đen lộ vẻ tức giận, lần nữa hiện lên hình tượng cái chân giò hun khói:

-. Vân tiểu hầu gia xin tự trọng!

Ánh mắt Hàn Sơn Hà lóe lên, bất ngờ cản trước mặt Vân Dương, cười ha ha nói:

-. Vân tiểu hầu gia đúng là có mánh khóe thông thiên, ngay cả rượu ngon cực phẩm như Anh Hùng Huyết cũng có thể lấy được, không thể nói, Đông Huyền chúng ta dự định mua 50 ngàn vò từ chỗ Van tiểu hầu gia! Vân tiểu hầu gia có nguyện ý giúp đỡ sao?

Trong vô thanh vô tức, đã đem vấn đề cách xa cả vạn dặm. Hắc ý thiếu niên cũng nhân cơ hội này trốn đến phía xa, trong miệng nói nhỏ, không biết đang nói cái gì.

Nhưng khẳng định không phải lời tốt đẹp.

Vân Dương cười ha ha một tiếng, có chút tiếc nuối thu cái chân giò hun khói của mình lại:

-. Hàn đại nguyên soái đã mở miệng, há có thể không có, năm mươi ngàn vò không có vấn đề! Nhưng cần phải giao tiền trước, 750 triệu lượng, thế nào cũng phải đưa ta trước một nửa a, trong vòng ba tháng giao hàng, thế nào?

-. 750 triệu lượng? Ngươi thế nào mà tính được? Sao ngươi không đi chết đi!

Phía sau, hắc y thiếu niên rốt cục không nhịn được kêu lên.

Hàn Sơn Hà cười ha ha nói:

-. Tốt, là 75 triệu lượng, chờ chút liền đem số tiền kia giao cho Vân tiểu hầu gia ngài, một xu bạc cũng không thiếu.

Vân Dương gãi đầu:

-. Ừm? Là 75 triệu lượng a? Ta tính sai rồi?

Thế là cũng bắt đầu dựng tay tính toán.

Hàn Sơn Hà bất đắc dĩ cười cười.

Hắn nhìn ra, gia hỏa này thuần túy là giả bộ hồ đồ.

Nếu hắn không tính được tiền? Đó mới là chuyện cười lớn!

Bất quá vừa rồi cũng con mẹ nó quá thâm ảo, phàm là một cái đầu đơn giản nào khác trong đám kia, một lời đáp ứng, hậu hoạn vô cùng.

Cái gọi là lời ra như gió thôi, chỉ cần Hàn Sơn Hà nói sai một cái, kẻ trước mắt này tuyệt đối sẽ chơi xấu: đúng là chúng ta bán một vò một ngàn năm trăm lượng. Nhưng các ngươi nhất định muốn mua năm mươi ngàn vò với bảy trăm năm mươi triệu lượng, chúng ta cũng không ngại, ngươi mua đồ còn thêm chút tiền bo, cũng là chuyện thường tình, điều mấu chốt nhất, đây chính là giá mà Hàn Sơn Hà đại nguyên soái đã chính miệng đáp ứng, lại ngay trước tất cả các danh tướng trên đại lục, chẳng lẽ lời Hàn đại nguyên soái nói ra là đánh rắm sao?

Tiền này đương nhiên không thể đưa ra, nhưng cũng làm thanh danh của Hàn Sơn Hà chôn vùi, hủy sạch sẽ.

-. Rượu này có đắt hơn nữa, cũng phải mang về một chút, bằng không, chẳng phải lúc về sẽ bị các huynh đệ oán trách đến chết a?

Thấy Hàn Sơn Hà bắt đầu mua rượu, một lão tướng quân lắc đầu giận dữ nói.

Vân Dương hiếu kỳ:

-. Chẳng lẽ Thiết tướng quân không chuẩn bị cho các ngươi một chút a? Không phải trước đó các ngươi đều có yêu cầu sao?

Hàn Sơn Hà cười hắc hắc:

-. Quả nhiên Vân tiểu hầu gia tin tức thông linh, ngay cả yêu cầu của chúng ta mà ngươi cùng biết.

Vân Dương cười ha ha:

-. Chuyện này Thiết Tranh sao có thể giấu ta? Ta chính là phù rể của hắn, chẳng nhẽ các ngươi đã quên rồi sao...

Đám người nghĩ lại, quả đúng là thế.

Một lão gia hỏa quệt miệng nói:

-. Một tên phù rể chỉ đứng tới bụng tân lang, chúng ta đều có thể nhìn thấy, hào quang chói lóa như thế, phong thái vinh quang của Tiểu Hầu gia ngài chúng ta đều khắc sâu trong lòng, không dám quên.

Lời vừa ra, một đám gia hỏa vô lượng lập tức đều ha ha cuồng tiếu.

Vân Dương trợn mắt một cái:

-. Ta như này còn coi như không tệ a?! Không giống một bộ phận trong hai trăm người này, đừng nói là đến bụng tân lang quân, ngay cả cái mông của tân lang cũng không tới, có phải hay không a?!

Vừa nói, vừa cố ý trêu trọc nhìn về phía thiếu niên mặt đen nào đó.

Thiếu niên mặt đen kia tức đến hai mắt bốc hỏa, nếu không phải gắt gao khắc chế bản thân, thực sự muốn lao ra nhất quyết tử chiến với Vân Dương.

Câu nói này, tại sao lại nhằm vào ta a?

Đám người nhao nhao cười mắng:

-. Nói chuyện rượu, nói chuyện rượu.

Một tên phàn nàn:

-. Vị Thiết đại soái kia của các ngươi đúng là hẹp hòi, mỗi một quốc gia có cho đúng hai mươi vò, hai mươi vò thì đủ làm gì? Nếu thực đem hai mươi vò về, đừng nói là uống, mỗi người đi ra ngửi một cái cũng không đủ...

Câu nói này, khiến mọi người đều nở nụ cười.

-. Chính là như vậy, nên nhất định phải mua! Không chỉ mua, mà còn phải mua nhiều, Hàn đại soái nguyên soái đã muốn năm mươi ngàn vò, các quốc gia khác có muốn không a? Bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa, phải tranh thủ mà nói ra, qua thôn này sẽ không có cái điếm nào khác đâu.

Vân Dương bắt đầu kiếm tiền.

Không trách Vân Dương không để ý mặt mũi mà gào to buôn bán rượu, thực sự là lúc này hắn còn nghèo hơn Thiết Tranh.

Hiện tại, hai người đúng là cá mè một lứa, một tên lại một tên nghèo.

Nhưng Thiết Tranh nợ tiền bên ngoài, còn có hai trăm vạn lượng tiền biếu kia để chi trả. Còn Vân Dương hiện tại vẫn đang thiếu tiền mua ngoc... Hiện tại có nhiều đại đẩu quân đội các nước ở đây như vậy, không làm thịt họ thì còn làm thịt ai...

Một khi để họ bắt đầu vào thành, tiếp xúc với người khác, lúc đó, cũng không còn chuyện của hắn nữa.

Thế là Vân Dương bắt đầu cầm văn thư, bận rộn tìm người ký tên, trước cứ đem khoản tiền phi nghĩa trời ban này cầm chắc lại rồi nói.

Hàn Sơn Hà muốn năm mươi ngàn vò, các quốc gia khác cũng đều lấy năm mươi ngàn vò. Sau khi ký hợp đồng, Vân Dương bắt đầu thi tiền cọc.

Không thể không nói, tiền cọc thu được chất nửa xe ngựa.

Mỗi nhà trả trước hai ngàn vạn lượng ngân phiếu. Trong chớp mắt tám ngàn vạn lượng bạc, nhét vào hầu bao của người nào đó.

Tiền này vừa đến tay, Vân Dương công tử lập tức cười không thấy mặt trời:

-. Xin mời, mời! Giờ chúng ta đi Tiếp Thiên lâu, các vị chuẩn bị một chút, Tiếp Thiên lâu kia cái gì cũng tốt, chỉ có điều chi phí có chút quý, dù sao ta cũng không trả nổi số tiền kia...

Câu này, ngay cả Hàn Sơn Hà cũng không muốn nói chuyện cùng hắn.

Chúng ta là khách có được không? Các ngươi là địa chủ, về tình về lý đều phải tiếp đãi a, tiểu tử ngươi thật quá đáng hận, vừa mới thu tám ngàn vạn lượng bạc của chúng ta, thế mà ngay cả nơi dừng chân cũng muốn chúng ta móc tiền túi ra trả...

Các người này? Rốt cục là người thế nào a?!

Trên đường, Vân Dương trò chuyện vui vẻ, hưng phấn cao tít, nhìn khoái hoạt vô cùng.

Nhưng hắn rõ ràng có thể cảm giác được, trên dọc con đường này, trong hai trăm người đi phía sau kia, có ít nhất ba bốn mươi đạo ánh mắt, nhìn chằm chằm hắn bằng những mũi tên.

Mỗi một ánh mắt, đều xen lẫn vẻ suy tư tìm tòi nồng đậm.

Rất hiển nhiên, biểu hiện của hắn sẽ không khiến nhóm lão đầu lăn lộn sa trường này phớt lờ. Ngược lại, rất nhiều người trong số bọn hắn, càng thêm cảnh giác đối với Vân Dương.

----------------

Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.