Ta Là Chí Tôn

Chương 18: Bẫy rập của ngươi là do ta thiết kế



Dịch Giả: Thiều Bàn Tử

Chương 17: Bẫy rập của ngươi là do ta thiết kế.

Mọi người vây xem không ai nghĩ ra được, chỉ tại thị trường giao dịch Huyền thú nho nhỏ như thế này, mà có thể thấy một cuộc đổ ước kinh thiên động địa tới vậy! Trong lúc nhất thời, tất đều là trợn mắt hốc mồm!

Trước mắt bao người, hai người riêng phần mình tiến lên phía trước ba bước, vỗ tay thề, đế định đổ ước.

Đổ ước chính thức thành lập.

Ánh mắt mọi người, đều chú ý tới giỏ trúc lớn kia.

Chỉ là mấy con Thiểm Điện Miêu bình thường, nhưng bọn hắn lại chọn nó để quyết định thắng bại một trận cược kinh thiên!

Từ lúc bắt đầu mọi chuyện tới giờ, tràn đầy một loại cảm giác hoang đường không chân thực.

Thậm chí, người chung quanh mặc dù tận mắt nhìn toàn bộ quá trình phát sinh, nhưng trong đầu bọn hắn vẫn có chút mơ hồ —— đến tột cùng là vì cái gì đột nhiên nảy ra một trận đánh cược lớn như vậy?

Nếu mà nói Vân Dương chủ động khiêu khích, có nói muốn cùng đối phương cược một trận. Nhưng khi hắn nghe tiền đặt cược có chút lớn liền muốn rút lui. Điểm này là tất cả mọi người nhìn ở trong mắt. Đến cuối cùng cũng là bị Tây Môn Vạn Đại đưa vào tuyệt lộ, mới bất đắc dĩ đánh cược một lần. Như vậy nhìn lại, cũng không phải Vân Dương chủ động cược nữa rồi.

Muốn nói là Tây Môn Vạn Đại chủ động, có vẻ như cũng không phải. Hắn hẳn là muốn khi dễ người khác một chút thôi, nhưng lại thực sự không nghĩ tới, khi dễ người ta một chút lại lâm vào cảnh đổ ước Huyền thú như vậy!

Tất cả con em thế gia nhìn Tây Môn công tử, ánh mắt đều là tràn đầy hâm mộ và ghen ghét.

Gia hỏa này làm sao có vận khí cứt chó như vậy? Tùy tiện dạo một vòng thị trường Huyền thú, thế mà có thể gặp được loại đổ ước may mắn này! Là Cửu phẩm Huyền thú a!

Nếu đánh cược độ tán thành của Huyền thú với tên gia hỏa này, chẳng phải là dễ như trở bàn tay? Một cái…khụ khụ hầu tước chi tử của Ngọc Đường đế quốc, thế nào lại là đối thủ của con cháu của Tây Môn gia tộc một trong bát đại gia tộc chứ?

Tây Môn Vạn Đại có thể nói là tự nhiên kiếm được một cơ hội vùng lên cho gia tộc a...

...

Giữa không trung quang mang lóe lên, sưu sưu mấy đạo nhân ảnh giống như Thiên Ngoại Phi Tiên bay tới. Chính là người Tây Môn gia tộc đến!

Tây Môn Vạn Đại rốt cục yên tâm, có chút đắc ý nhìn hai vị đồng bạn phía sau, nhếch cằm ngửa đầu nhìn Vân Dương bằng cái mũi nói: "Bắt đầu đi."

Vân Dương hít một hơi thật sâu, ánh mắt phức tạp nhìn Tây Môn Vạn Đại, thật lâu không nói gì.

Tây Môn Vạn Đại nhíu mày: "Hả?"

Một cỗ không khí áp bức bỗng nhiên xuất hiện.

Ngươi dám không cá cược?

Ta sẽ giết chết ngươi!

Vân Dương bất đắc dĩ nói: "Bắt đầu! hươu chết vào tay ai còn chưa biết." Hắn còn làm ra bộ mặt nghiến răng nghiến lợi.

Làm cho Kế Linh núp một bên góc phố nhìn thấy, suýt nữa liền bật cười.

Con hàng này đã đem người ta đá vào hố, thế mà còn làm ra vẻ như mình rất bất đắc dĩ...

Chưởng quỹ cửa hàng này rõ ràng cũng bị hù dọa. Khi mở giỏ trúc thả Huyền thú, Hai đùi hắn đều đang run rẩy.

Đứng sau lưng Tây Môn Vạn Đại có một lão giả mũi ưng, hai tay lão giả chậm rãi hất nhẹ một cái, một cỗ lực lượng vô hình phát tán ra, đám người chung quanh xoát một tiếng như đụng phải một lực lượng không thể kháng cự, đột nhiên hướng về bốn phía tản ra. Làm cho khu vực này đột nhiên xuất hiện một mảnh đất trống.

Tây Môn Vạn Đại đề nghị đem giỏ trúc lớn đặt ở giữa, sau đó hai người đứng cách đó 10 trượng, bắt đầu dẫn dụ mèo con.

Vân Dương nghĩ nghĩ một chút liền đáp ứng.

Nhìn thấy điều này càng khiến Tây Môn Vạn Đại mừng rỡ trong lòng.

Bẫy rập của ta, đã hoàn toàn thành công! Mà cái tên ngu đần này, đã một cước đạp vào! Ha ha ha...

Trong đám người vây xem, cũng không ít người giẫm chân thở dài: Cái tên ngu đần này, trên thân của ngươi bây giờ không có gì cả. Tương đương không có chuẩn bị bất kỳ thứ gì. Mà Tây Môn đại thiếu gia vì cuộc so đấu Huyền thú mà tới đây, há có thể không chuẩn bị một số thiên tài địa bảo hay sao? Ngươi đáp ứng trận này, chẳng khác nào đã thua chín thành chín!

Chủ cửa hàng đứng ở giữa run lẩy bẩy, tám con mèo con chờ đợi hiệu lệnh.

Vân Dương ngoài mười trượng khoanh chân ngồi xuống.

Kế bên hắn, trong tay Tây Môn Vạn Đại xuất hiện một đống đan dược tuyết trắng, cùng một cái chuông tinh xảo, linh động. Dường như hắn đã tính trước rồi.

"Xong xong, họ Vân đầu đất kia khẳng định thua!" Có người ai thán.

"Đúng vậy a... Tây Môn Vạn Đại trong tay có Huyền Thú Đan, hơn nữa còn là cấp bậc cao nhất... Không chỉ có thế, hắn còn có *Huyền Thú Hồn Linh, đây là lợi khí chung cực để đối phó Huyền thú a! Họ Vân kia có cái gì để tranh cùng hắn chứ... Ai, vô cớ làm lợi cho Tây Môn gia tộc..."

*Huyền Thú Hồn Linh là một cái chuông!

Một vị thế gia công tử khác thở dài.

Ngay từ đầu đám gia hoả này còn ngóng trông Vân Dương có thể làm ra một cái gì đó hay ho. Tuyệt đối không thể để cửu phẩm Huyền thú kia rơi vào tay của Tây Môn gia tộc. Nhưng xem điệu bộ này của hắn, cả đám lập tức tuyệt vọng.

"Mọi người có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào." Tây Môn Vạn Đại ra vẻ đạo mạo nói: "Hiện tại chúng ta bắt đầu dẫn dụ Huyền thú, xem coi đám Huyền thú này sẽ chọn ta, hay chọn ngươi."

Vân Dương nghẹn họng nhìn trân trối, một bộ bi phẫn mà thốt lên: "Tây Môn công tử, ngươi làm vậy, khó tránh khỏi có chút không công bằng a?"

Tây Môn Vạn Đại dương dương đắc ý nói: "Không có cái gì không công bằng ở đây cả. Ta vẫn là ta, ngươi vẫn là ngươi. Từ lúc bắt đầu tới giờ, ta cũng không có mượn nhờ ngoại lực, không lấy thêm bất kỳ vật gì, tất cả mọi thứ, đều là chính là vật trên người mình mà thôi. Mà ngươi cũng phải như thế. Nói cách khác, ngươi và ta chỉ có thể dựa vào thủ đoạn của mình mà thôi, khi Vân công tử ngươi đưa ra trận cá cược này. Ta và ngươi đều không dùng ngoại lực, cho nên bổn công tử cảm thấy..."

"Tất cả đều hợp lý, cũng không có bất kỳ sự mờ ám nào trong cuộc đổ ước a." Tây Môn Vạn Đại nghiêm mặt nói: "Trong tình huống này, nếu như ta thua, ta tự nhiên có chơi có chịu."

Vân Dương toàn thân run rẩy: "Ngươi!"

Tây Môn Vạn Đại nhíu mày, gặn từng chữ nói: "Cuộc đánh cược của chúng ta, chính là thiên địa làm chứng! Chẳng lẽ... Vân công tử muốn bội ước hay sao?"

Vân Dương làm bộ bực mình mà chẳng dám nói ra, nói: "Đã như vậy, Vân mỗ nếu như có thua, cũng là có chơi có chịu, xem như kết giao thêm một người bạn vậy."

Tây Môn Vạn Đại cười to: "Vân công tử suy nghĩ thật thoáng! Đã như vậy, chúng ta bắt đầu đi."

Vân Dương mặt âm trầm nói: "Bắt đầu, thắng bại do trời!"

Tây Môn Vạn Đại đắc chí, trong lòng cười lớn, hiệu lệnh phát ra hiệu lệnh.

Chủ cửa hàng Huyền thú đêm giỏ trúc lớn kia xốc lên, lập tức, tổng cộng là chín con mèo nhỏ tựa hồ mới sinh được khoản mười ngày, xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Khuôn mặt non nớt, sợ hãi nhìn chung quanh, meo meo kêu.

Bên kia, Tây Môn Vạn Đại đã đem một nắm lớn Huyền Thú Đan vẩy xuống mặt đất, đồng thời, tay trái vận công, phát ra một cỗ phong lực, đem viên hương khí đan dược thổi qua tới.

Mà tay phải cũng đồng dạng vận công, một luồng năng lượng dọc theo mặt đất vô thanh vô tức tràn ra, mục đích để ngăng cho Vân Dương có bất kỳ động tác nào khác.

Trong cùng một khoản thời gian đó, Huyền Thú Hồn Linh ở cổ tay hắn không ngừng vang lên tiếng leng keng, phát ra từng đợt tiếng chuông kỳ ảo, tựa hồ mang theo một loại âm luật kỳ diệu...

Tam đại sát chiêu đều xuất hiện!

Tây Môn Vạn Đại nhất định phải thắng.

Vân Dương trên mặt vẫn là một bộ dáng vẻ không phục, không cam lòng bị người ta lừa gạt, hắn khoanh chân ngồi xuống, thể nội Sinh Sinh Bất Tức Thần Công đã bắt đầu toàn lực vận chuyển. Sinh Sinh Tạo Hóa Liên lá non nho nhỏ chập chờn, tản mát ra Sinh khí mãnh liệt...

Đồng thời trên mặt Vân Dương hiện ra vẻ lo lắng, con mắt nhìn chằm chằm vào chín con mèo nhỏ, trong miệng lo lắng kêu gọi: "Con mèo... Nhanh, đến chỗ của ta..Đến đây đến đây... Ta sẽ bảo vệ các ngươi thật tốt..."

Bốn phía nổi lên một trận cười to.

Ngươi này cũng quá ngây thơ đi...

Có con mèo con nào có thể hiểu được lời của ngươi nói chứ?

Mùi thơm nồng đậm của Huyền Thú Đan, cơ hồ đã bao trùm toàn trường.

Mấy con mèo con đứng chen chúc một chỗ, khiếp đảm hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, tựa hồ đang do dự, không biết làm sao...

Nụ cười trên mặt Tây Môn Vạn Đại ngày càng tươi.

Bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy, mấy con mèo nhỏ này nhìn về phía mình ngày càng nhiều, ngày càng tấp nập a...

Sau lưng hắn truyền tới thanh âm thở dài.

Biểu hiện trên mặt Tây Môn Vạn Đại vẫn không thay đổi, nhưng trong mắt hắn lại toát ra vẻ tàn khốc. Những tên thở dài, đều là những người không hy vọng Tây Môn gia tộc đạt được cửu phẩm Huyền thú.

Bình thường bọn hắn gặp nhau xưng huynh gọi đệ, thật sự nghĩ không ra sau lưng bọn hắn đều có dị tâm. Sau việc này, ta phải thay đổi thái độ với bọn họ một chút...

Ngay vào lúc này, một tràng âm thanh không thể tưởng tượng nổi kinh hô!

Tây Môn Vạn Đại đột nhiên biến sắc, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trong chín con mèo con kia, có hai con do dự một chút, liền có động tác. Đầu tiên là hướng về phía mình tiến lên hai bước, sau đó ngừng lại. Có vẻ do dự...

Cái đuôi bồng bềnh lắc lư, trong miệng phát ra tiếng kêu non nớt yếu ớt, bộ dáng xem ra có vẻ chưa quyết định rõ ràng được.

trong lòng Tây Môn Vạn Đại lập tức khẩn trương!

Ta chiếm cứ ưu thế lớn như vậy, các ngươi còn do dự? Do dự cái gì!

Còn không mau tới đây!

nhìn qua phía đối diện, Vân Dương bên kia còn đang phí công kêu gọi: "... Mèo con mau tới đây, mau tới đây mèo con của ta a..."

Nhưng, chính là dưới tiếng kêu to nghe qua có vẻ buồn cười này, vậy mà khiến cho hai con mèo con chậm rãi quay người... Hướng về phía Vân Dương đi tới!

Tất cả người ở chỗ này như hóa đá!

"Trở về a!" Tây Môn Vạn Đại lo lắng hét lớn một tiếng, mồ hôi trên trán từng giọt tuôn ra.

Nhưng khi hắn vừa hô xong, hai con mèo con kia giống bị giật mình, ngược lại hướng về phía Vân Dương chạy nhanh hơn! 10 trượng khoảng cách cũng không tính là dài, hai cái con mèo nhỏ đung đưa cái đuôi nhỏ, thất tha thất thểu chạy tới, nháy mắt đã đến trước mặt Vân Dương, bốn cái vuốt nhỏ của hai chi trước bọn nó đồng loạt giơ lên, vậy mà lại thân thiết ôm lấy bắp chân của hắn, ngửa đầu kêu to meo meo, tựa hồ muốn nói: "Người tốt, nhanh bảo hộ chúng ta đi, tên kia sắp hù chết chúng ta rồi... Cái miệng của hắn thật đáng sợ... Tựa như người điên a..."

Vân Dương "Vui mừng quá đỗi" ôm lấy hai cái con mèo nhỏ, mặt mày hớn hở, không ngừng vuốt ve, thân thiết đến cực điểm. Mà hai cái con mèo nhỏ cũng càng thêm thích thú trên người Vân Dương cọ qua cọ lại, phát huy sở trường nịnh nọt của chúng tới cực điểm.

Tham lam hô hấp mấy hơi trên người của hắn, trên mặt mèo hiện ra một mảnh thỏa mãn.

Bốn phía thì lại một mảnh hóa đá!

Tròng mắt tất cả mọi người đều trừng lớn.

Đây... Đây là chuyện gì xảy ra?

Làm sao... Người ta chuẩn bị trang bị tận răng thì có dấu hiệu thất bại, ngược lại Thiên Đường thành Vân công tử không có một chút tu vi, không có thủ đoạn gì, càng không có linh đan diệu dược, nhìn qua không có một phương diện nào chiếm thượng phong cả.

Đã có hai con mèo lựa chọn chủ nhân cho mình.

Tất cả mọi người càng căng thẳng hơn. Ở đây hiện tại có khoảng hơn trăm người đang vây xem, thế mà không ai dám lên tiếng!

Tây Môn Vạn Đại cố gắng thúc giục huyền khí của chính mình, đem mùi thơm của đan dược thôi phát đến cực hạn, trên mặt mồ hôi tích tích rơi xuống...

Chỉ mới hai con, còn có hi vọng!

Còn có hi vọng a!

Nhanh tới đây với ta a...

Trong lòng Tây Môn Vạn Đại cầu nguyện.

Nhưng tất cả lại không như mong muốn.

Lại có một con con mèo nhỏ màu trắng nữa có động tác, nâng lên móng vuốt do dự một chút, đột nhiên xoay thân.

Hướng về phía Vân Dương chạy như bay!

Lại là một mảnh yên lặng!

Lần này càng nhanh hơn! Cơ hồ trong nháy mắt, con mèo nhỏ nhảy vào trong ngực Vân Dương, khoái hoạt, hài lòng meo meo kêu to.

Sắc mặt của Tây Môn Vạn Đại đã biến thành đáy nồi!

Ba con!

Chính mình vẫn chưa không thu được con nào.

Cả đám người đứng ở ngoài quan sát lúc này ai cũng miệng chữ O mắt chữ A, giống như một đám con rối, cả đám đều cảm giác mình giống như đang nằm mơ.

Quá bất hợp lý đi!

Ta nhìn thấy, nhất định không phải thật sự!

Làm sao có thể phát sinh một sự tình không thể tưởng tượng như vậy chứ.

"Công tử chớ lo lắng, vẫn còn sáu con mèo a." Lão giả mặt đen của Tây Môn gia tộc lên tiếng an ủi: "Chúng ta vẫn còn hi vọng rất lớn!"

Tây Môn Vạn Đại khẩn trương gật đầu, trong lòng bàn tay hắn lúc này đã túa đầy mồ hôi.

Sau một khắc...

Sáu cái mèo con còn lại đột nhiên có động tác.

Ba con trước đó, là thứ mà Vân Dương chân chính muốn. Còn lại sáu con kia, mới thật sự là Thiểm Điện Miêu.

Nhưng, dù cho là tam phẩm Huyền thú, đó cũng là Huyền thú! Tuy có chút trì độn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thiên địa có đồ vật nào đối với mình có lợi nhất!

Chỉ thấy sáu cái mèo con đồng thời meo một tiếng, quay người, cất bước đầy ưu nhã hướng về phía Vân Dương đi tới, càng chạy càng nhanh!

Trong mắt cả bọn mèo lúc này đều lóe lên thần sắc vui mừng, từng cái đuôi vui sướng lay động.

Tây Môn Vạn Đại mặt như màu đất, mồ hôi trên trán như thác nước chảy xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.