Ta Là Chí Tôn

Chương 185: Đoàn diệt



Thế nhưng, sau khi hai tôn phân thân tiến vào, mới chỉ một lát liền mất liên hệ, so với đạo phân thân thứ nhất càng thêm nhanh chóng....

- Cái này đúng là quái, cổ quái a...

Người gầy gò cười khổ một tiếng, nói:

- Các ngươi cũng tới thử một chút?

Đã thấy trong đội ngũ Đại Nguyên, lại có ba người chậm rãi bước ra.

Một người trong đó nói:

- Phí huynh, chúng ta không có phân thân thuật như ngươi, nếu muốn tiến vào, nhất định phải dùng bản thế tự tiến vào mới được, như vậy nguy hiểm rất lớn.

Vị Phí huynh này cau mày nói:

- Tình huống này xác thực cổ quái, phân thân của ta đi vào, toàn bộ hành trình không hề gặp phải một chút vật cản nào. Phân thân của ta tuy là hữu hình vô chất, nhưng vẫn có thể cảm nhận sự vật ngoại giới... Tòa phủ đệ kia dù chiến diện tích rộng lớn, nhưng chúng quy vẫn có cực hạn, sao có thể phi mãi mà không gặp vật cản a?

- Cho nên, tốt nhất là có người dùng chân thân tiến vào cảm nhận một chút mới tốt. Hiện tại, trống rỗng như thế, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, coi như phân thân của ta vẫn còn tồn tại, cũng đành hữu tâm vô lực, hữu lực khó làm!

Một người khác cau mày nói:

- Từ khi Cửu Tôn phủ tồn tại, không có bất kỳ ai có thể thành công thăm dò, tất cả những người tự ý xâm nhập đều đã chết, tuyệt không ngoại lệ, chúng ta thực không muốn lấy thân mạo hiểm a...

- Lần này đúng là hung hiểm dị thường, không đáng...

Lại một người vân vể râu ria, ngưng trọng nói.

Vị Phí huynh kia cắn răng một cái:

- Lương huynh, người tiến vào, ta để cho ba cái phân thân của ta cho người chỉ đạo đồng hành, chỉ cần luôn tụ cùng một chỗ, tin rằng kiểu gì cũng có thể tra ra chút gì đó.

Hắn cười cười:

- Mặc dù nguy cơ trùng trùng, nhưng có phân thân của ta đi trước dẫn đường, lại có Lương huynh thân là cao thủ mười thành... Ha ha.. Bảo đảm toàn thân trở ra là không có vấn đề.

Vị được xưng là Lương huynh, chính là một lão giả tầm 50~60 tuổi, nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vị Phí huynh này có chút do dự, lại trầm ngâm một lát mới nói:

- Đã như vậy, liền để lão phu vào xem, xem có thể phá vỡ nguyền rủa, người vào Cửu Tôn phủ phải chết không thể ngờ hay không!

Vị Phí huynh kia nói một câu lấp lửng, nhưng... Hai mắt Vân Dương vẫn sáng lên.

Lương huynh? Mười thành?

Ân, chẳng nhẽ người kia là nhân vật trong truyền thuyết của Đại Nguyên, danh xưng Vân Hải Thần Long Lương Vân Kỳ?

Nếu nói Lăng Tiêu Túy là thần thoại một đời, như vậy, người này chính là một vị truyền kỳ của Đại Nguyên.

Môn hạ đệ tử vô số, người tài xuất hiện lớp lớp, bản thân lại càng là siêu cấp cao thủ mười thành viên mãn.

Nghe nói, hoàng đế Đại Nguyên nhìn thấy hắn, cũng phải tôn xưng một tiếng Lương lão sư...

Lúc Vân Dương đang suy nghĩ vị này có phải là truyền kỳ Đại Nguyên không, ba cái phân thân kia đã cùng bay lên, phóng tới Cửu Tôn phủ trong sương mù dày đặc.

Mà vị “Lương huynh” kia, cũng bồng bềnh bay theo, đi sau ba cái phân thân, đồng thời tiến vào trong sương mù dày đặc.

Nồng vụ vừa phân lại hợp, ba cái phân thân cùng vị Lương huynh kia cùng nhau biến mất.

Nồng vụ kia tựa như ác ma há cái miệng lớn, một ngụm nuốt chửng cả bốn cái thân ảnh.

“Mặc dù cáo nhân của đối phương còn không có đi vào hết, nhưng chỉ cần có tên họ Lương... Liền đã rất đủ đủ.”

Vân Dương vừa khẽ động trong lòng, lặng yên cúi đầu, thần quan trong mắt chợt thịnh, trong tay hắn, xuất hiện Cửu Thiên lệnh.

Cửu Thiên lệnh chân chính.

Tất cả mọi người đều đang gióng mắt nhìn mây mù trên không Cửu Tôn phủ, đang đợi...

Đột nhiên, mây mù vốn đáng yên tĩnh, hoàn toàn không có bất kỳ dị động bỗng nhiên bay lên, theo một tiếng “hô” vang lên, trong mây mù như nổi một cơn bão.

Phong quyển tàn vân!

Mây mù vốn nồng đậm trải khắp liền quyện thành một đoàn, lao nhanh tới lui, gào thét không dứt, thanh thế dọa người chưa từng có.

Mây đen hội tụ giữa không trung, một lát sau, trong sương mù dày đặc đột nhiên sáng lên!

Tất cả những con mắt đang quan sát tình biến động của Cửu Tôn phủ đều cảm thấy như bị bỏng.

Một đạo sấm sét màu tím, rạch trời xuất hiện, lôi trụ kia lớn bằng bắp đùi. Oanh minh một cái liền bổ xuống.

Đã có lần thứ nhất thì có lần thứ hai thứ ba, sau khi đạo thiên lôi thứ nhất giáng xuống, thiên lôi màu tím không ngừng xuất hiện nối đuôi, giăng khắp sương mù dày đặc, từ đầu chỉ mấy chục đạo, tăng lên mấy trăm đạo, sau đó là mấy ngàn đạo...

Thanh âm lôi chấn ầm ầm, liên tục kéo tới bên tại, thậm chí ngay cả mặt đất dưới chân cũng vì đó mà run rẩy.

Mắt thấy cảnh này, đám lão quân nhẫn quét rác vẫn đang thờ ở đồng thời lộ ra vẻ trào phúng!

Chỉ mấy con tôm nhỏ các ngươi, cũng vọng tưởng phá hư chỗ ở của Cửu Tôn đại nhân nhà chúng ta?

Muốn chết?

Nếu không muốn chết, thì đó là đáng chết!

Lôi điện không ngừng bổ xuống, thanh thế kéo dài không dứt, mắt thấy lôi uy ngày càng thịnh, lại thấy một đám lửa hừng hực thiêu đốt trong sương, cuồng phong vốn ẩn mình dây dưa với mây mù cũng càng thêm gấp tật, gần như có thể nhìn thấy màu xanh phong ngấn trong mây mù dày đặc...

Dấu vết của gió kia, lại cũng thoáng cái như có thực chất.

Đột nhiên, một đoàn huyết sắc không chút dấu hiệu mà xuất hiện, nồng vụ chớp mắt liền hóa thành màu máu.

Càng có một tiếng rú thảm bay lên.

Vị “Phí huynh” đang vuốt vuốt mi tâm đột nhiên phun máu, sắc mặt trắng nhợt.

Sau đó liên tiếp phun thêm năm ngụm máu, cả người mềm nhũn tê liệt ngã xuống như không có xương cốt, tiếng thở yếu ớt, hiển nhiên đã hôn mê.

Mọi người ở đây đồng thởi hiểu ra: sáu đạo phân thân của hắn, đều đã bị tiêu diệt ở bên trong!

Bí thuật Phân Thân Hóa Ảnh có huyền bí hơn nữa, cho dù chỉ còn một phân thân cũng có thể chữa trị, nhưng không phải là không phải trả một cái giá đắt, toàn bộ sáu đạo phân thân đều bị hủy diệt, vị Phí huynh kia cũng chịu trọng thương, nguyên khí đại tổn!

Nhưng mà lôi điện đầy trời vẫn chưa chịu rút đi, càng ngày càng quay cuồng mãnh liệt, lờ mờ có thể nhìn thấy một bóng người, không ngừng dịch chuyển với tốc độ cực nhanh, trốn chạy trong sương mù, hiển nhiên chính là vị Lương huynh kia còn đang duy trì, đối kháng với phong hỏa lôi, ba nguyên hợp công...

- Không hổ là cao thủ mười thành viên mãn... Không hổ là... Vân Hải Thần Long Lương Vân Kỳ a... Có thể kiến trì đến đây... Cũng thực siêu phàm!

Những người khác nhìn lôi điện đầy trời, đều tặc lưỡi than thở.

Có thể trốn tránh trong đám thiên lôi lít nha lít nhí như vậy, lại còn đồng thời chống lại cương phong sắc bén, đại hỏa thiêu đốt... Vị cao thủ truyền kỳ của Đại Nguyên này, quả nhiên không hổ với danh xưng nhất thế tông sư, truyền kỳ Đại Nguyên!

Nhưng vị cao thủ truyền kỳ này, vô luận thế nào cũng không vọt ra khỏi mây mù được, rõ ràng chỉ trong gang tấc, lại bất lực khả thi.

Sau một khắc, một tiếng hét thảm vang lên từ chỗ sâu trong sương mù.

Huyết sắc quang khí đột nhiên bùng cháy dữ dội!

Ẩn ẩn nhìn lại, vị nhất thế tông sư kia đang bay trên không trung kia, đột nhiên bộc phát ra ngàn vạn tơ máu!

Thanh ấm tiếp đó cuồng liệt, chưa từng có, cơ hồ chấn thủng màng nhĩ của tất cả mọi người!

Uy thế của lỗi điện trong nháy mắt này cũng bạo tăng cả trăm lần!

Lửa nóng hừng hực đổi thành màu trắng lóa, Cực hạn hỏa diễm thiêu đốt một mảnh trời...

Oanh!

Một tiếng đại chấn cuối cùng vang lên.

Toàn bộ mặt đất đều rung lên ba lần.

Sau đó, hết thảy trở lại vẻ vắng lặng, không còn một chút thanh âm.

Huyết sắc biến mất.

Ánh lửa biến mất.

Lôi điện biến mất.

Gió dừng, mây mù cũng trở lại trạng thái đứng im.

Chỉ còn lại một chút lưu động mờ mịt nhất, tất cả vết tích đều bị mây mù che lấp, tựa hồ... Không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Nhưng, tất cả mọi người đều trở nên ngưng trọng, ánh mắt đăm đăm, sau lưng sớm phát lạnh.

Bởi, người người đều biết, không những sáu cái phân thân của vị Phí huynh này, mà ngay cả vị được xưng là nhất thế truyền kỳ, Vân Hải Thần Long Lương Vân Kỳ... Giờ phút này, chỉ sợ cũng đã táng thân trong biển mây kia, trở thành Vân Hải Thần Long chân chính, thế nhân không thể thấy được...

Triệu để hình thần câu diệt!

Đúng là truyền kỳ thì cũng có hồi kết, hôm nay chính là chương cuối!

Vị lão tướng Đại Nguyên kia hai mắt đăm đăm, nhìn mây mù cuồn cuộn, đột nhiên trợn trắng hai mắt, hôn mê bất tỉnh.

Quả nhiên, nói thế nào cũng khó mà nghĩ đến, rõ ràng chỉ là một lần thăm dò đơn giản, thế mà lại làm hủy diệt cây Định Hải Thần Châm của Đại Nguyên!

Lấy tu vi tông sư mười thành viên mãn, đối đầu với Cửu Thiên trận đã sớm mất đi Cửu Tôn trấn giữ, thế mà ngay cả chạy trốn cũng không chạy được!

- Tại sao các ngươi còn đứng đó?

Vân Dương lo lắng lớn tiếng kêu:

- Mau kêu mấy người kia ra đi ra, Cửu Tôn phủ là thánh địa Ngọc Đường ta. Các ngươi làm như thế thật không lễ phép, càng không có đạo lý! Các ngươi mau gọi bọn hắn đi ra, nếu không, mỗi người Ngọc Đường chúng ta đều không tha cho các ngươi! Ta nói thật, không hề có ý uy hiếp các ngươi!

Đi ra?

Mọi người đồng thời than thở, nếu nguyên soái Đại Nguyên còn chưa hôn mê, hơn nửa liền có thể than thở thành tiếng: “Nếu có thể kêu đi ra, ta con mẹ nó đã sớm kêu, ta hy vọng có thể kêu người đi ra đến nhường nào, không... Ta càng hy vọng căn bản không có một màn như thế, trước đó sao lại phải giật dây để Lương đại sư đi vào chịu chết?!

Hiện tại, còn nói gì muốn đi ra?

Sáu cái phân thân của Phí huynh, còn có một vị cường giả tông sư mười thành viên mãn, chín thành chính... Một cái cũng không ra được.

Thậm chí, bản thể của Phí huynh ở ngoài, trong thời gian ngắn sáu đạo phân thân đều bị diệt, hao tổn nghiêm trọng, ít nhất trong mười năm tám năm cũng khó mà gượng dậy nổi.

Sáu đạo phân thân đều bị diệt, cơ hồ diệt mất toàn bộ hồn phách của hắn, muốn khôi phục, cố nhiên là có biện pháp... Nhưng, có biện pháp, thì cái giá phải trả cũng ngoài sức tưởng tượng, bị pháp môn nghịch thiên phản phệ, há có thể dễ dàng chữa trị?!

Sắc mặt của đám người đồng thời xám trắng, tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Lại nhìn mây mù bao lấy Cửu Tôn phủ, thân thể không nhịn được mà lạnh run, tựa hồ, lôi điện reo hò kia vẫn còn đang tiếp tục, một chút nữa có thể bổ thẳng đến trên người mọi người...

Kết quả như vậy, quả thực nằm ngoài dự tính.

Thân thể Hàn Sơn Hà vẫn cứng ngắc như cũ.

Lúc này, hắn còn cảm thấy mấy phần may mắn, may mắn... May mắn người xúc động không phải người bên mình. Nếu át chủ bài bên hắn mà động trước, như vậy, tổn thất chính là lực lượng Đông Huyền, cuối cùng cũng là đại hạnh trong bất hạnh.

- Cửu Tôn phủ này, quả nhiên huyền bí, không phải sức người có thể phá.

Hàn Sơn Hà nhẹ nhàng thở dài.

Mọi người ở đây, cũng yên lặng gật đầu, ánh mắt phức tạp khó hiểu.

- Khó trách Lăng Tiêu Túy kia tới Ngọc Đường vô số lần, nhưng xưa này chưa từng chủ động tiếp cận Cửu Tôn phủ này, linh giác của Đại năng giả, tự động né tránh nguy cơ, mà chúng ta lại ngông cuồng nhìn trộm, quả là tự làm tự chịu, tự tìm đường chết.

Một lão soái khác thở dài, sắc mặt ảm đạm.

...

------------

Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.