Ta Là Chí Tôn

Chương 191: Mối thù của tướng môn



Trên mặt Vương Ngọc Đường lộ vẻ xấu hổ:

- Ban sơ cũng không phải huynh đệ kết nghĩa... Mà là, sau khi Nguyên soái hộc máu mà chết, con trai Nguyên soái điều động cao thủ, trộm nhập Ngọc Đường, bắt cóc vợ con Thượng Quan Vô Địch...

Lời vừa nói ra, tướng quân chư quốc đều lộ vẻ khinh bỉ.

Quyết chiến trên chiến trường, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, dù hèn hạ tới đâu cũng được, suy cho cùng, kẻ thắng làm vua, nhưng điều tối kỵ nhất, chính là dùng thủ đoạn ngoài chiến trường, bắt người uy hiếp, chính là thủ đoạn tầm thường bỉ ổi hạ lưu nhất, bất kỳ vị tướng lãnh nào dùng biện pháp này, mặc kệ trước đó hắn có phong thái bao nhiêu, có được chiến quả cỡ nào, sau này có đạt được công tích gì đi nữa, đều không có tư cách xếp vào hàng danh tướng, liên lụy vợ con, chính là tối kỵ của nhà binh!

Mà lấy thủ đoạn hèn hạ như vậy, đối phó với nhất thế anh hùng, càng làm cho người giận sôi, khinh thường không thôi!

- Thượng Quan Vô Địch nghe tin, nếu đúng hẹn xông trận, cuối cùng chết trận, thì thả thê nhi. Nếu có thể cứu đi, thù hằn trước đó cũng coi như thôi. Nhưng... Sau khi Thê tử Thượng Quan Vô Địch biết mình bị dùng để uy hiếp trượng phu, lập tức tự vẫn mà chết. Ấu tử trong ngực, cũng bị nữ tử này tự tay giết chết!

- Lúc ấy nữ tử kia nói: mệnh tiện này, sao có thể so với phu quân. Phu quân sông trận, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu ta chết, để con còn sống, đến lúc hắn trưởng thành, biết phụ thân hắn vì hắn mà chết, cũng sẽ hổ thẹn cả đời, không bằng liền đi với vi nương đến cửu tuyền. Kiếp này mẹ xin lỗi cha con ngươi, nguyên kiếp sau, bồi thường lại.

- Nói xong liền giết ái tử, sau đó tự vẫn bỏ mình, trên môi vẫn còn vương nụ cười.

- Về sau, khi Thượng Quan Vô Địch xông trận, rốt cục biết vợ con đã chết, thương tâm quá độ, lúc này mới quyết ý chiến tử, bởi, hắn cũng không muốn sống nữa...

Một bên.

Thượng Quan Linh Tú băng lãnh nói:

- Vô Địch tiên tổ mất đi, chính là sỉ nhục lớn của Thượng Quan gia. Từ đó về sau, Thượng Quan gia tộc thề, nếu không báo huyết cừu này, liền một mực lấy danh nghĩa huynh đệ kết nghĩa để che đậy!

- Chờ đến khi huyết cừu trả đủ, linh vị của tổ mẫu cùng tiểu thúc tổ mới có thể trở về. Đây là lời Vô Địch tiên tổ trước khi chết, dùng đan điền chi khí lập huyết thệ, Thượng Quan hậu nhân, luôn khắc trong lòng!

Chúng tướng đồng thời nghiêm nghị.

- Cũng từ đó về sau, quân nhân đại lục mới lập quy củ mới, chiến trường bất kể chém giết, thủ đoạn thế nào, đều có thể chấp nhận, nhưng duy chỉ không thể chấp nhận dùng ngoại chiêu đối phó gia quyến vợ con!

Thanh âm của Thượng Quan Linh Tú tựa như một chuỗi băng châu ném xuống mặt đất.

Vân Dương ở bên nói:

- Như thế nào mới xem như báo thù?

Lão tướng Vương Ngọc Đường ảm đạm nhắm mắt lại.

Thượng Quan Linh Tú thản nhiên nói:

- Nguyên soái Tử U năm đó chính là Tử Hằng Trung. Sau khi hắn chết, kẻ làm chuyện bỉ ổi này chính là con hắn Tử Nghị Thành. Về sau, Tử Nghị Thành phát binh đoạt vị, tự phong Hoàng đế, trở thành Hoàng tộc... Mãi cho đến bây giờ...

- Nếu nói chấm dứt mối thù này, chỉ cần diệt Tử U đế quốc, chém tận giết tuyệt Tử U hoàng tộc, mới tính là kết thúc!

Sắc mặt Nguyên soái Tử U Tử Nguyên Long biến sắc, cực kỳ khó coi.

Hắn cũng là huyết mạch hoàng gia Tử U. Đối mặt với bản án cũ này, cũng không nhịn được mà rung động trong lòng.

Thượng Quan Linh Tú liếc qua hắn, lạnh lùng nói:

- Tử Nguyên soái có thể yên tâm, chúng ta sẽ không đói phó ngươi ngay lúc này, muốn giết người, cũng cần phải giết trên chiến trận. Hủy diệt Tử U cũng phải đường đường chính chính đánh vỡ Tử U, xông thẳng tới Tử Thiên thành, đường đường chính chính, dưới sự chứng kiến của anh hùng trong thiên hạ, diệt trừ toàn bộ huyết mạch Tử Hoàng các ngươi!

Thượng Quan Linh Tú thản nhiên nói:

- Ân oán trong chiến tranh, các quốc gia cùng công nhận, cũng chỉ có một chuyện này! Mặt khác, vô luận sinh tử thắng bại, tất cả đều không ân không thù!

- Cái gọi là không ân không thù, chính là một lời hứa của Vô Địch tiên tổ!

Sắc mặt của Thượng Quan Linh Tú rất bình tĩnh tỉnh táo.

Nhưng Vân Dương nghe vậy, lại hít một ngụm khí lạnh thật sâu.

Diệt Tử U quốc, giết sạch Hoàng tộc!

Thù này... Có vẻ như khó báo a.

Xưa nay Vân Dương chưa từng coi nhẹ mình, thậm chí có thể nói hắn ngông cuồng, tự cho mình là cao, nhưng nói đến một nhà có thể diệt một nước, Vân Dương tạm thời còn chưa có quy hoạch bậc này, dù sao cũng quá khó khăn a!

- Thượng Quan gia tộc, đời đời kiếp kiếp, không chết không thôi, chắc chắc có một ngày sẽ hoàn thành tâm nguyện này, cho dù trả bất cứ giá nào, cũng muốn một nhà Vô Địch tiên tổ có thể đoàn tụ dưới cửu tuyền!

Thượng Quan Linh Tú nói xong, thản nhiên nói:

- Thượng Quan tổ tiên chúng ta, phàm là bài vị hàng trước, mười phần thì có năm sáu, đều có một đoạn cố sự Vô địch như vậy... Nếu các vị muốn viếng thăm từng cái. Chỉ sợ... Thời gian không khỏi quá dài.

Cái này, hiển nhiên là hạ lệnh đuổi khách.

Đối mặt với lệnh đuổi khách của Thượng Quan gia tộc, ngay cả Hàn Sơn Hà cũng không dám nói nửa chữ không!

Trong số bài vị lít nha lít nhít kia, không biết có bao nhiêu người có chiến công so với hắn còn hiển hách hơn?

Trong đó, lại có bao nhiêu người từng là thần tượng một đời?!

Đây không phải chỉ là từng cái bài vị, đây rõ chính là từng đạo anh linh quân hồn!

Phàm là quân nhân tới đây, chính là triều thánh!

Cách nói này, tuyệt không khoa trương.

- Mời các vị đi.

Vân Dương kêu lên:

- Tâm nguyện cũng đã được bù rồi, thăm viếng anh linh tướng môn rồi thì cũng nên thỏa mãn, còn ở ì ra đấy làm gì? Đi đi, chẳng nhẽ các ngươi vô sỉ, còn muốn ở lại ăn một bữa cơm hay sao?

Hắn vừa gọi, vừa đẩy cửa ra ngoài, đúng là coi hơn trăm vị danh tướng như vịt, lùa vịt ra ngoài.

Mắt hạnh của Thượng Quan Linh Tú kinh ngạc nhìn Vân Dương.

Từ khi biết Vân Dương, mặc kệ thanh danh ban đầu của hắn như thế nào, nhưng ấn tượng của Vân Dương cho nàng, trước nay đều nho nhã lễ độ, tiêu sái thoải mái, ngọc thụ lâm phong, tựa hồ dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không thể cái biển thái độ rộng rãi cao thượng bẩm sinh phát ra từ người hắn.

Mà Vân Dương lúc này, không ngờ lại là một mặt khác mà Thượng Quan Linh Tú chưa từng nhìn thấy.

Không chút cho người mặt mũi, vô cùng không khách khí, còn có chút khí chất vô lại...

Đây là một mặt Vân Dương lộ ra khi đối địch sao?

Con mắt Thượng Quan Linh Tú có chút cong cong:

- Các vị, mời!

...

Đoàn người rời khỏi Thượng Quan tướng môn, mỗi người cảm thấy lòng mình nặng trĩu dị thường.

Sau khi cảm thụ không khí ngưng trọng, nặng nề trong từ đường, trong lòng họ vẫn cảm thấy nặng trĩu không dễ chịu.

Cho dù anh linh đã mất nhiều năm, nhưng thời điểm đối mặt, vẫn như núi cao biển rộng, sâm nghiêm uy vũ!

Dù chỉ là đứng trước bài vị, vẫn cảm thấy uy nghiêm như cũ!

Lúc bước tới đại môn, một ánh chiều tà chiến lên người chúng tướng, khiến ai nấy đều cảm thấy rùng mình.

Có vẻ như mới đến tướng môn không bao lâu, sao giờ đã đến chiều muộn?

- Tối này không có chuyện, lão phu không có an bài, các ngươi sớm nghỉ ngơi, ngày mai đi Đoạn Đao các. Xế chiều đi Trung Hồn đường tế bái đối thủ cũ... Sau đó ai muốn về nước thì có thể về.

Hàn Sơn Hà lãnh đạm nói.

Câu này của Hàn Sơn Hà, trực tiếp rút ngắn thời gian còn gần một nửa, nhưng chúng tướng đều không có dị nghị.

Dù sao, mục đích lớn nhất của mọi người cũng chỉ có hai cái, một là quân nhân chi tửu, hai là bí mật Cửu Tôn phủ.

Bây giờ, rượu cũng đã uống, Cửu Tôn phủ... Cũng đã cố gắng thăm dò.

Chuyện khác, có hay không cũng không quan trọng.

Cùng ở lại đây, cảm thụ ánh mắt chất đầy địch ý của vô số người, tự vị này, thực không dễ chịu.

Chớ nói chi còn có Vân Dương làm hướng dẫn du lịch, suốt ngày méo méo mó mó, líu ríu quấy rầy, sớm đi mới là đúng lý!

Ngoài ra, lần này, lực lượng tìm tòi bí mật của Cửu Tôn, ngoại trừ Đông Huyền ra, các quốc gia khác đều hao tổn chiến lực cao cấp, phỏng đoán đoán cẩn thận cũng phải tổn thất tới một thành chiến lực cao cấp, một thành hao tổn này phải sớm nghĩ cách bù đắp, nếu không tất thành tai họa ngầm!

Cho nên nói, tranh thủ về nước mới là đúng đắn!

- Không có chuyện là tốt. Vậy tối nay ta về nhà, không bồi các ngươi nữa, hai ngày nay đi cùng các ngươi thật mệt chết ta a, việc này thực con mẹ nó khó thực hiện, nhớ phải uống nhiều nước một chút bồi bổ mới tốt.

Vân Dương có vẻ như thở dài một hơi.

Thật tình không biết chư tướng mới thực là thở dài một hơi, đám người thực sự sợ gia hỏa này lại biểu diễn kỹ năng miệng lần nữa, thực là không dễ chịu a! Trong lòng từng tên đều oán thầm: ngươi còn muốn uống nước bồi bổ? Miệng ngươi khát, không phải là vì mắng chửi chúng ta sao... Tên hỗn đản này!

Hàn Sơn Hà cười nhạt:

- Vân tiểu hầu gia vất vả.

- Đúng vậy đúng vậy!

Vân Dương cười ha hả:

- Con đường về khách sạn, các ngươi cũng đều biết a? Ta đoán chừng các ngươi cũng không có hào hứng đi đánh bạc, dứt khoát liền bỏ hành trình này a?

Mấy vị tướng quân Đại Nguyên hừ một tiếng:

- Chẳng nhẽ đánh chút tiền trinh, Ngọc Đường ngươi cũng có thể cấm a?

Vân Dương sợ mũi một cái:

- Cái đồ chơi này khẳng định không bị cấm, ta chỉ sợ là... Sau khi đi vào, bọn hắn đều nhắm vào các ngươi, khiến cho các ngươi sinh ra cảm giác như lâm đại địch, không khỏi khó chịu, khó mà tận hứng... Nhất là sau khi thua bạc, vô tình xảy ra nhân mạng, phải chôn xương nơi đất khách, khó được trở về!

“Móa!”

Mấy tên tướng lĩnh kia đều phát ra tiếng chửi từ tận đáy lòng, chúng ta đã làm gì? Tai sao lại nói đến thua bại rồi? Lại còn chôn xương đất khách, khó được trở về? Thực không biết tên tiểu tử huyễn tưởng này có thể nói ra lời nào tốt, không giày xéo chúng ta nữa a!

Một vị tướng quân nhất thời không thể nhẫn nại, chế giễu nói:

- Sao không phải là chúng ta đại sát tứ phương? Các ngươi thua tới muốn bồi cả quần a? Ngươi liền nói có thể tìm chỗ cá cược không đi, những lời vô vị không cần nói!

Vân Dương cười hắc hắc:

- Muốn chơi như vậy a? Nếu các ngươi đã muốn chơi, ta có thể tổ chức đơn trận cho các ngươi, các ngươi thấy thế nào?

- Đơn trận?

Các vị tướng quân vừa nghe, liền cảm thấy tiểu tử này đang giở trò, muốn bẫy bọn họ:

- Cái gì đơn trận? Đơn trận thế nào? Ngươi muốn đích thân đánh với bọn ta a?

Trong thanh âm, tràn đầy vẻ cảnh giác.

Trong bụng tiểu tử này đầy chủ ý xấu, không thể không đề phòng, hắn muốn đích thân ra trận, sao có thể biết có âm thầm ra tay, giở trò chơi bẩn hay không, với hiểu biết của mình, chúng tướng chắc chắc Vân Dương có thể làm được mấy trò này.

-----------

Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.