Ta Là Chí Tôn

Chương 193: Đánh cược



Sự biến hóa này khiến Vân Dương không chuẩn bị kịp, mây mù của Cửu Tôn phủ, thế mà không dám đến gần Thiên Ý chi nhân.

- Cây đao này còn có chỗ tốt như thế?

Trong nháy mắt, Vân Dương liền nghĩ đến phương diện khác:

- Nếu có thể hữu hiệu đối với tất cả chướng khí mây mù, những nơi thần bí quanh năm bị mây mù bao phủ, những dị vực bị chướng khí tràn ngập... Chẳng phải chỉ cần cầm cây đao này, là có thể có một con đường bừng sáng bằng phẳng sao?

Vân Dương mừng rỡ không thôi, nhưng hiệu dụng của Thiên Ý chi đao cũng cần nghiệm chứng thêm, trước mắt, tranh thủ thu lấy di hài sáu đầu Huyền thú mới là đúng đắn.

Vân Dương cầm đao trong tay, nhanh chóng moi nội đan Huyền thú ra, sau đó dùng huyền khí hong khô phần ngoài, lại xử lý đơn giản một chút, huyền đan nguyên bản bị huyết nhục bao khỏa, biến thành một viên tròn trịa sạch sẽ.

Có vẻ chuyện như thế, Vân Dương đã sớm làm đến thuần thục, lại hào hứng dạt dào/

Cái này... Cái này đều là tiền a.

Bất quá huyền đan này, nên làm gì với nó đây?

Trực tiếp cho Lục Lục bồi bổ? Hay là giao cho tứ đại công tử đấu giá? Thu hoạch lợi ích lớn, lợi ích lâu dài?

Nhưng Vân Dương lại cảm thấy, trong không gian thức hải, Lục Lục đang uốn qua uốn lại, tiếng kêu “ấy da da” nơn nớt đang cầu ăn, Vân Dương biết rõ lợi hại, nhưng vẫn không nhịn được, cho Lục Lục một nửa.

Lục Lục vui vẻ nhận lấy huyền đan, trực tiếp đặt xuống bộ rễ của mình, dùng dây leo đào một cái hố chôn xuống, sau một chốc, lại càng thêm vui vẻ.

Hai mảnh lá cùng nhau lay động, dây leo xanh biết vung vẩy nhảy múa đầy trời, uốn qua uốn lại, ấy da ấy da réo lên không ngừng.

Tựa như một đứa nhỏ đột nhiên được ăn ngon, hân hoan đến nhảy cẫng lên.

Quỷ nghèo Vân Dương dù mới phá sản cho Lục Lục một nửa, nhưng cảm thấy Lục Lục hân hoan, hắn chỉ cảm thấy mềm mại trong lòng, sau khi cười ha ha một cái, liền lập tức trở về.

Chờ chút nữa, còn có một trận Thao Thiết thịnh yến, chỉ cần hết thảy thuận lợi, tin rằng lại có thể thu thêm một khoản, giúp hắn thoát khỏi cái danh hào nhã nhặn - Quỷ nghèo!

...

- Lão đại mời chúng ta đi đánh bạc?

Đông Thiên Lãnh nhận được tin tức, một mặt kinh ngạc khó hiểu, trong đó còn có một tia không thể tưởng tượng nổi. Chuyện này có chút kỳ quái a, để chúng ta đi đánh bạc, lại chỉ cho phép chúng ta được thắng không được thua...

- Đi a! Ngu sao không đi!

Hai mắt Xuân Vãn Phong hấp háy:

- Mấy ngày nay rảnh đến nhức cả trứng...

Hạ Băng Xuyên:

- Ngươi có trứng a?

Thu Vân Sơn:

- Sao lão thái giám kia không có động tĩnh gì vậy? Lúc trước rõ đã thỏa thuận nói là đưa Long Hổ cao... Lão hỗn đản kia rốt cục muốn làm gì? Có nên nói với lão đại một tiếng, chúng ta trực tiếp đến hoàng cung tìm hắn? Món Long Hổ cao kia chính là chuyện lớn! Còn có một phần cho lão đại a.

Mọi người cùng nhau liếc mắt, Đông Thiên Lãnh giở giọng quái dị:

- Nha, dường như Thu công tử rất bức thiết muốn lấy Long Hổ cao nha... Chậc chậc, nghe nói món đồ kia là đại bổ cho nam nhân... Chậc chậc, Thu công tử vội như vậy, chậc chậc, có phải... Hừ hừ?

Xuân Vãn Phong:

- Thu công tử không được á!

Hạ Băng Xuyên:

- Hóa ra Thu công tử là không được nha...

Thu Vân Sơn giận tím mặt:

- Ai nói! Ai nói! Mấy người các ngươi bớt nói hươu nói vượn, tối nay chúng ta còn phải đi giúp lão đại, các ngươi nói xem, nên làm thế nào mới có thể thắng đám người kia? Cụ thể nên mang bao nhiêu bạc? Còn nữa, cần phải quy định ám hiệu a...

Đông Thiên Lãnh cười ha ha:

- Thu Vân Sơn lại bắt đầu đổi chủ đề oa ha ha ha... Xem ra, đúng là gia hỏa này không được, ông trời của ta, Thu thiếu, ngươi mới bao lớn a... Cái này... Ai, ta đột nhiên cảm thấy đi cùng ngươi rất không có phong độ...

Xuân Vãn Phong cũng nói:

- Mọi người đều nói gần mực thì đen, gần heo thì thối, gần cái kia, không biết cũng bị cái kia không nữa? Nếu không, Thu thiếu ngài cách xa chúng ta một chút vẫn hơn a...

Hạ Băng Xuyên đồng ý:

- Đúng vậy đúng vậy, lời ấy chính hợp ý ta!

Mặt mày Thu Vân Sơn đỏ tới mang tai, giận giữ kêu lên:

- Ngươi mới không được, tất cả các ngươi đều không được, chẳng qua ta chỉ muốn tranh thủ phúc lợi cho mọi người mà thôi, ai nghĩ mấy người các ngươi đều có tâm tử quỷ quyệt, còn muốn mặt mũi a...

Đông Thiên Lãnh vỗ vỗ bàn, cười đến chết đi sống lại:

- Oa ha ha ha... Hóa ra Thu Vân Sơn chân chính là không được... Ha ha ha... Thu Vân Sơn chân chính là không được...

Đông Thiên Lãnh cười to, tiếng cười đinh tai nhức óc, truyền bá rất xa.

Sắc mặt Thu Vân Sơn nhanh biến thành màu gan heo.

Xông lên bịt miệng Đông Thiên Lãnh:

- Ca, ngươi là anh ruột của ta còn không được a... Ngươi nói nhỏ một chút...

...

Mãi cho đến Lăng Phong các, tam công tử Xuân Hạ Đông vẫn cười ngoác miệng, tưởng chừng có thể nhét nguyên cái chậu rửa mặt vào đó mà vẫn thừa, tiếng cười lang lãng truyền tới mấy con phố đều có thể nghe được...

Thu Vân Sơn trầm trọng bước theo sau, vẻ mặt xanh xao.

Thủy Vô Âm nhìn mấy tên này, trợn mắt một cái.

Trước đó, cách ba con phố đều có thể nghe được mấy tên điên này cười ha ha, kết quả là tiếng cười càng lúc càng gần, cuối cùng trực tiếp bước vào Lăng Phong các.

Hơn nữa sau khi tiến vào Lăng Phong các vẫn cười, ba người này bị điểm huyệt cười sao?!

- Ha ha ha... Đây là sòng bạc ha ha ha?

- Ha ha ha... Hoàn cảnh nơi này không tệ ha ha ha...

- Ha ha ha... Sao lão đại còn chưa tới ha ha ha?

...

Thủy Vô Âm rất muốn nhét dép vào miệng ba tên này mà hét lớn: ha ha em gái ngươi! Có chuyện gì mà đáng cười thành như vậy? Mấy tên thần kinh...

Thời gian không dài.

Dưới sự xuất lĩnh của Vân Dương, đội nhân mã đã trùng trùng điệp điệp đi tới.

Đổ khách của chư quốc tổng có hơn 60 người.

Chúng tướng đến đúng là không ít. Những người ở lại khách sạn không đi, đại đa số đều là hạng người lão luyện thành thục. Mà những người Vân Dương mang tới, cơ bản đều dưới 40 tuổi.

Đám người tiến vào Lăng Phong các, lập tức phát sáng hai con mắt.

Từ khi cách cửa ba thước, hai bên vách tường, dưới mặt đất, trên trần nhà đều ốp Cấm Huyền Thạch.

Mà dưới chiếu bạc trong phòng, đều bài bố Cấm Huyền Thạch thành nói nhỏ, thậm chí mép bàn đánh bạc, còm khảm Cấm Huyền Thạch ẩn ẩn phát ra hồng quang.

Nó rõ là cực phẩm Cấm Huyền Thạch.

Khỏi phải nói, chỉ cần cái bộ dạng trước mắt này, coi như tông sư mười thành đại viên mãn tới đây, muốn dùng huyền khí để gian lận, cũng là chuyện không thể nào. Dù mọi người không phát giác, nhưng cực phẩm Cấm Huyền Thạch cũng sẽ tự động phát ra hào quang cảnh báo!

- Thật đúng là chỗ tốt.

Hai mắt vị tướng có bộ râu quai nói lập tức sáng lên:

- Ta thích nhất là công bằng cạnh tranh! Nhà sòng bạc này, quả là nơi mà ta nhìn thấy nhiều Cấm Huyền Thạch nhất!

Bốn vị hoàn khố đồng thời đứng lên:

- Oa, lão đại, đã lâu không gặp.

Vân Dương cười ha ha, nhiệt tình giới thiệu.

Các vị tướng lãnh nghe một tiếng lão đại này, sắc mắt liền âm trầm nửa ngày, làm nửa ngày, cuối cùng là chơi với tiểu đệ của tên gia hỏa này?

Trước đó nghĩ, chỉ cần Vân Dương không ra trận, liền có thể tránh được chuyện gian lận, nhưng mấy đứa này là tiểu đệ của hắn, tỷ lệ giở trò quỷ liền lớn hơn rất nhiều.

Nhưng đại đa số người, đều đưa mắt nhìn Vân Dương, sắc mặt thêm mấy nét hiếu kỳ: tứ đại công tử của bốn nhà này, thế mà gọi gia hỏa này là lão đại?

Đây... Là chuyện quái gì vậy?

Rất nhiều người bắt đầu đánh giá Vân Dương lại lần nữa.

Dù sao mọi người đều biết, tứ đại công tử này là hạng ngừơi tâm cao khí ngạo bậc nào? Cho dù là hoàn khố bất học vô thuật, nhưng tầm mắt cũng tuyệt đối cao đến dọa người.

Há có thể tùy tiện gọi ngươi là lão đại?

Trừ phi bị triệt để khuất phục.

Hoặc, bị triệt để đánh tới phục.

Lại hoặc, trên người người này có ẩn chứa lợi ích kinh thiên!

Ngoại trừ mấy khả năng này, sẽ không còn khả năng khác.

Mà bất kể Vân Dương có năng lực nào, đều phải khiến mọi người đánh giá lại hắn, sau đó, triệt để cảnh giác nhân vật nguy hiểm.

Thế nhưng, rất nhanh mọi người đã bị bàn đánh bạc hấp dẫn sự chú ý.

Vân Dương có nguy hiểm hơn nữa, cũng là chuyện của ngày mai, trở về rồi nói cũng không muộn, hôm nay phải chơi cho tận hứng, vấn đề để mai tính!

- Đến chiếu bạc, mọi người đều là huynh đệ, tới tới tới, các ngươi muốn chơi cái gì? Xúc xắc được không? Bài cửu được không? Nếu có yêu thích đặc thù... Bên kia có bàn mạc chược... Dựa vào, cái sòng bạc này đủ cao cấp, dụng cụ đánh bạc nào cũng có, tốt tốt tốt, quá tốt rồi, liền chọn cái này, một bàn này lão tử khai trương trước, oa ẩu rống ~~~~ đến đào đến đào đến đào... Đông Đông Long Đế Thương... Tạch tạch tạch!

Tất cả mọi người đều nghe vậy mà ghé mắt nhìn.

Vị công tử Đông gia này, không phải là tên giả mạo chứ?

Công tử thế gia trong truyền thuyết... Lại có cái bộ dạng này?

Có điều, hôm nay mọi người tới là để chơi, đầu tiên quan sát một lượt là hợp lý, mấy người ở đây đều là lão làng cờ bạc, trên cơ bản chỉ cần quan sát một lượt là có thể biết có gian lận hay không.

Hiển nhiên, tên Đông Thiên Lãnh này, thậm chí là tứ đại công tử, đều là dê béo, ít nhất là không chơi chiêu ngoài bàn cược!

Mọi người lập tức tiến lên.

Tứ đại công tử, tạm thời mỗi người làm nhà cái một bàn, đuổi tất cả nhà cái của sòng bạc xuống, trong nháy mắt la lối om sòm, vàng bạc ngân phiếu bay đầy trời...

Tầm mười người, đi đến một cái bàn khác an tĩnh chơi mạt chược...

Cần nói chuyện sao?

Thủy Vô Âm bình tĩnh chào hỏi, bước qua từng bàn xem xét, chắp tay sau lưng, đi tới đi lui, trên mặt còn nở một nụ cười nhàn nhạt.

Mắt thấy mọi người chơi vui đến quên trời quên đất...

- Hôm nay thật náo nhiệt a, thật nhiều gương mặt lạ, cho ta tới chơi một ván, thế nào?

Một thanh âm từ cửa truyền tới.

Một người áo trắng, không nhuốm bụi trần đột nhiên xuất hiện trước cửa sòng bạc.

Vân Dương nhíu mày, nhìn qua Thủy Vô Âm một chút.

Thủy Vô Âm cũng vô cùng kinh ngạc.

Sau khi đám dê béo đi vào, hắn lập tức đóng cửa sòng bạc lại, người này vào bằng cách nào?

Thần sắc Thủy Vô Âm bất động, lạnh nhạt không gợn sóng, ôn tồn mỉm cười nói:

- Xin hỏi, bằng hữu họ gì?

Người áo trắng lãnh đạm nói:

- Bằng hữu? Không dám nhận, ta chỉ là một cái đổ khách, các hạ mở cửa làm ăn, sẽ không không chào đón khách nhân đến ủng hộ a?!

Thủy Vô Âm cười càng ôn nhu, ngữ khí càng nhu hòa:

- Tứ hải đều là bằng hữu. Bằng hữu đã có thể đến nơi này, chính là khách quý của Thủy mỗ, xưng hô thế nào, đương nhiên cần biết a?

Trên mặt người áo trắng như phủ thêm một tầng mặt nạ băng lãnh:

- Ta lặp lại một lần nữa, ta không phải bằng hữu của ngươi, người càng không phải bằng hữu của ta.

Vân Dương ở bên quan sát vị khách không mời này, càng lúc càng cảm thấy, người áo trắng này cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.

Nhưng bộ dạng này, rõ là hắn chưa từng gặp qua a...

Chờ chút...

Vân Dương bỗng thanh minh, bỗng nhớ tới đêm hôm đó, thân ảnh màu trắng mà nhất định Tần Quảng Vương đuổi theo không bỏ kia!

...

---------------

Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.