Vừa nghĩ đến đây, Vân Dương cảm thấy run lên, tiến lên một bước, cười ha ha:
- Sòng bạc sòng bạc, đương nhiên phải hoan nghênh đổ khách tới chơi. Vị này... Ân, huynh đài nếu muốn chơi đùa một chút, địa chủ nhất định vô cùng hoan nghênh.
Trong ngôn ngữ, hình như còn cố ý vô tình hướng về Thủy Vô Âm hơi liếc mắt ra hiệu.
Thủy Vô Âm hội ý nói:
- Không biết huynh đài muốn chơi gì? Ở đây có cả những cược pháp đặc biệt a?
Từ khi Vân Dương đột nhiên tham gia, nhất là ánh mắt không rõ ý vị kia, Thủy Vô Âm liền ý thức được người này không đơn giản, chỉ sợ có lai lịch đặc biệt khác thường, chí ít cũng không phải người đơn giản, lập tức nghiêm nghị đối đãi.
Có thể khiến Vân Tôn chú trọng, sao có thể là người bình thường?
- Chơi xúc xắc là được, thắng bại rõ ràng, hiệu quả nhanh chóng.
Sắc mặt người áo trắng bất động, nhưng lại lãnh đạm nói:
- Có chuyện cần phải nói rõ trước. Trên người ta chỉ có năm mươi lượng bạc.
Năm mươi lượng bạc...
Người áo trắng đột nhiên nói một câu, ngược lại khiến Vân Dương sinh ra một tia minh ngộ, lo lắng nói:
- Thiên kim không coi là nhiều, một văn cũng không phải ít, có cược liền chưa chắc đã thua, Thủy lão bản dẫn vị huynh đài này đi, đến bàn của Thu Vân Sơn, Vân mỗ chúc huynh đài, hai tay tụ kim phong, thắng lợi trở về.
Trên bàn kia, Thu Vân Sơn đang cầm cái, hô to gọi nhỏ, hưng phấn đến mặt mũi ửng hồng, thỉnh thoảng lại cười ha ha, xung quanh là một đám tướng lãnh hùng hùng hổ hổ... Chắc hẳn Thu công tử này vận may thịnh vượng, thắng lợi không ít.
Thủy Vô Âm mang người áo trắng đi qua, trực tiếp mở miệng nói một câu:
- Thu công tử, vị này là bằng hữu của Vân lão đại, đến bàn của ngươi chơi một chút.
Thu Vân Sơn cười ha ha:
- Báo lão đại yên tâm, bằng hữu của lão đại, chính là thân huynh đệ của Thu Vân Sơn ta!
Thủy Vô Âm gật gật đầu, không nói nhiều, trực tiếp xoay người rời đi.
Mới tiếp xúc một thời gian ngắn ngủi, thậm chí còn chưa kịp nói chuyện, nhưng Thủy Vô Âm là dạng người thế nào? Sớm đã nhìn rõ bản tính của đám người Thu Vân Sơn, đối với đám người này, lời hắn nói còn không bằng đánh rắm, chỉ có trực tiếp báo tên của Vân Dương, mới có thể khiến mấy tên gia hỏa này thành thực làm việc.
Vân Dương với Thủy Vô Âm tách ra, vừa đi vừa xem xét thắng thua, trong toàn bộ đại sảnh, người không tham dự đánh cược, cũng chỉ có hai người bọn họ.
Nói chung chừng nửa ngày, cái bàn cược của Đông Thiên Lãnh là ồn áo nhất, tiếng kêu to liên tiếp vang lên, cơ hồ thổi bay cả nóc phòng.
Lại nghe được hơn mười người kêu khản giọng kêu lên:
- Nhỏ! Nhỏ! Nhỏ! Ha ha ha ha ha...
- Ta xxx con mẹ nó cái òm ọp òm ọp! A a a a...
Đông Thiên Lãnh làm nhà cái, tức giận kêu to, ô ngôn uế ngữ phát ra tầng tầng lớp lớp:
- Con mẹ nó a, một đám binh linh, lại có thể thắng tiền của lão tử? Con mẹ nó, con mẹ nó, con mẹ nó a a a...
Đám tướng quân không chút yếu thế:
- Lông chim cái rắm! Hiện tại là trên chiếu bạc, coi như tiền của Hoàng đế chúng ta cũng dám thắng, con mẹ nó, ngươi mau mở, nếu không đủ vốn làm nhà cái thì mau cút đi, để lão tử đến xúc hai ván!
Đông Thiên Lãnh oa oa kêu to:
- Không đủ tiền vốn? Hôm nay lão tử nhất định phải đánh tới khi các ngươi phải cởi cả quần ra gán! Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi...
Vân Dương ở ngoài kêu to:
- Đông Thiên Lãnh, ta nói cho ngươi, đám gia hỏa này còn một cái quần mặc ra ngoài, ngươi con mẹ nó sớm cút về nhà đi! Ta cho ngươi một nhiệm vụ, công khai ghi giá, chính là muốn thắng triệt để sạch sẽ, ngay cả cái quần xì cũng không được thừa!
Đông Thiên Lãnh ngao ngao kêu to:
- Lão đại yên tâm đi, ta nhất định thảo chết bọn hắn!
Đám tướng quân cũng cười ha ha quái dị:
- Chỉ mình ngươi cũng dám lớn lối mà không biết thẹn, nhìn mấy ca luộc sống ngươi!
- Lại đến!
Thu công tử vỗ một nắm ngân phiếu lớn lên bàn, mặt đỏ tía tai:
- Lão tử thiếu gì thì thiếu, thứ không thiếu nhất chính là tiền!
Một sấp ngân phiếu dày như vậy, tối thiểu cũng phải có bốn năm mươi tờ, mà mệnh giá thấp nhất, cũng là một vạn lượng.
Tiền vốn hùng hậu vừa ra, nhất thời dẫn bạo một cao trào mới!
Vân Dương cùng Thủy Vô Âm dạo qua một vòng, mắt thấy đám gia hỏa này cực kỳ nhập tâm, cược đến khàn cả giọng, liền đi tới một bên:
- Như thế nào rồi?
Vân Dương hỏi.
- Người áo trắng kia chỉ nhìn không cược, đến giờ đã nhìn đến mười mấy trận, chưa từng xuất thủ.
Thủy Vô Âm nói:
- Người này, hoặc là có mưu đồ khác, hoặc là một lão cao thủ, ta có khuynh hướng nghiên về cái sau hơn.
Vân Dương cũng không hỏi kỹ. Nhưng Thủy Vô Âm hiểu, hắn hỏi ai, hỏi chuyện gì.
- Vì sao lại có phán đoán này?
Vân Dương hỏi.
- Tin rằng Vân Tôn có thể nhìn ra, người này là một cao thủ.
Trong mắt Thủy Vô Âm lóe lên một tia sắc bén:
- Đứng trước hắn, ta có cảm giác như đứng trước một tòa đại sơn, hơn nữa còn là băng sơn, vừa cứng rắn to lớn lại vừa lạnh thấu xương.
- Tu vi của người này, cao hơn bất kỳ người nào ta từng gặp.
Thanh âm khàn khàn của Thủy Vô Âm nói rất chậm rãi, nhưng lại vô cùng trịnh trọng.
- Trận đánh này dù chúng ta sớm dự mưu, nhưng thời gian chưa định, vẫn có thể quy về ngẫu nhiên mà thành, nếu nói cao thủ này đến có ý đồ, không khỏi có chút gượng ép.
- Cho nên nói, ta càng có khuynh hướng, nghĩ rằng người này xấu hổ vì trong túi rỗng tuếch, cho nên mới tới thử thời vận, dù sao danh khí của Lăng Phong các ta cũng không tệ lắm, chỉ cần có thể thắng tiền bằng bản lãnh thực, dù thắng bao nhiêu cũng có thể mang đi!
- Theo lẽ thường mà nói, cao thủ như vậy, không có lý gì mà thiếu tiền. Cho dù thiếu tiền, cũng không thiếu con đường kiếm tiền. Nhưng hắn đến đây, vậy chỉ có hai khả năng, một là hắn không có con đường kiếm tiền. Hai là hắn là người thích đánh bạc.
- Hắn dùng phương thức đánh bạc bất chấp nguy hiểm này để kiếm tiền, cũng không muốn dùng phương pháp khác... Chứng tỏ người này là một người tương đối có nguyên tắc..
Thủy Vô Âm nói:
- Mà người như vậy, bình thường đều chuẩn bị rất đầy đủ, tuyệt không để bản thân đi vào hoàn cảnh khó khăn quẫn bách như vậy, cho nên... Hẳn là hắn có chỗ khó khăn.
- Loại tình huống này... Ngoại trừ có địch nhân cường đại, khó có khả năng bức người như vậy đến mức này.
Thanh âm của Thủy Vô Âm rất chậm, nói xong một câu, liền suy nghĩ một đoạn thời gian, từ từ nói ra, cuối cùng tổng kết:
- Nếu ta đoán không sai, trong Thiên Đường thành này, tồn tại kẻ địch mà hắn khó lòng chống lại, thậm chí có thể là nhân vật mà hắn không cách nào chống lại, một khi đối mặt, ngay cả chạy trốn cũng khó khăn.
Trong mắt Vân Dương lộ ra vẻ hân thưởng.
Bát ca nói không sai, đầu óc của Thủy Vô Âm đúng là linh thông đến cực điểm.
Chỉ bằng một sự kiện đánh bạc, liền có thể suy luận đến gần chân tướng, suy luận này, nếu Vân Dương không tận mắt nhìn thấy hắn bị Tần Quảng Vương truy sát, cũng chưa hẳn có thể đưa ra kết luận như vậy, bất quá tương đối mà nói, chính bởi Vân Dương biết nội tình người áo trắng này, đương nhiên biết rõ Thủy Vô Âm đoán không sai.
- Nếu hắn có lòng muốn thắng, vậy liền để hắn thua! Nhưng năm mươi lượng bạc quá ít!
Vân Dương mỉm cười, thấp giọng nói.
Thủy Vô Âm ngầm hiểu, cũng thấp giọng nói:
- Vậy ta lại đi dạo.
Nói rồi bắt đầu dịch chuyển.
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, vẫn đứng tại chỗ, lặng chờ tin lành.
Trong sòng bạc này, đúng là có vô số Cấm Huyền Thạch, tuyệt đối là hàng thật giá thật, không chút khoa trương giả bộ. Cho dù là đỉnh phong cao thủ tới đây, muốn vận dụng huyền khí cũng không thể nào làm đến vô thanh vô tức, hoàn toàn không có sơ hở. Chút nhận định này, hoàn toàn chính xác, cũng là điều khiến các đổ khách yên tâm nhất.
Nhưng Cấm Huyền Thạch chỉ có tác dụng áp chế huyền khí, chứ không phải không cách nào gian lận, chí ít ở đây, vẫn có một người có thể dùng chiêu ngoài bàn.
Thủy Vô Âm.
Trong hoàn cảnh toàn bộ đại lục đều tu luyện huyền khí, Thủy Vô Âm lại là Linh tộc thần bí, hắn tu luyện công pháp của Linh tộc.
Hắn có thể vận dụng linh hồn chi lực, tham gia cá cược, vô thanh vô tức thay đổi kết quả.
“Đây chính là nguyên nhân Bát ca tổ tức Lăng Phong các thành sòng bạc, mà không phải làm ngành nghề khác đi...”
Vân Dương thầm khinh bỉ Bát ca một trận: “Gia hỏa này, từ đầu đã dự định hố người... Có một cái máy gian lận như thế, mở sòng bạc, không muốn kiếm lời cũng không khó a...”
Bên kia, người áo trắng nhìn đến hai ba mươi trận, có vẻ như rốt cục quyết định ra tay.
Mắt thấy Thu Vân Sơn buông cốc xúc xắc xuống. Không chút do dự trực tiếp đặt năm mươi lượng vào điểm.
Chỉ đặt điểm!
Đặt điểm là một thủ pháp ít thấy trong đánh cược, ba viên xúc sắc, cao nhất là 18 điểm, nhỏ nhất 3 điểm, tổng có tới 16 lựa chọn. Cho nên, một khi đặt trúng, tiền lời cũng là gấp mười lần!
Nếu xúc ra đúng bảy điểm, như vậy, Thu Vân Sơn cần trả cho hắn năm trăm lượng. Trả gấp mười lần!
Dù tiền lời cao, nhưng tỉ lệ trúng chỉ có một phần mười sáu, muốn đặt trúng, nói thì dễ a?!
Người bên cạnh không khỏi kinh ngạc, thực sự có người chơi như vậy? Là do nắm chắc? Hay là muốn ăn may?
Nếu không phải thì là muốn phát tài tới điên rồi?
Thủy Vô Âm đứng ngoài, lặng yên quan sát.
Thu Vân Sơn cười lớn, mở cốc xúc xắc, đã thấy ba hạt xúc xác bên trong, một cái hai điểm, một cái một điểm, một cái... Bốn điểm!
Tổng điểm ba viên, thế mà... Thực là bảy điểm.
- Ta xxx! Thực sự là bảy điểm?!
Thu Vân Sơn duỗi cổ, trong mắt cơ hồ sắp rớt ra:
- Không phải gặp quỷ chứ a?!
Thu Vân Sơn chửi mắng trong miệng, nhưng tay lại không chút do dự, trực tiếp đẩy ra năm trăm lượng, mặc dù bồi gấp mười, nhưng người áo trắng đặt quá ít, chỉ năm mươi lượng, gấp mười, cũng chỉ là một con số nhỏ!
Đám người xung quanh không khỏi cảm thán, cảm thán vận may người này quá tốt, chuyện may như thế, sao lại chỉ rơi trên đầu hắn a? Lại ai thán, sao lúc nãy mình không đặt mấy ngàn mấy vạn lượng lên bảy điểm? Nếu không thì mình cũng phát a!
Ngược lại, người áo trắng kia vẫn vươn người đứng dậy, trên mặt vẫn là một mảnh lạnh nhạt.
Hiển nhiên, đối với kết quả này, hắn đã sớm biết rõ, không có gì ngoài ý liệu.
Các tướng cũng là hạng người kiến thức uyên bác, mắt thấy người này tỏ vẻ cao thâm khó lường, có vẻ như là cao nhân, không khỏi cùng chung ý nghĩ, muốn xem người này có thể tiếp tục đem tới ngạc nhiên hay không, liệu có tiếp tục đặt điểm nữa không?!