Ta Là Chí Tôn

Chương 208: Ai sắm vai hắc thủ?



Vương Ngọc Đường hít một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên đau thương chưa từng có.

Mấy vị tướng quân quyền cao chức trọng khác cũng trở nên dị thường ngưng trọng, ngọn lửa phẫn nộ bốc lên hừng hực!

Một vị tương quân trong đó bực tức nói:

- Nếu ta nhớ không nhầm... Tiểu tử áo đen âm trầm luôn đi sau Hàn Sơn Hà kia, chính là người của Xuân Thu sơn môn!

Mấy vị tướng quân khác cũng thở hào hển, nổi giận nói:

- Không sai, ta nhớ kỹ ngày ấy, các ngươi đi đánh bạc, chúng ta ở lại nói chuyện với mấy vị lão đại nhân, rõ ràng nghe Hàn Sơn Hà nói qua chuyện này, lúc ấy hắn còn nói với vẻ vô cùng đắc ý... Hừ!

- Tỏa Hồn châm của Xuân Thu môn, sau lại công tới trên người chúng ta?

Vương Ngọc Đường chau mày.

- Còn cần phải nói sao?

Một vị tướng quân táo bạo nói:

- Tất là Hàn Sơn Hà rắp tâm hại người, ngầm hạ độc thủ, hừ, cái gọi là nhất thế Quân thần, cũng chỉ như thế...

- Hèn hạ vô sỉ!

- Trước tin chúng ta phải nhanh chóng về kinh, ta nhất định phải đề nghị Bệ hạ, phát binh Đông Huyền, trả cho Tử Nguyên soái một câu trả lời!

- Đúng, nhất định phải bắt được tên tiểu nhân hèn hạ Hàn Sơn Hà kia, báo thù rửa hận cho Nguyên soái!

Các tướng lĩnh đánh trống reo hò, ai nấy đều trong trạng thái kích động, lửa giận bốc lên vạn trượng!

Nếu biến cố trước mắt là do Ngọc Đường làm ra, đám người dù có tức giận, cũng không đến mức tức giận như vậy.

Dù sao song phương cũng là hai phe đối nghịch, sớm đã không đội chung một bầu trời, dù dùng thủ đoạn hèn hạ, bỉ ổi thế nào cũng có thể chấp nhận được. Nhưng kẻ gây ra lại mà “Minh hữu” Hàn Sơn Hà, tính chất lúc này lại hoàn toàn khác biệt!

Điều này, chẳng khác nào chết trên chiến trường, nhưng lại không phải chết trên tay địch nhân mà là chết trong tay đồng đội của mình!

Bị đồng minh chiến hữu hãm hại, chính là tối kỵ của giới binh gia trên chiến trường, kết quả này, không khỏi khiến chúng tướng đều tức đến nổ phổi!

Vương Ngọc Đường lớn tiếng nói:

- Tạm thời mọi người không nên vọng động, chuyện khẩn cấp trước mắt không phải làm gì Hàn Sơn Hà. Hết thảy phải lấy sự bảo đảm

tính mạng của Nguyên soái cùng các huynh đệ làm trọng, chuyện khác thì chờ trở lại kinh thành rồi nói. Nếu ai đó có quan hệ, mau chóng nghĩ cách kiếm được giải dược của Tỏa Hồn châm... Còn nữa, mọi người phải kiểm tra tình trạng bản thân một chút, lấy sự xảo trá của Hàn Sơn Hà, chưa hẳn chỉ có chút tính toán như vậy, có lẽ tiếp đó còn càng nhiều điều kỳ quặc, chúng ta phải cẩn thận gấp bội!

Râu bạc của Vương Ngọc Đường tung bay:

- Chí ít trong tình huống trước mắt, bất kỳ ai cũng không được vọng động, nếu muốn thực sự báo thù, vọng động chỉ tổ làm chúng ta thêm nhiều thương vong, uổng phí sức lực, là chuyện vô bổ!

- Nếu Hàn Sơn Hà đã dám làm như thế, tất đã có bố trí từ trước, tùy tiện hành động, sẽ chỉ khiến chúng ta càng lúc càng rơi sâu vào trong bẫy rập của hắn, tình huống trước mắt, một động không bằng một tĩnh, chỉ có trù tính một cách hoàn thiện, mới là con đường phản kích đúng đắn!

- Mọi người ở đây đều là tướng lĩnh thân kinh bách chiến, tin rằng không cần ta nói thêm nữa!

Râu bạc của Vương Ngọc Đường phấp phới:

- Về trước đi! Dùng tốc độ nhanh nhất, cứu người trúng độ.

- Vâng!

Đoàn người Tử U quốc gấp gáp trở về.

Trên chiếc xe ngựa xóc nảy đến mức có thể tan tành bất cứ lúc nào, Vương Ngọc Đường trực tiếp cắn nát đầu ngón tay, dùng máu viết lên một tấm lụa trắng.

“Khởi bẩm Bệ hạ, Tử Nguyên soái trúng độc...”

Đám người chạy vội, ngày đêm không ngừng vó...

Thực tình, lúc này bốn vị y sư đều thầm cảm thấy kinh ngạc khó hiểu.

Họ từng nghe Tỏa Hồn châm không hề có giải dược, người trúng độc nhất định phải chết, từ lúc bắt đầu đến lúc độc phát không quá mười ngày, cho dù độc tố không vào tim, cũng sẽ thực cốt, bại máu, tàn gân, đau đớn mà chết. Nhưng mặc dù thân thể đám người Nguyên soái trở nên cứng ngắc, toàn thân phát ra màu xanh nâu, lục phủ ngũ tạng cũng bị độc tố ăn mòn, tình huống ngày càng nguy cấp, nhưng lại không hề có dấu hiệu tử vong, chí ít cũng có thể bảo đảm trong mười ngày không chịu nguy hại đến tính mệnh.

Chẳng nhé, Tỏa Hồn châm chỉ là hữu danh vô thực? Danh tiếng chỉ là gạt người?!

Còn nữa, trước khi Thôn Thiên báo rời đi, nó có kêu to một tiếng.

“Meo...”

Lúc đó, bốn vị y sư cũng cách đó không xa, nghe được tiếng kêu này một cách rõ rõ ràng ràng.

Là Thôn Thiên báo không thể nghi ngờ!

Nhưng lại kêu... Meo meo?

Clgt?

Không chỉ bốn vị y sư thắc mắc, còn có vị cao thủ tông sư viên mãn dẫn đội tai thính mắt tinh cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Hắn cũng nghe thấy tiếng kêu kia, lại càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cơ hồ cho rằng bản thân nghe nhầm...

Thôn Thiên báo, sao lại có thể kêu... Meo?

Chuyện này có chút kỳ quái a.

...

Lúc này, nhân mã Đại Nguyên cũng đã về nước, giữa một mảnh rừng núi, cũng có ba người lần lượt bị độc phát ngã ngựa.

Sau một trận kinh hoàng, mấy vị y sư đông thời tìm ra nguyên nhân.

Tỏa Hồn châm!

Sắc mặt Lão Nguyên soái Đại Nguyên cực kỳ khó coi.

- Hàn Sơn Hà! Tất cả mọi người đều biết ngươi mang theo người Xuân Thu môn, vì sao lại còn muốn hạ độc thủ với minh quân như vậy? Tại sao không để lại chút đường lui? Chẳng nhẽ chủ trương cùng nhau nhằm vào Ngọc Đường ngày đó cũng chỉ là bố cục của hắn... Nhất định là vậy, trong việc này, Đại Nguyên ta là nước bị tổn hại nặng nhất, ngay cả Lương đại tiên sinh cũng đều chết trong Cửu Tôn phủ, ngược lại, trong chư quốc, Đông Huyền là ít tổn thất nhất, hơn nữa, sau khi đám người chư quốc đều rời đi, chỉ có Hàn Sơn Hà hắn là ở lại, nếu không phải sớm đã có tính toán, sao lại có thể như vậy?!

Chúng tướng đều cảm thấy bi phẫn không nói nên lời, lửa giận phần tâm.

Trong lúc đám người đang rơi vào một mảnh loạn lạc, ai nấy đều đang luống cuống tay chân cứu người, một đầu Thôn Thiên báo bỗng xông ra từ sâu trong ngói, cường thế vọt vào đám người.

Trắng trợn đồ sát!

Chờ đến khi cao thủ hộ vệ cùng phản kích, thân thể như con bê con của Thôn Thiên báo đã nhảy phốc lên đỉnh cây, trong nháy mắt, lại rời đi ngàn dặm.

Đối mặt với tình cảnh hỗn độn, lại bị Thôn Thiên báo giết chết mười mấy người, chúng tướng Đại Nguyên chỉ cảm thấy ruột gan đau nhức, nhưng lại khóc không ra nước mắt.

Ai có thể nghĩ đến, về đến tận cửa nhà rồi, bước vào khu vực được công nhận là an toàn, lại bị cửu phẩm Huyền thú tập kích?

- Trở về. Lập tức trở về đòi Hàn Sơn Hà giải dược!

- Nếu không cho, nhất quyết khai chiến!

- Còn phải bắt hắn dập đầu bồi tội, nếu không quyết không bỏ qua!

...

Thiên Tứ đế quốc, cũng không thể tránh một hồi tai vạ.

Tình trạng không khác với Đại Nguyên quốc là mấy, cũng là ba người trúng độc, trong lúc luống cuống thì một đầu Thôn Thiên báo nhảy vào tập kích.

Có điều thương vong của Thiên Tứ là nhẹ nhất, cốt yếu với quân đội tiếp viện của Thiên Tứ đã sớm đợi trước, mặc dù Thôn Thiên báo là cửu phẩm Huyền thú, nhưng cũng chưa trưởng thành đến cửu giai, tuyệt đối không phải đối thủ của đại quân.

Nó chỉ có tác dụng quấy rối rất nhỏ sau đó rời đi.

Nhưng lửa giận của Thiên Tứ lại như thiên hỏa liệu nguyên, khó mà ức chế.

- Hàn Sơn Hà!!!

- Tiểu nhân hèn hạ, dám dùng độc với minh hữu!

Chuyện của ba nước xảy ra trước bao người, căng bản không thể đè xuống được. Ngôn luận liên quan đến việc Hàn Sơn Hà âm mưu hãm hại, lập tức xôn xao chư quốc, quân đội các nước đều tức giận đến sôi trào.

...

Có điều, dù ba nước thương vong thảm trọng, nhưng tuyệt đại đa số đều có thể an toàn trở về.

Ngược lại, con đường mà Hàn Sơn Hà trở lại Đông Huyền, lại tràn đầy phong vân vần vũ, gió nổi mây phun!

Lần này Đông Huyền phái đi năm ngàn nhân mã, lúc Chiến Ca rời đi, để đảm bảo cho sự an toàn của Hàn Sơn Hà, chỉ mang theo một ngàn nhân mã.

Hàn Sơn Hà mang theo bốn ngàn nhân mã còn lại, tính thêm cả lực lượng hộ vệ giấu trong quân đội, có thể nói là thực lực vô cùng cường hãn, nếu không có quân đội chính quy chặn đường, thế lực bình thường căn bản không thể dấy lên sóng gió, thế nhưng từ lúc Hàn Sơn Hà rời khỏi Thiên Đường thành mới được một ngày đêm, đến đêm thứ hai, liền gặp phải tập kích cùng quấy rối một cách liên tục.

Điều càng thêm nguy hiểm, Hàn Sơn Hà nhanh chóng kết luận, loại tập kích này tuyệt không phải xuất ra từ trong tay quan phương Ngọc Đường!

Bởi người đột kích, đều là người trên giang hồ!

Các loại sát thủ, bang phái, thế lực, đoàn thể...

Có đôi khi, chỉ là một người, cứ vậy nghênh ngang xông tới, chém giết một trận rồi nghênh ngang rời đi.

Có đôi khi, tốp năm năm tốp ba xông lại, người trước nối tiếp người sau, đại khai sát giới.

Điều kỳ lạ nhất, lại có sơn tặc đặc biệt xây dựng berie trên đường.

Đoạn đường mà Hàn Sơn Hà trở lại Đông Huyền, quả thực chính là một tấc sơn hà một tấc máu, tấc máu bất quá tấc sơn hà!

Bốn ngàn người ban đầu không còn một phần năm, chỉ còn lại không đủ bảy trăm người...

Chiến tổn như vậy, khiến lão soái dày dặn như Hàn Sơn Hà cũng đều cảm thấy lạnh toát cả sống lưng. Trong lòng lão cũng ẩn ẩn suy đoán, ám sát ven đường này, tuyệt đối xuất phát từ trong tay lão nho sinh Hà Hán Thanh trong Thiên Đường thành kia.

Thế nhưng, dù Hàn Sơn Hà có nghĩ tới nát óc, cũng không thể đoán được Hà Hán Thanh là ai?

Tại sao lại có sức ảnh hưởng tới giang hồ lớn như vậy?

Ngoại trừ sức ảnh hưởng của bản thân, lại còn không tiếc vốn mà thuê đỉnh cấp sát thủ đột kích!

Dọc theo con đường này, nhân mã của Vô Tình lâu đã xuất hiện tới ba lần. Người của Sâm La đình cùng không hề thua kém!

Về phần chiến lực xuất động, đều là cao thủ trong cao thủ. Sát thương kinh khủng do những người này tạo ra, căng bản không phải thứ mà quân đội có thể ngăn cản!

Đương nhiên, dù những người này có lợi hại hơn nữa, cũng không thể là đối thủ của chiến trận sâm nghiêm, nhưng vấn đề là... Binh lực trong tay Hàn Sơn Hà quá ít.

- Nếu cho ta hai vạn nhân mã, dọc con đường này, bất kể có cao thủ nào xuất hiện, bản tưởng đều chắc chắn khiến bọn chúng phải mai táng trong quân trận... Chỉ tiếc...

Hàn Sơn Hà ngửa mặt lên trời mà thở dài.

Câu nói này, vốn dĩ là không sai.

Một tên giang hồ có thể dễ dàng chiến thắng một binh sĩ.

Nhưng một ngàn tên giang hồ giao đấu với một ngàn tên binh sĩ lại tất bại!

Cho dù giang hồ có tu vi cao hơn binh sĩ rất nhiều, nhưng cũng khó có thể có ngoại lệ.

Thậm chí, coi như tông sư mười thành đại viên mãn, nếu đã rơi vào trong quân trận do mấy ngàn binh sĩ tinh nhuệ tạo thành, lại có Hàn Sơn Hà thống soái chỉ huy, nhưng vậy dù là tông sư đó có mạnh hơn nữa, cũng chỉ có thể có một kết cục nuốt hận mà thôi!

Có điều, trên con đường này, tất cả đám người đột kích đều không chính diện giao chiến với quân đội của Hàn Sơn Hà.

Vọt đến, giết mấy người, rời đi, tuyệt đối không ham chiến, càng không xâm nhập vào sâu.

Đoạn đường này, tựa như một đám sói hoang đang đối phó với một đầu hùng sư. Cắn một cái, chiếm được tiện nghi, lập tức rời đi. Sau đó, lại có từng con tới cắn một miếng, lại rời đi, lần lượt nối tiếp theo một chu trình khép kín!

Đối mặt cục diện như vậy, coi như Hàn Sơn Hà có năng lực thông thiên cũng không làm gì được.

Đàn sói đối đầu với hùng sư, hùng sư tuy mạnh mẽ, nhưng cuối cùng khó tránh khỏi kết cục sức cùng lực kiệt, một khi hết lực, nhất định sẽ táng thân trong miệng sói!

- Rốt cục Hà Hán Thanh kia là ai? Thế lực của hắn sao có thể to lớn đến vậy?

Sắc mặt Hàn Sơn Hà trở nên tái nhợt:

- Còn nữa, đến cùng là ai chỉ điểm cho Bạch Y Tuyết?

- Hết thảy, nhất định đều có một đầu hắc thủ thúc đẩy!

- Nhưng đến cùng là ai sắm vai hắc thủ sau màn này?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.