Ta Là Chí Tôn

Chương 210: Tạm trừ Ngoại ưu, trước an Nội



Cổ Cổ ngước đầu:

- Đại sư huynh chỉ biết khi dễ người.

Đại sư huynh cười ha ha một tiếng, không tiếp tục nói đùa:

- Cổ Cổ đi với ta, cưỡi chim của ta có thể đi nhanh hơn một chút.

- Chỉ cần chúng ta đi, Cổ Cổ tự mình đến, hiểu lầm kia có thể tiêu trừ.

- Như vậy, vạn sự xin nhờ.

Hàn Sơn Hà thở dài.

Lúc này, Hàn Đại Nguyên soái cũng thực không biết phải làm sao, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện ngoài dự liệu của lão, nhưng Hàn Sơn Hà cũng biết chuyện này để lại hậu hoạn vô cùng, nếu ba nước kia vì vậy mà nảy sinh hiểu lầm, như vậy, chuyện này sẽ diễn biến đến tình trạng hỏng bét không thể vãn hồi.

Việc cấp bách trước mắt là xử lý xong chuyện này, tận lực không nên để xảy ra án mạng, sau đó mới giải quyết tiền căn hậu quả, nếu quả thực có người chết, coi như sau đó làm rõ tiền căn hậu quả, oán khí này nhất định sẽ rơi vào lão, thậm chí là toàn bộ Đông Huyền đế quốc.

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát.

Đại sư huynh mỉm cười:

- Tránh cho bên kia có người chết... Vậy thực sự không ổn a.

Đại sư huynh của Xuân Thu môn cũng đã nghĩ đến độ nghiêm trọng của sự việc, nếu không, lấy thân phận của hắn, chưa hẳn đã cất công lặn lội đường xa, gấp rút tiếp viện cứu người như vậy!

- Chờ hoàn tất chuyện này, Cổ Cổ không nên tiếp tục chạy loạn, trong thời gian này sư phụ sẽ có chuyện tìm ngươi. Mà ta thì cũng thuận tiện đến Thiên Đường thành một chút, kiến thức người có thể khiến tiểu sư muội kinh ngạc khắp nơi là thần thánh phương nào.

Đại sư huynh cười ha ha một tiếng, vung ống tay áo lên, mang theo thân thể thon gầy của Cổ Cổ bay lên không trung.

Tiếng Ưng minh vang lên, Huyền Ưng đã bay tới chân hai người. Lập tức hét dài một tiếng, Huyền Ưng như biến thành một mũi tên đen, phóng lên tận trời.

Nhìn Huyền Ưng to lớn đằng không mà lên, từ từ hóa thành một chấm đen nhỏ ở cuối chân trời, trên mặt Hàn Sơn Hà tràn đầy vẻ lo lắng.

- Tất cả mọi chuyện nhìn như loạn thất bát tao. Nhưng nếu thực sự xem xét kỹ lưỡng, bất kể là chuyện Hà Hán Thanh gặp ám sát, chúng tướng trúng độc, hoặc là ám sát trên đường về, kể cả mọi chuyện trong Thiên Đường thành... Tất cả nhìn như mê vụ, mang mang không có đầu mối.

- Nhưng, hết thảy đều có sự tồn tại của một bàn tay thúc đẩy!

- Hắn, tính toán mọi chuyện, thao túng hết thảy, bày bố hết thảy, đem tất cả mọi người, tất cả mọi thế lực đùa giỡn trong tay, người này, thực đáng sợ!

- Mà vấn đề lớn nhất hiện tại... Hắn là ai?

- Sao hắn có thể ẩn nấp một cách hoàn mỹ như vậy?

Hàn Sơn Hà ngưng thần hồi lâu, rốt cục trầm mặt xuống.

- Vân Dương? Liệu có thể là hắn không? Độc mà chúng tướng trúng phải, chín phần chín là do Vân Dương giở trò quỷ... Như vậy, nếu những chuyện khác đều do hắn thao túng, người này cũng thực quá đáng sợ...

Từ trong ánh mắt của Hàn Sơn Hà lộ ra một tia sắc bén, trầm giọng nói:

- Người đâu, tới đây!

- Có!

- Phái mấy người có năng lực mạnh tiến về Thiên Đường thành. Mặt khác, treo thưởng trên giang hồ, nội dung...

Hàn Sơn Hà hít một hơi:

- Giết chết Vân Dương, ta muốn xem phản ứng tiếp đó.

- Vâng!

Sắc mặt Hàn Sơn Hà âm trầm.

- Nếu có phản ứng, như vậy, chính là Vân Dương làm. Nếu không có phản ứng... Như vậy, Vân Dương chết thì cũng chết rồi...

- Trước mắt không có mục tiêu tốt hơn, trước hết cứ lấy hắn mà hành động.

- Hàn Sơn Hà ta chưa bao giờ vận dụng thủ đoạn như vậy... Lần này lại phá lệ vì tiểu tử ngươi...

...

Sau khi hoàn thành kế hoạch nhằm vào các nước một cách viên mãn, Vân Dương cũng không dám thư giãn, lại bắt tay vào công việc chỉnh hợp các thế lực trong tay. Đầu tiên là sắp xếp lại nhân thủ Cửu Thiên lệnh. Tiếp đó an bài Thủy Vô Âm tham gia công việc trong Cửu Thiên lệnh.

Về phần Lăng Phong các, bởi vì Thủy Vô Âm chuyển sang hoạt động bí mật, Lăng Phong các không có người trấn giữ liền trở thành gân gà, trực tiếp bị Vân Dương bán đi.

Biến cố liên tiếp, lúc này tiền bạc trong túi Vân Dương có chút rủng rỉnh, sau khi trả sạch nợ nần, vẫn còn hai ức một ngàn vạn lượng, đây chính là tài phú mà hắn chưa từng có được.

Hiện tại, Vân Dương đang suy nghĩ... Nên tiêu như thế nào...

Dù sao, trong suy nghĩ của Vân công tử: tiền tiêu ra ngoài mới là tiền!

Để lại trong tay, có tác dụng gì? Ngắm hả?

Mà sau khi tứ đại công tử bị Vân Dương gọi tới, Vân Dương lại ngoài ý muốn mà phát hiện tại sao trong thời gian rồi bốn tên gia hỏa này không chút động tĩnh.

Hóa ra, từ khi bốn tên gia hỏa này nhận được hứa hẹn của Vân Dương, lập tức liên hệ với gia tộc của mình, sau một phen khóc lóc thề thốt, làm cho tứ đại gia tộc nhao nhao ra ngoài lùng bắt cao giai Huyền thú.

Cho đến hôm nay, sự kiện vơ vét cao giai Huyền thú đã có tiến triển tích cực.

Ba nhà Xuân Hạ Thu đã bắt được ấu thú bát phẩm đỉnh phong, đã phái người chuyển tới.

Chi có Đông gia là khổ cực nhất, tốn công vô ích, hoàn toàn không có thu hoạch.

Vốn dĩ sau khi Đông Thiên Lãnh báo lại, Đông gia đã xác định được một chỗ ẩn nấp của cao giai Huyền thú, ít ngày nữa là có thể thu hoạch được con non, mà con non vừa mới ra đời hiển nhiên còn tốt hơn với ấu thú.

Cho đến lúc Đông Thiên Lãnh khoác lác với ba tên gia hỏa khác, chém gió đầy trời, lại bị người trong nhà thông báo, thời điểm vây công Huyền thú, lại bị số lớn Huyền thú vây công ngược.

Không biết Đông gia quá may mắn hay là quá đen đủi, mục tiêu của bọn họ lại là Vương hậu của một đầu Thú vương, thực lực bản thân Thú vương, Vương hậu đã đủ kinh người lại còn dẫn theo rất nhiều Huyền thú cùng giai, Đông gia phái hơn mười tên bát trọng cao thủ đi săn, chết không còn một mống.

Thực sự là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Hiện tại, ánh mắt Đông Thiên Lãnh nhìn ba tên gia hỏa khác đều đỏ bừng bừng!

Rõ ràng hắn lấy được cơ duyên trước. Cuối cùng lại không công mà tiện nghi ba tên cẩu vật này, hơn nữa hắn lại không có chút thu hoạch nào!

Lúc này, Đông Thiên Lãnh như cảm thấy ngũ tạng sôi sục, ghen tỵ tới hai mắt bốc lửa.

- Lão đại... Nhờ ngươi kéo dài thời gian a...

Đông Thiên Lãnh đau khổ cầu khẩn:

- Nhất định phải chờ ấu thú của nhà ta đến, mới có thể cùng nhau dạy dỗ tấn cấp...

Có thể nghĩ, Vân Dương hoàn toàn không rảnh để ý đến cái bụng hẹp hòi của Đông Thiên Lãnh.

- Lão đại, ngươi nói, sau khi tiểu Huyền thú của bọn hắn tới, ta hạ chút thuốc.. Như thế nào? Trước cứ làm chúng nửa sống nửa chết kéo dài thời gian a... Tin rằng tiểu Huyền thú của nhà ta sẽ nhanh chóng tới đây...

Lúc Đông Thiên Lãnh nói câu này, rất trùng hợp, bọn người Xuân Vãn Phong đã tiếp cận vị trí của bọn hắn nói chuyện.

Sau đó, dĩ nhiên là tình huống ba người Xuân Hạ Thu liên thủ đập Đông Thiên Lãnh một trận.

Đối với bốn người hồ nháo với nhau, Vân Dương hoàn toàn không có chút hứng thú can thiệp.

Toàn bộ tinh thần của hắn đang đặt trên một chuyện khác.

Ngay trước đó, Cửu Thiên lệnh truyền đến tin tức về tứ đại đế quốc. Trên đường chúng tướng trở về thì bị phát bệnh. Hiện tại, ba nước cùng với Đông Huyền đang thương lượng.

Bởi chuyện lần này thực sự rất lớn, trong từng nước đều có đủ loại âm thanh ồn ào cùng hỗn loạn.

Có người nói phải đòi nợ máu, có người nói không thể hành động thiếu suy nghĩ, có người nói sự thật trước mắt, nhất định phải hưng binh vấn tội, cũng có người nói sự việc nhiều điều kỳ quặc, cẩn thận trúng kế... Tóm lại, đủ thứ ngôn luận đều xuất hiện, hỗn loạn cực điểm, khó mà điều hòa!

- Điều ta muốn chính là các ngươi loạn, các ngươi không tự loạn trận cước, ta làm thế nào có thể lấy chỗ tốt từ trong hỗn loạn.

Ánh mắt Vân Dương chớp động:

- Chuyện này, vô luận thế nào, muốn giải khai khúc mắc cũng không phải việc dễ dàng đến vậy... Dù sao còn có vô số tướng quân đang nhìn a... Coi như giải được độc, cứu được người, cũng không giải được khúc mắc...

- Nhất là bên Hàn Sơn Hà, hắn còn đắc tội với Hà Hán Thanh, chắc hẳn trong thời gian này cũng không dễ chịu. Còn có chuyện với các nước, trong thời gian ngắn hẳn là không gây được sóng giò gì... Thậm chí, không biết quốc chủ Đông Huyền có thể khiến Hàn Sơn Hà rơi đài a... Chỉ sợ khó tránh khỏi gạt sang góc mà không dùng!

- Nếu ngoại hoạn đã chậm lại, nhưng vậy trong thời gian này, có thể chuyên tâm giải quyết mấy chuyện khác. Dư nghiệt của Tứ Quý lâu, cũng nên tiếp tục xử lý. Còn có Xuân Hàn Tôn Chủ Hà Hán Thanh, nếu có thể diệt trừ trong thời gian này, nhất định sẽ có lợi ích lớn cho công việc sau này!

- Nhất định phải thừa dịp hỗn loạn mà giải quyết chuyện Tứ Quý lâu, thời gian không đợi người, phải tận dụng thời cơ, nhất định phải hoàn thành, không thể không hoàn thành!

Thủy Vô Âm thay thế Lão Mai, chính thức tiếp quản chức vụ quản gia Vân phủ.

- Vô Âm, đối với mấy chuyện này, ngươi thấy thế nào? Có đề nghị gì không?

Vân Dương chậm rãi kể lại mấy chuyện.

Từ sau khi gặp gỡ với ta, Vân Dương đã cảm thấy rất thưởng thức mạch suy nghĩ kín kẽ của này.

Thủy Vô Âm trầm ngâm nửa ngày, bắt đầu lấy một cây bút, viết lại mấy chuyện, chia làm bốn tờ giấy nhỏ, để lên bàn.

Sau đó cau mày, chú mục trên bốn tờ giấy mỏng, bất động hồi lâu.

Đây chính là nhiện vụ đầu tiên từ khi hắn tiếp quản nhiệm vụ quản gia Vân phủ, quan mới tiền nhiệm đốt ba cây đuốc, cây đuốc đầu tiên nhất định phải bốc cháy một cách hoàn mỹ!

Mấy chuyện này phải làm thế nào, làm thế nào mới thu được kết quả hoàn mỹ, lại phải ít tốn công tốn sức nhất, dù sao mấy chuyện này đều không đơn giản!

- Công tử, ngươi đưa ra mấy chuyện này... Ta vừa chỉnh lý một chút.

Thủy Vô Âm vẫn dùng cái giọng khàn khàn quái dị, nhưng Vân Dương không hề cảm thấy kinh ngạc.

- Tạm thời đem chuyện của Mễ Không Quần lên chuyện cần làm trước nhất. Trong khi chờ làm mọi chuyện, chỉ có chuyện này tương đối dễ xử lý. Đừng nói Mễ Không Quần ra ngoài, chúng ta có thể ra tay xử lý, coi như hắn luôn ẩn trong đại nội hoàng cung, đối với công tử mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Vân Dương gật gật đầu, chuyện này, đối với hắn cũng không phải chuyện khó.

Thủy Vô Âm nói:

- Điều cần lo lắng duy nhất, cũng chỉ có thực lực của bản thân Mễ Không Quần, nếu không thể thành công trong một kích, chỉ sợ sẽ dẫn tới hậu họa vô tận... Bởi một khi công tử xuất thủ, sẽ bại lộ thân phận chân chính, vạn nhất thất thủ, tin tức Vân Tôn còn tại thế, e là sẽ truyền khắp thiên hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.