Ta Là Chí Tôn

Chương 215: Giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện



- Sau đó ta đi cầu y vấn dược đủ mọi nơi, kết quả hoàn toàn không có cải thiện... Mãi cho đến khi ta tìm tới một vị y sư tinh thông huyền khí, hắn nói cho ta biết, vấn đề xuất phát từ trong công pháp mà ta tu luyện, Thiên Tuyệt Thần Công. Trên giang hồ xưng hô môn công pháp này là... Cô Độc Thần Công.

Mễ Không Quần nói:

- Thiên Tuyệt Thần Công mà ta tu luyện chính là do sư phụ đưa cho ta, hắn đã sớm biết lợi và hại khi tu luyện môn công pháp này.

- Thế nhưng cho đến khi ta phát hiện ra, thì đã sớm không thể quay đầu lại được.

- Coi như ta lập tức hủy bỏ một thân công lực tu luyện được hay thậm chí phế đi tất cả tu vi, cũng không hề có tác dụng, tình trạng thân thể ta, đã không thể nghịch chuyển.

Mễ Không Quần nói:

- Ta tìm sư phụ ta, muốn hỏi hắn cho rõ, kết quả là không thể tìm được nữa.

- Về sau, ta phát hiện, ngoại trừ lực lượng cường đại, ta đã không còn ham muốn với bất cứ thứ gì nữa... Từ từ, ta từ trạng thái không can tâm, từ phẫn nộ, từ tuyệt vọng... Dần dần chuyển thành tiếp nhận, đơn giản chỉ bởi tiếp nhận mà tiếp nhận.

- Qua năm năm, trong năm năm đó... Ta hoàn toàn thay đổi, tựa như đột nhiên biến thành một người hoàn toàn khác biệt. Mà lúc đó, sư phụ ta lại xuất hiện.

- Hắn trực tiếp hỏi ta, ngươi có thấy khổ không?

- Có thấy khổ không? Ngươi nói đi? Có thấy khổ không?

Vân Dương nhẹ giọng nói:

- Ta đoán, lúc đó ngươi trả lời... Không khổ!

Mễ Không Quần cắn răng cười ảm đạm:

- Không sai, câu trả lời lúc đó của ta đúng là không khổ. Ta đã như vậy, tố khổ còn có tác dụng gì? Hoàn toàn không hề có ý nghĩa gì đáng nói!

- Sư phụ ta thấy ta tiếp nhận hiện thực, hắn rất vui mừng, nhưng hắn còn phát hiện, bầu không khí ngưng trọng trong nhà của ta, thấy ta sống một ngày mà như qua một năm... Hắn hỏi ta, có muốn ra ngoài không? Ra ngoài chuyển không khí sinh hoạt một chút!

- Lúc đó, ta thốt ra, ta muốn đi!

- Hóa ra, lúc đó ta đã sớm không chờ nổi nữa!

- Sự phụ đưa ta vào cung, nói: ngươi đã không thể trở thành nam nhân thành công, vậy chi bằng tự mở lối riêng, chỉ cần có một ngày thành công vấn đỉnh, chính là không uổng công sống một đời...

- Ta lựa chọn tiến cung... Cho tới bây giờ.

- Rất lâu rất lâu... Ta chưa trở về nhà.

- Mãi cho đến ngày ấy, Thu gia các người bắt cóc người nhà của ta, ta mới trở lại. Ta mới nhìn lại thê tử của ta.

- Năm đó, thê tử của ta... Rõ ràng là một bực mỹ nhân phong hoa tuyệt đại. Bây giờ, cũng đã trở thành lão phụ tóc bạc da mồi!

Mễ Không Quần cười lạnh:

- Cảm giác này, ngươi có hiểu không? Không, ngươi không thể hiểu nổi, nếu không tự trải qua, sao có thể biết mình bỏ lỡ thứ gì?

Vân Dương trầm mặc một hồi:

- Tại sao sư phụ của ngươi... Lại muốn hại ngươi như vậy?

Thần sắc phẫn hận trên gương mặt Mễ Không Quần càng lúc càng đậm.

Vân Dương vận chuyển Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, sinh mệnh nguyên khí lập tức giúp trái tim hắn hạ nhiệt, đại não thanh tỉnh như băng sương, lại vận chuyển thần thức đến cực hạn, một cỗ ý cảnh buồn bã lan tỏa:

- Những năm gần đây, chắc người mà sư phụ ngươi đưa vào hoàng cung cũng không chỉ có mình ngươi a?

Mặt kệ vì sao mà Mễ Không Quần rơi vào trạng thái tâm thần thất thủ, nhưng đều là một cơ hội tuyệt hảo cho Vân Dương lợi dụng.

Cơ hội đến, hắn không chút do dự, lập tức phát động thần thức công kích!

Mễ Không Quần chỉ thấy lòng càng hốt hoảng, ấm áp sớm đã chôn sâu lại hiện ra trước mắt, sự phẫn hận cũng như thiên hỏa liệu nguyên mà dâng lên, hoàn toàn không chút suy nghĩ mà bật thốt:

- Đương nhiên không chỉ có mình ta, đại nội tổng quản Khương Trung còn đến sớm hơn ta.

Vân Dương lại nói:

- Chắc cũng không phải chỉ có hai người các ngươi chứ? Nếu có mưu đồ, chỉ với hai người các ngươi sao có thể quấy động phong vân, tất phải còn có người tiếp ứng các ngươi a!

Mễ Không Quần thở dài:

- Nếu muốn làm đại sự, tất không thể thiếu quân chính xong phương. Ngay cả việc ta may mắn trải qua lần thanh tẩy vừa rồi cũng là quân chính song phương giúp ta đứng ra hòa giải, giải quyết hậu quả... Nói đến, đúng là gần đây ta mới biết được, người của chúng ta đúng thực không ít.

Thần thứ Vân Dương kịch liệt cổ động, Lục Lục cũng tương trợ hết mình, trong ngôn từ mang theo chút vị cười nhạt:

- Chắc hẳn, trong số đó nhất định có tồn tại đặc thù mà ngươi không tài nào nghĩ tới...

- Không chỉ một người đâu.

Mễ Không Quần cười lạnh:

- Chỉ riêng việc Thẩm Ngọc Thạch cùng Dương Ba Đào đều là người của chúng ta đã đủ khiến ta ngạc nhiên, ta lại càng không nghĩ tới, đệ nhất nhân dưới Thái úy quân bộ cùng là người của chúng ta, ha ha... Lực lượng như vậy...

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Mễ Không Quần xuất hiện một tia ba động, ba động ngày càng rõ ràng, hiển nhiên bản năng phòng vệ của hắn tự khởi động, thần thức vốn bị dẫn dắt đột nhiên giằng co kịch liệt.

Áp lực bạo tăng khiến Vân Dương toát đầy mồ hôi, hai mắt vần nhìn chằm chằm vào con mắt Mễ Không Quần:

- Như vậy, sư phụ ngươi chính là Tứ Quý lâu...

Thần sắc Mễ Không Quần dãy giụa một cái, lại không tự chủ được nói ra:

- Đương nhiên chính là Tứ Quý lâu Thu...

Nói đến đây, đột nhiên ầm vang một tiếng, ghế dưới mộng hắn đọt nhiên nổ tung, cả người Mễ Không Quần bật dậy, tức giận quát:

- Ngươi...

Hàn quang lóe sáng, đao quang trong tay Vân Dương lóe lên.

Thiên Ý Chi Đao đã cắm sâu vào ngực Mễ Không Quần.

Trong nháy mắt có thể thoát khỏi khống chế của Vân Dương, Mễ Không Quần không có chút sức phản kháng.

Vân Dương thành công chỉ với một kích! Mễ Không Quần đột nhiên yên tĩnh lại.

Mắt thấy đao quang đã cắm sâu vào ngực, trên mặt Mễ Không Quần lộ ra một trận đau thương.

Đao đã cắm vào tim.

Hắn đã chết chắc!

Mễ Không Quần như mất đi hồn phách, ngay cả một chút phẫn nộ cũng không còn, chỉ nhìn thanh đao cắm vào ngực, thanh âm bình tĩnh vô hạn:

- Đến cùng ngươi là ai? Ngươi không phải người Thu gia!

Vân Dương cũng không nghĩ tới có thể đắc thủ một cách dễ dàng đến thế:

- Ngươi đoán không sai, đúng là ta không phải người Thu gia, có điều... Câu nói cuối cùng của ngươi cũng chưa nói xong, còn có hứng thú nói tiếp a?

Mễ Không Quần nhẹ nhàng tự giễu mà nở nụ cười:

- Điều ta nói ra, còn chưa đủ nhiều sao?

Vân Dương nói:

- Đối với ta mà nói, tình báo như vậy, bao nhiêu cũng không ngại nhiều.

Mễ Không Quần cảm thấy cây đao này đang điên cuồng tàn phá kinh mạch của mình, nhưng lại không thể tiến hành bất cứ hoạt động phản kháng nào. Chán nản thở dài:

- Ngươi may mắn lấy được một thời cơ tốt, trong cuộc đời ta, đây chính là một lần tâm thần thất thủ tuyệt vô cận hữu.

Vân Dương thừa nhận:

- Ta cũng không hề nghĩ tới, cơ duyên tối nay lại trùng hợp, có thể cho ta một thu hoạch bất ngờ như thế, thực đúng là may mắn trời ban, hoặc cũng có thể là ông trời phù hộ người hiền, nếu không phải như thế, nào có Mễ tổng quản đúng lúc thất thần ngày cuối đời.

Mễ Không Quần cười thảm:

- Hết thảy đều có nguyên nhân, kiếm khí của Lăng Tiêu Túy ngày đó, sớm đã dẫn phát tam ma của ta... Mấy ngày trước, mây đen dầy đặc, gió lớn rít gào, cũng không khiến ta phát hiện bất thường... Nhưng hôm nay... Trăng sáng giữa trời... Lãnh Nguyệt giữa trời a...

- Một kích của Lăng Tiêu Túy, trược tiếp đánh rơi lưỡng trọng tu vi của ta...

Mễ Không Quần nói:

- Ngươi không cần cẩn thận như vậy, hiện tại, ta đã là một tên phế nhân chết chắc, không còn bất cứ cơ hội phản kháng.

Vân Dương nói:

- Ta biết a, cho nên ta mới muốn biết thêm chút thông tin.

Vân Dương lấy thái độ thành khẩn gấp hai bình thường nói:

- Mễ công công, trong lòng ngươi có điều tiếc nuối, đời này của ngươi có phần thiếu sót. Nhưng... Chắc hẳn Mễ công công cũng tự biết mình không còn bất cứ cơ hội đền bù nào... Mặc dù ta kết thúc sinh mạng của ngươi. Nhưng, nếu Mễ công công tin tưởng ta, ta có thể giúp ngươi hoàn thành một tâm nguyện, tâm nguyện cuối cùng của ngươi.

Ánh mắt Mễ Không Quần sáng lên:

- Ngươi cần ta trả giá những gì, để đổi lại ngươi giúp ta chuyện này?

Vân Dương nói:

- Thân phận sư phụ ngươi, như vậy là đủ rồi!

Ánh mắt Mễ Không Quần giằng co kịch liệt.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Ta tin rằng, người mà ngươi hận nhất trên đời, không ai khác chính là người này. Mà bây giờ, ngươi không nói cũng nhất đinh phải hồn về cửu tuyền... Cho nên... Chỉ xem ngươi, có muốn trả thù hay không, có muốn cho bản thân một cơ hội báo thù hay không.

- Nếu ngươi không muốn, ta sẽ rất vui vẻ đưa ngươi lên đường.

Vân Dương lo lắng nói:

- Dù sao đây cũng là hoàng cung đại nội, mùi máu tanh dễ dẫn đến thị phi, ta không nên ở lâu.

Mễ Không Quần cười ha ha, thân thể run rẩy lui lại một bước, đem thân thể mình rút khỏi lưỡi đao. Máu chảy như suối.

Hắn nhìn đao quang, cơ hồ như một lưỡi đao hư ảo:

- Đao tốt!

Ngẩng đầu nhìn Vân Dương:

- Ngươi... Là vị nào trong Cửu Tôn?

Vân Dương trầm mặc một chút, trầm giọng nói:

- Vì sao ngươi lại đoán như vậy?!

Mễ Không Quần nói:

- Ngoại trừ Cửu Tôn, không còn người nào có thù lớn với Tứ Quý lâu đến như vậy.

- Mà trong Cửu Tôn, nghe nói còn có Phong Hỏa Huyết Lôi còn tại thế...

Mễ Không Quần nói:

- Ngươi là vị nào?

Một đám sương mù thoáng hiện trên đầu ngón tay Vân Dương, lại phiêu phù trước ngực, trầm thấp nói từng chữ:

- Không chỉ có Phong Hỏa Huyết Lôi còn sống, ta cũng còn sống.

Con mắt Mễ Không Quần bỗng sáng lên một cái, thoải mái nói:

- Hóa ra là Vân Tôn! Cố vấn Cửu Tôn!

Vân Dương nói:

- Là ta!

Mễ Không Quần cười một tiếng đau thường, đột nhiên cúi gập người:

- Vân Tôn, xin lỗi!

Vân Dương sửng sốt một chút.

Đã thấy Mễ Không Quần đột nhiên quay người, chậm rãi lấy ra một cái hòm gỗ từ gầm giường, toàn tức nói:

- Vân Tôn đại nhân, mặc dù trước kia đối địch lẫn nhau, Mễ Không Quần ta cũng có nhiều điều phải xin lỗi các ngươi, nhưng biết ngươi là Vân Tôn, Mễ mỗ ngược lại cảm thấy yên tâm, bởi ngươi là người đáng để ta tin tưởng.

- Cho nên, nhờ ngươi, đưa số tiền tài này... Đến cho người nhà của ta... Ngoài ra, phong thư này, còn ngọc bội hình trăng trước ngực ta, giao cho thê tử ta. Đồng thời, nói với nàng một câu.

Máu vẫn chảy ồ ạt trước ngực Mễ Không Quần, sắc mặt hắn đã dần trở nên trắng bệch. Nhưng hắn không thèm để ý, trong mắt tràn đẩy vẻ hối hận cùng áy náy, nói từng chữ:

- ... Ta hối hận, thực sự hối hận, đáng tiếc có hội hận cũng đã muộn, sớm đã không còn đường lui. Ta rất muốn, muốn một lần được... Cùng nàng ngắm trăng như năm đó...

Vân Dương nghiêm túc ghi nhớ, trịnh trọng nói:

- Ta đã nhớ kỹ!

- Đa tạ!

Trên mặt Mễ Không Quần lộ ra một tia nhẹ nhõm chưa từng có, nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

Hắn chậm rãi lui ra sau hai bước, ngồi trước mép giường, hay tay run rẩy lục lọi đệm chăn gối đầu, chậm rãi phun ra một hơi, nói:

- Xuân Hàn Tôn Chủ, là Hà Hán Thanh, mà sư phụ ta, lại là Thu Lương Tôn Chủ. Hiện tại, chính là đệ nhất cung phụng hoàng thất... Đại Nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.