Ta Là Chí Tôn

Chương 216: Ngươi hối hận, nhưng ta không hối hận!



Thân thể Vân Dương chấn động một cái:

- Đa tạ!

Thân thể Mễ Không Quần chấn động một cái, máu tươi trào qua mũi qua miệng:

- Nhân thủ Thu đường ở Ngọc Đường không nhiều, bởi nơi đây chính là địa bàn của Xuân Hàn Tôn Chủ... Toàn bộ những gì ta biết, đều đã nói cho ngươi...

- Lấy năng lực của Vân Tôn, phòng chừng dư sức đối phó với bọn hắn, Thiên đạo thường phù hộ người hiền, ngươi là người được trời phù hộ, bây giờ, ta tin tưởng...

Thân thể Mễ Không Quần càng ngày càng còng xuống, thanh âm nói chuyện đã đứt quãng:

- Đúng rồi... Ngàn vạn cẩn thận... Trên trời có đao...

- Trên trời có đao?

Vân Dương sửng sốt một chút, bản năng hỏi lại.

Nhưng ngọn nến linh hồn của Mễ Không Quần lúc này đã gần như lụi tàn, toàn thân hắn thấm đầy máu tươi, máu trong người đã gần như chảy khô:

- Van cầu ngươi... Sau khi ta chết, hãy dùng đao chặt nát hạ thân thi thể... Van cầu người...

Vân Dương thở dài một trận. Lúc này Mễ Không Quần đã bước tới quỷ môn quan, hết thảy đều chỉ là nỉ non theo bản năng.

Đột nhiên, thân thể vốn dần phủ phục xuống của Mễ Không Quần bỗng ngồi dậy, hai mắt mở to, con ngươi cũng bắt đầu phòng đại, tựa như dùng tất cả sinh mệnh lực cuối cùng để nói:

- Nói cho thê tử Lãnh Nguyệt của ta biết, ta thực hối hận, ta thực hối hận... Ta thực hối hận... Ta thực... Hối...

Một chữ hận cuối cùng còn chưa kịp nói ra, thân thể vừa ưỡn lên của Mễ Không Quần đã chán nản gục hẳn xuống.

Rốt cục, trong vô thanh vô tức mà ô hô ai tai.

Trong con ngươi mất đi thần quang của hắn, có thể nhìn thấy sự hối hận, áy náy. Hắn cứ vậy mà nghiêng người tựa vào giường, hai mắt mở to, không còn nhúc nhích...

Vân Dương vô thanh vô tức rời đi.

Trong phòng, chỉ còn lại thi thể đã bị bặt nát be nát bét của Mễ Không Quần.

Vân Dương tuân theo nguyện vọng của hắn, một đao chặt ngang hông, sau đó băm nát phần thân dưới, để lại phần thân trên hoàn hảo.

Là một người đứng xem, lại còn cùng là nam nhân, hắn hoàn toàn có thể hiểu chút tâm tư cuối cùng của Mễ Không Quần.

Tu luyện công pháp đặc dị, tạo thành sự thật không thể phủ nhận, không thể khắc phục. Đã không thể quay đầu, vậy phải làm thế nào?

Dù biết con đường phía trước càng tối tăm, nhưng chỉ có thể đi tiếp. Có điều, càng đi xa trên con đường này, không thây bất kỳ tia sáng dẫn lối nào, đáy lòng há có thể không có cảm xúc, tâm hồ há không có thể không gợn sóng?

Kỳ thực, ngay khi Mễ Không Quần nói “Một năm của ta tu luyện lúc đó có thể so với mười năm tu luyện lúc trước”, Vân Dương mới quyết định mạo hiểm dùng thần thức quấy nhiễu, tiến thêm một bước điều tra manh mối những người Tứ Quý lâu.

Mễ Không Quần tu luyện nhiều năm như thế, lại có công pháp đặc dị tiến cảnh kinh người, lại chỉ có thể tu luyện đến bát trọng đỉnh phong, há không phải không có nguyên do.

Nếu có công pháp tiến cảnh cấp tốc, sau bốn năm mươi năm khổ luyện, coi như không thể đạt đến cực hạn mười thành viên mãn, cũng chí ít phải trở thành cao thủ cửu trọng trở lên mới đúng. Nhưng Mễ Không Quần vẫn chỉ dừng lại ở bát trọng đỉnh phong, hiển nhiên là bị tâm ma quấy phá.

Tâm ma, lại thêm hận ý, sớm đã hình thành tai họa ngầm chôn sâu trong đáy lòng hắn, nếu không lấy nền tảng của Mễ Không Quần, tuyệt đối không thể bị dăm ba câu của Vân Dương làm dao động.

Mà lúc hắn sắp chết, thậm chí thà tan xương nát thịt, cũng không muốn cho cái thân thể không trọn vẹn này tồn tại trên đời, điều đó càng chứng minh sự phẫn hận của Mễ Không Quần đối với chuyện này lớn đến mức nào!

Ánh mắt Vân Dương trở nên thâm thúy, chuyện hôm nay, thu hoạch vượt xa khỏi mong muốn ban đầu của hắn.

Đại nội tổng quản Khương Trung. Thẩm Ngọc Thạch, Dương Ba Đào. Có có đệ nhất nhân dưới Thái úy quân bộ...

Nghe được tin này, chẳng những Vân Dương không có quá nhiều vui sướng, ngược lại còn cảm thấy chấn động ngoài ý muốn quấy lên như sóng thần.

Nếu như chỉ vẻn vẹn có ba người Đại nội tổng quản Khương Trung. Thẩm Ngọc Thạch, Dương Ba Đào thì cũng thôi, dù sao đã có đại nội tổng quảng Mễ Không Quần, những người khác cũng không coi là ngoài ý muốn lắm, thế nhưng lại còn có đệ nhất nhân dưới Thái úy quân bộ... Điều này khiến Vân Dương cảm thấy kinh dị!

Hai Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm tuy vẫn nằm trong quân bộ, nhưng sớm đã là tồn tại siêu nhiên đặc thù trong quân bộ. Mà Thái úy đã tuổi già sức yếu, gần đất xa trời, đến nay đã sớm đem hết thảy chức trách buông xuống, phó thác cho người kế thừa.

Nói cách khác, hiện tại toàn bộ quân vụ của Ngọc Đường, hoàn toàn nắm giữ trong tay người thừa kế được công nhận kia.

Nếu như người kia thực sự là người Tứ Quý lâu, hậu quả thực sự là thiết tưởng cũng không chịu nổi, khó mà ứng đối.

- Nhưng bất kể thế nào, cuối cùng cũng tóm được mấy người, lại còn là mấy người có địa vị tương đối quan trọng.

Vân Dương suy nghĩ trong lòng, lập tức phiêu nhiên mà đi.

- Mễ Không Quần, điều ngươi phó thác, ta sẽ hoàn thành giúp ngươi.

Mễ gia phố.

Vân Dương hóa hình mà đến, lơ lửng trên không trung xa xa quan sát trạch viện trong ngõ.

Cơ cấu của đại viện nà rất không giống bình thường, diện tích vô cùng rộng lớn. Nhất là trên nóc nhà còn thiết kế một cái đình nghỉ mát, nhìn dở dở ương ương.

Mà lúc này, một người đang ngồi trong lương đình, ngồi đó một mình, ngửa đầu, si ngốc ngắm trăng.

Từ đầu đến cuối, bất động như một pho tượng.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, đạo nhân ảnh tóc trắng này hiện lên, hai mắt đ-c ngầu, trên mặt đầy nếp nhăn. Thân thể đã sớm còng xuống. Dàng người gầy gò, tưởng chừng chỉ một cơn gió có thể kéo người đó đi.

Đó là một lão phụ nhân gần đất xa trời.

Lão phụ nhân kia dùng hai tay ôm đầu gối, run rẩy như rất lạnh, xiết chặt lấy thân thể. Gió đêm thổi tới, lay động tay áo, lay động mái tóc bạc trắng của bà...

Vân Dương đột nhiên cảm thấy một trận thê lương cô độc đến lạ.

Hắn đột nhiên nhớ tới, lúc hắn mới vào hoàng cùng, cũng nhìn thấy Mễ Không Quần đứng trước cửa sổ, si ngốc ngẩng đầu ngắm trăng.

Động tác đó, biểu tình đó, ánh mắt đó, hoàn toàn giống với lão phụ trước mắt, giống nhau như đúc, độc nhất vô nhị.

Vân Dương đột nhiêu hiểu ra lão phụ này là ai.

Chính là thê tử của Mễ Không Quần, Lãnh Nguyệt?

Lúc này đã là canh ba, càng là tiết tháng mười một.

Gió đêm lạnh lẽo.

Một lão phụ nhân cứ ngồi như vậy, vậy mà không có người nào đi lên an ủi, hiển nhiên mọi người đã sớm biết thói quen này của lão phụ nhân, biết khuyên cũng không có tác dụng, đương nhiên sẽ không tiếp tục lãng phí sức lực, tốn công vô ích.

Tiếng gió ồn ào.

Vân Dương vô thanh vô thức hạ xuống, vẫn là một bộ áo đen bịt mặt.

Lão phụ nhân thấy Vân Dương từ trên trời giáng xuống, nhưng ánh mắt nàng vẫn không hề thay đổi, yên tĩnh, lạnh nhạt, tựa như hoàn toàn không thấy gì cả.

Nàng nhìn thoáng qua đằng sau một cái, liền xoay người đi chỗ khác, tiếp tục nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, vô cùng chuyên chú.

Hoàn toàn chẳng quan tâm người xa lạ, thần bí mà cường đại vừa đột nhiên hạ xuống.

Tâm nàng quá lớn, hoặc là... Tâm nàng đã chết!

- Người là Lãnh Nguyệt phu nhân a?

Thân thể lão phu nhân đột nhiên run rẩy một cái, chợt buồn bã nói:

- Là hắn để ngươi tới?

Vân Dương ngây ra một lúc.

Ánh mắt lão phu nhân trở nên thăm thẳm:

- Đã rất nhiều năm, không còn ai kêu tên của ta.

Vân Dương thoải mái nói:

- Không sai, là Mễ tổng quản nhờ ta đến đây.

Lão phu nhân nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi:

- Hắn đâu? Vì sao hắn không tự mình đến?

Vân Dương nói:

- Mễ Không Quần đã chết.

Thần sắc lão phụ nhân đột nhiên biến hóa một cách kỳ dị, đôi mắt như ngưng lại, lập tức chậm rãi quay đầu, tóc trăng tiêu điều vắng vẻ, đôi mắt chăm chú nhìn lên mặt Vân Dương.

- Đúng là ta giết hắn.

Vân Dương nói:

- Có điều, trước khi chết, hắn nhờ ta một chuyện. Ta đáp ứng.

Lão phụ nhân chậm rãi gật đầu:

- Ừm! Là ngươi giết hắn.

Đột nhiên trở nên trầm mặc.

Nhưng điều khiến Vân Dương ngoài ý muốn chính là, sau khi lão phụ nhân biết tin Mễ Không Quần đã chết, cũng không bi thương, càng không oán hận hắn, thực chỉ có trầm mặc!

Một hồi lâu sau, lão phụ nhân nói:

- Nhiều năm như vậy, rốt cục hắn cũng được giải thoát...

Hàm ý trong câu nói này, chẳng những không hận không oán, thậm chí còn không có sự tò mò tối thiểu, thậm chí còn không thèm hỏi chuyện mà Mễ Không Quần nhờ Vân Dương là gì.

Nhưng nàng vừa nói, trên gương mặt vốn bình tĩnh lãnh đạm lại tràn đầy nước mắt.

Từng giọt rơi xuống.

Nhưng thanh âm của nàng vẫn bình tĩnh không chút lay động.

- Ngươi giết hắn, ta vốn nên hận ngươi.

Thanh âm của lão phụ nhân sâu kín vang lên:

- Nhưng... Bây giờ ta chỉ muốn nói một câu tạ ơn ngươi. Cảm tạ ngươi, đã giúp hắn giải thoát. Hắn rất khổ, đã khổ tới năm mươi ba năm bảy tháng lẻ năm ngày...

Vân Dương thầm chấn động.

Năm mươi ba năm bảy tháng lẻ năm ngày.

Vậy mà có thể tính rõ ràng như vậy!

Vân Dương nhẹ nhàng đặt một cái bao trước mặt lão phụ nhân:

- Đây là súc tích cả đời của Mễ Không Quần, bên trong không những có không ít kỳ trân dị bào, chỉ riêng ngân phiếu đã có mấy trăm vạn...

Súc tích cả đời của Mễ Không Quần, mấy trăm vạn lượng ngân phiếu chỉ là góc nhỏ, những trân bảo kia mới là thứ đáng giá, nếu đem bán thành tiền, tuyệt đối là một số tiền đè chết người.

Thế nhưng tròng mắt lão phụ nhân không thèm động một cái, chỉ tiếp tục buồn vô cớ nhìn trăng giữa trời.

Nước mắt bà chậm rãi thấm ra, đối với sô tài phú khổng lồi coi như không thấy.

Vân Dương vươn tay:

- Còn nữa, Mễ Không Quần đặc biệt dặn dò, bảo ta đưa ngọc bội hắn đeo trước ngực trả lại cho ngươi...

Trong lòng bàn tay, một khối ngọc bội hình trăng khuyết phát ra quang mang lạnh lẽo.

Lão phụ nhân đột nhiên xoay đầu, hai con mắt khô khan đột nhiên phát ra hào quang lóa mắt chưa từng có, nhìn không chớp mắt vào ngọc bội hình trăng khuyết trong tay Vân Dương.

Thân thể bà run rẩy kịch liệt.

Bà dùng một tay bịt lấy miệng mình, toàn thân run rẩy kịch liệt, nước mắt nhỏ xuống từng giọt. Đợi Vân Dương đưa qua, nàng dùng một tay bắt chặt lấy, đột nhiên nghẹn ngào:

- ... Quần ca...

Vân Dương thở dài thật sâu:

- Hắn nói ta truyền lời cho ngươi...

Lão phụ nhân nắm ngọc bội thật chặt trong tay, ngẩng đầu, chăm chú nhìn Vân Dương:

- Cái gì?

- Hắn nói: Ta hối hận, thực sự hối hận, đáng tiếc có hội hận cũng đã muộn, sớm đã không còn đường lui. Ta rất muốn, muốn một lần được cùng nàng ngắm trăng như năm đó.

Thanh âm Vân Dương kể lại rất chậm, ngữ điệu cũng bình bình đạm đạm, nhưng hào quang trong mắt phụ nhân kia càng lúc càng sâu.

Thậm chí Vân Dương còn nhìn thấy từ trong ánh mắt đó, cảm nhận được hương vị hạnh phúc.

Si ngốc chờ đợi nhiều năm như vậy, dù sao cuối cùng cũng không uổng phí.

Một lòng say mê, cuối cùng cũng được đáp lại.

Mặc dù đến lúc này, thực sự đã quá muộn.

- Câu nói sau cùng hắn nói là... Nói cho thê tử Lãnh Nguyệt của ta biết, ta thực hối hận, ta thực hối hận, ta thực hối hận, ta thực hối hận...

Vân Dương tận hết chức trách, đem lời cuối cùng của Mễ Không Quần truyền lại cho lão phụ nhân trước mắt.

Hắn biết, vị lão phụ nhân này, cả đời chờ đợi, cũng chỉ chờ mấy câu đó. Nếu hắn bớt việc, cắt xén mấy chữ, đối với lão phụ nhân này mà nói là một chuyện tàn nhẫn đến cực điểm.

- Hối hận a...

- Cả đời cứ trôi qua như vậy, hối hận a? Cả đời kiếm được những gì mà bỏ lỡ những gì, hối hận a? Tới với nhau bằng tình cảm, lại chia ra một cách vô tình, hối hận a?

Lão phụ nhân cười thảm một tiếng:

- Ngươi hối hận, nhưng, ta không hối hận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.