Ta Là Chí Tôn

Chương 218: Gặp quỷ



- Thứ hai, nhân thủ của chúng ta cần gia tăng.

Thủy Vô Âm nói:

- Trước mắt, người có thể dùng thực quá ít, tu vi lại yếu, một khi gặp cường địch cơ hồ không có lực lượng chống lại.

Vân Dương đương nhiên sớm đã nghĩ tới điểm ấy, thế nhưng muốn cải thiện thực không dễ dàng, cao thủ trên đời này vô cùng đông đảo, người tài xuất hiện lớp lớp, nhưng chỉ cần là tu giả ngũ trọng trở lên, cơ bản sẽ không nguyện cam tâm chịu làm kẻ dưới, nghe người sai bảo?

Vân Dương nói dễ nghe là Vân Tôn, là trí tôn trong Cửu Tôn, uy phong trong dân gian thực đã đạt đến tuyệt đỉnh, nhưng đối với cao thủ siêu cấp trên giang hồ lại không tính là cái gì.

Trên mặt này, hắn thực không có căn cơ!

Sao có thể thu hút đông đảo cao thủ đến phò tá?!

- Nói nghe thì dễ.

Vân Dương cười khổ một tiếng.

- Điểm thứ ba chính là...

Thủy Vô Âm nói:

- Về sau chúng ta không thể chỉ dùng lực lượng của bản thân để làm việc, người khác có thể thuê sát thủ giết chúng ta, chúng ta cũng có thể thuê sát thủ giết người khác.

- Lấy lực đả lực, là một thủ đoạn lợi thế mà trước mắt có thể dùng, tuyệt không thể buông tha. Mặc dù muốn làm được cần có tài tính khổng lồ, nhưng nhất định không thể bỏ qua!

Vân Dương sờ sờ cằm, điều này đúng là có thể cân nhắc. Hiện tại hắn còn rất nhiều tiền chưa xài đến a...

- Còn có điểm thứ tư.

Thủy Vô Âm nói:

- Lão đại, thân phận của ngươi nên thả ra ngoài một chút.

Vân Dương cau mày:

- Thân phận của ta? Ý ngươi là...

Thủy Vô Âm nói:

- Đương nhiên không phải thân phận Vân Tôn, nếu bại lộ thân phận cố vấn Cửu Tôn chỉ sợ sẽ dẫn tới công kích càng thêm ác liệt... Ta nói là thân phận khác của lão đại, hành đạo du tẩu giữa thiên địa, báo cho thế nhân Cửu Tôn còn sống, hơn nữa còn có thể liên hệ với các phương đại quan...

- Mượn sức quân chính song phương...

Thủy Vô Âm nói:

- Liên quan tới vấn đề này, nói chung lão đại cần tự suy nghĩ cho tỉ mỉ. Làm thế nào mới có thể vạn vô nhất thất.

Vân Dương gật đầu thật sâu:

- Ta hiểu ý ngươi, ta sẽ cân nhắc suy nghĩ nên làm thế nào.

Trong thời gian này, Vân Dương cũng phát hiện bản thân có một nhược điểm, đó là: Gặp bất cứ chuyện gì, hắn cũng chỉ có thể dùng thân phận Thiên Ngoại Vân Hầu chi tử để xử lý.

Mà thân phận này, rõ ràng là không đủ!

Hoặc phải nói, thừa sức ứng phó bên dưới, nhưng thiếu lực ứng phó bên trên!

- Còn điều gì nữa không?

Vân Dương hỏi.

- Có, có điều chỉ là mấy chuyện vụn vặt.

Thủy Vô Âm nói:

- Ta còn cần sửa sang lại mới thuận tiện đem ra nghiên cứu.

Vân Dương thở dài thoải mái.

- Còn nữa... Mấy cái tên mà công tử lấy được từ miệng Mễ Không Quần, có ít nhất tám thành là thực.

Thủy Vô Âm nói:

- Mà những người này, sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của chúng ta.

- Bất kể thế nào, cũng phải thu chút lãi cho lão đại!

- Mục tiêu lớn nhất trước mắt là Xuân Hàn Tôn Chủ Hà Hán Thanh...

Thủy Vô Âm nói:

- Mặc dù người này là họa lớn trong lòng, nhất định phải gạt bỏ, nhưng ta suy đi nghĩ lại, coi như chúng ta dùng mọi thủ đoạn, tỷ lệ diệt sát hắn vẫn chưa đến một thành, trước thực lực tuyệt đối, thực là hữu tâm vô lực, ngay cả tư cách thử một lần cũng không có... Muốn đối phó hắn, chí có thể mời cao thủ đủ để địch nổi mới có khả năng... Tương lai gần có thể tìm một chút siêu cấp cao thủ hiệu mệnh cho chúng ta là tốt nhất, nhưng... Coi như chỉ hỗ trợ một lần, cũng thỏa đáng hơn chúng ta tự tiện xuất thủ!

Thủy Vô Âm nhìn Vân Dương.

Ở điểm này, hắn đã sớm nói, tiếp đó chỉ có thể nhìn.

Trái tim Thủy Vô Âm quá lạnh, đặc điểm này khiến hắn thực không quen được mấy người, càng không nói đến cái gọi là bằng hữu!

Vân Dương cười khổ, nhìn gian phòng Bạch Y Tuyết dưỡng thương, tên này đến để dưỡng thương, ăn uống thả cửa nhưng chưa hề bước ra khỏi cửa, miệng chép một cái, nói:

- Loại đại gia như vậy... Lại có ai dễ phục vụ...

Nếu đổi là trước đó, có thể giết một nhân vật quan trọng của Tứ Quý lâu như Mễ Không Quần, hơn nữa còn đạt được mấy cái tin tức chuẩn xác khác, nhất định Vân Dương sẽ vô cùng vui sướng.

Nhưng, hiện tại ngay cả một chút cảm xúc vui vẻ cũng không có.

Bởi, Hà Hán Thanh!

Biết rõ Xuân Hàn Tôn Chủ này như một tòa núi lớn chắn trước mặt, lại không tài nào nhấc đi nổi.

Đó mới là điều khiến người cảm thấy vô lực nhất.

Chính như lời Thủy Vô Âm nói, trước thực lực tuyệt đối, thực là hữu tâm vô lực!

Trước kia, Cửu Tôn trấn nhiếp thế gian, thiên hạ đâu đâu cùng có thể đi, nhưng hiện tại chín chỉ còn một, chí khí không đổi, kiên định ý định báo thù, nhưng theo tu vi tiến bộ, gặp được càng nhiều cao nhân, lại càng cảm thấy trời đất rộng lớn, hắn còn xa xa chưa đủ, núi cao chắn trước mắt ngày càng nhiều, bên ngoài còn rất nhiều điều bí ẩn...

- Có điều...

Hai mắt Vân Dương đột nhiên sáng lên.

Vấn đề này, hình như cũng không phải hoàn toàn không thể làm được.

- Phương Mặc Phi...

Vân Dương quay đầu kêu một tiếng, ta còn có lối khác a.

...

Bạch Y Tuyết, vẫn như ngày thường, mặc một bộ áo trắng như tuyết yên tĩnh ngồi trước cửa sổ, thần sắc thanh thản, dường như không còn chú ý tới bất luận biến đổi trên đời.

Đối với hoàn cảnh mật tĩnh của Vân phủ, Bạch Y Tuyết cảm thấy rất là hưởng thụ.

Lúc trước, hắn bất chấp nguy hiểm đến đây, một đương nhiên là không cam lòng, muốn truy vấn ngọn nguồn, đòi một lời giải thích, nhưng cũng không thể tránh ý định coi đây là nơi tránh họa, dù sao lúc đó, hắn thực không có nơi nào để né tránh, không tới nơi này thì thực chẳng khác nào chờ chết, mà sau khi hắn tới đây, sinh sống dưỡng thương một thời gian, thực là không muốn rời đi nữa.

Địa phương an tĩnh, rộng lớn như vậy.

Lại hoàn toàn không bị người khác quấy rầy.

Quả là một bảo địa để tránh họa!

Cho đến tận bây gườ, chẳng những người của Hà Hán Thanh không tìm tới đây, ngay cả Tần Quảng Vương cũng chẳng thấy tăm tích...

Nói tóm lại một câu, Bạch Y Tuyết thực sự không muốn đi.

“Trên người ta còn có tổn thương a.”

“Chữa khỏi ta mới đi.”

Trong thời thời gian này, Bạch Y Tuyết thường xuyên an ủi bản thân như vậy.

Nhưng chân tướng... Thực ra thương thế trước đó của Bạch Y Tuyết đúng là không nhẹ, nhưng lấy tu vi tuyệt đỉnh của hán, lại có hai ngày an tĩnh không bị quấy rầy, cùng với vô số linh dược liệu thương, sớm đã khôi phục được bảy tám phần.

Hắn... Không muốn đi, thực ra là vì không muốn bỏ hoàn cảnh yên tĩnh đẹp đẽ như vậy!

Lại đứng một lát, Bạch Y Tuyết từ từ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển công pháp, thương thế của hắn đã không còn gì đáng ngại, tất nhiên phải tiếp tục tu luyện, hồi phục kiếm khí, một phen tranh đấu trước đó chẳng những khiến hắn bị trọng thương, càng khiến một thân tu vi chịu nhiều hao tổn, trước mắt phải toàn tực khôi phục một thân công lực, càng sớm hồi phục càng tốt, dù Bạch Y Tuyết luyết tiếc hoàn cảnh Vân phủ, nhưng cũng không dám phớt lờ, ai biết Tần Quảng Vương hay Hà Hán Thanh khi nào tìm tới cửa? Hoàn toàn trông cậy vào người khác, chi bằng tự mình cố gắng vẫn hơn!

- Tài nguyên trong tay không còn nhiều lắm, cần phải nghĩ chút biện pháp mới được.

Bạch Y Tuyết thầm thở dài, bắt đầu lấy đồ từ trong ngực.

Lúc nào Bạch Y Tuyết cũng mang theo mấy chục khối kim loại, chính là mấy khối trước đã thế chấp cho Vân Dương kia.

Lẽ ra, giá trị của những khối kim lại này cực cao, dù nói là giá trị liên thành cũng không đủ. Thế nhưng Bạch Y Tuyết có thể chất đặc dị, công pháp tu luyện cũng không giống người thường, cần dùng vô số kim khí tẩm bổ kiếm khí của bản thân, mới có thể giúp tu vi tinh tiến. Mặc dù kỳ kim hiếm thấy, giá trị cao tuyệt, nhưng còn rất nhiều kim loại kỳ dị mà người thường dù có lấy được cũng không thể tinh luyện, không thể hòa tan, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, không thể sử dụng. Nhưng những vật này, lại là phụ trợ luyện công tốt nhất cho Bạch Y Tuyết, cho nên tỏng tay hắn mới có nhiều kỳ kim dị thiết đến như vậy.

- Nhưng kim khí này hẳn có thể đủ dùng trong hai tháng đi, hy vọng hai tháng này có thể gió êm sóng lặng...

Bạch Y Tuyết vừa nghĩ, đem mấy khối sắt để lên bàn.

Hai tháng thực sự không dài, có thể nói thoáng cái là qua, nhưng Bạch Y Tuyết đoán chừng, chỉ cần hai tháng, công lực của hắn có thể khôi phục hoàn toàn, chỉ cần khôi phục công lực, hắn sẽ mau chóng rời khỏi chốn thị phi này, tiếp tục lấy thực lực siêu cường, đi thu thập kỳ kim dị thiết mới là chuyện đúng đắn.

Thế nhưng sau một khắc, thân thể Bạch Y Tuyết bỗng cương cứng, tròng mắt nhìn đống kim loại mới lấy như muốn rớt ra.

Xảy... Xảy ra chuyện gì a?

Đập vào mắt hắn, ba khối kim thiết mới móc ra ảm đạm vô quang, không còn quang trạch vốn có của một thứ kim loại, giống như... Một cục gỗ mục.

Không phải giống như...

Cả khối Vẫn Thiết trải đày các lỗ thủng tinh mịn, lỗ thủng chỉ nhỏ như lỗ kim, nhưng lại lít nha lít nhít. Thậm chí bên góc còn có dấu vết khuyết tổn, tựa như... Núi đá dưới nắng gió bị phong hóa...

- Cái này...

Bạch Y Tuyết trừng tròng mắt, vươn tay ra, cầm một khối Tinh Thần Thiết trong tay, cẩn thận xem xét, chợt, đại não như bị nổ tung, toàn thân vô lực.

Ban đầu, Bạch Y Tuyết chỉ cảm thấy hơi chút không thích hợp, trọng lượng Vẫn Thiết nhẹ hơn rất nhiều, thậm chí chỉ nặng hơn chất gỗ một chút.

Bạch Y Tuyết không tin tà, thử dùng đầu ngón tay tách nhẹ...

Tách!

Không chút tốn sức đã có thể bóc xuống một mảnh.

Lúc này, Bạch Y Tuyết chân chính phát dại.

Coi như khúc gỗ, cũng không thể yếu ớt như vậy a...

Tay hắn run rẩy, lại cầm một khối khác, thấy có chút không thích hợp, lại bóp một cái... Vỡ... Đây là Thiên Ngoại Vẫn Thiết thần bí trong truyền thuyết, nổi danh cứng rắn nhất thiên hạ sao?

Bạch Y Tuyết run rẩy, tựa như phát điên lấy tất cả vật phẩm trong người Ngọc Tủy, Hải Để Trân Thiết, Hàn Thiết... Lấy ra toàn bộ.

Tất cả đều như hai khối trước!

Dùng thứ này phụ trợ tu luyện, đừng nói là tu luyện kiếm khí, tẩm bổ kiếm khí, ngay cả dao phay cũng có thể chặt thành mấy khối a! Dùng ván gỗ cũng có thể đập thành bột phấn!

Nhất thời, Bạch Y Tuyết rơi vào mờ mịt, hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi trên đất.

Không còn chút phong độ thường ngày, hai mắt vô thần.

Bình sinh, lần đầu xuất hiện chuyện quái dị như thế này a!

Đây chính là sắt a! Lại còn không phải sắt thường! Đây là Huyền Thiết, Tinh Thần Thiết, Hàn Thiết, Kim Chi Ngọc Tủy a... Đây không phải bánh bích quy a...

Hiện tại, trong lòng Bạch Y Tuyết tràn đầy hai chữ: Gặp quỷ...

Đúng lúc đó Vân Dương đi tới, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Bạch Y Tuyết. Lại nhìn thấy đống “Kỳ trân dị thiết” đã từng bị Bạch Y Tuyết cầm cố cho mình kia, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.

Những kỳ trân dị thiết kia, sớm đã bị Lục Lục rút mất chín thành chín tinh túy, Bạch Y Tuyết không biết, nhưng Vân Dương lại biết rõ trong lòng!

Khóe miệng hắn co giật một hồi, thân thể mới tiến lập tức quay người rời đi, mau chóng rời khỏi chốn thị phi này mới là đúng đắn!

Trong lòng hắn thế nào mà lại có chút chột dạ a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.