Ta Là Chí Tôn

Chương 227: Tàng bảo đồ Thần bí



Thẩm Ngọc Thạch quát to một tiếng, nhưng từ trong miệng hắn phun một cỗ hỏa diễm, hỏa diễm bay ra mang theo bột phấn cháy khét. Mặc dù hắn có huyền công cao cường, nhưng nội tạng của hắn sao có thể chịu được hỏa diễm thiêu đốt?

Chịu liệt diễm vô tận thiêu đốt, hắn nhắm mắt lại, hung hăng đập đầu xuống mặt đất:

- Van ngươi... Van ngươi... Cho ta một cái thống khoái... A~~~

Lại một cỗ hỏa diễm dâng lên từ người hắn.

Thân thể hắn co quắp mấy cái, co rút, trong cổ họng phát ra âm thanh ô ô.

Hỏa diễm vèo một cái, rời khỏi thân thế hắn.

Hỏa diễm bay lên, không kéo theo một chút bụi bặm, xoay tròn trên không trung, một lần nữa hóa thành dáng vẻ ban đầu, rơi xuống mặt đất.

Chỉ là lúc rơi xuống, thân thể Vân Dương lảo đảo một cái, suýt không đứng vững, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng.

Hiển nhiên hắn hóa thân thành Hỏa Tướng, hợp lực đánh cược một lần, thành công khắc địch chiến thắng, nhưng cái giá mà hắn phải trả cũng không ít, may may mà cuối cùng đáng giá, dù sao cũng có thể lưu người lại!

Kỳ thật trận chiến này, từ lúc bắt đầu Vân Dương đã không nghĩ sẽ thất bại. Mặc dù hắn biết rõ tu vi đối phương cao hơn bản thân mới đột phá lục trọng rất nhiều, nhưng vẫn có niềm tin khắc địch chiến thắng.

Cùng với sự tinh tiến của tu vi, uy năng hóa thể của hắn cũng tiến triển kinh người, chỉ cần vừa xuất át chủ bài, coi như đối phương có là cao thủ cửu trọng cũng phải thua không thể nghi ngờ.

Điều chân chính khiến Vân Dương xoắn xuýt: thực lực chênh lệch song phương vẫn còn, thắng thì có thể thắng, nhưng lại không thể bắt đối phương ở lại!

Chính như Thẩm Ngọc Thạch nói, trong mật thất này tồn tại không ít cửa thoát hiểm, mà lấy tu vi của đối phương, chỉ cần một cơ hội lập tức có thể thoát thân rời đi.

Đối mặt với đối thủ có tu vi cao hơn hắn không chỉ một cấp, Vân Dương căn bản không thể ngăn lại được.

Mà một khi Thẩm Ngọc Thạch thành công thoát đi, như vậy sẽ có khả năng tiết lộ bí mật, hoặc ít nhất là đánh rắn động cỏ, hậu hoạn vô cùng.

Cho nên, Vân Dương mới tận sức tạo nên hoàn cảnh như vậy, muốn tìm hiểu sự việc cũng là một mục đích, nhưng cũng chỉ là một cái ớ. Mục đích thực sự là tiếp cận Thẩm Ngọc Thạch trong vòng năm thước!

Chỉ có như vậy, mới có nắm chắc mười thành!

Quả nhiên, một kích thành công.

Nhưng Vân Dương cũng tiêu hao không nhỏ.

Trên mặt đất, Thẩm Ngọc Thạch đã bị thiêu đến gần như biến thành than cốc, một đôi mắt cũng bị thiêu đến còn hai cái lỗ đen. Nếu người thường mà bị như vậy, sớm đã chết không dưới mười lần, thế nhưng Thẩm Ngọc Thạch có tu vi thâm hậu, vẫn còn sót lại một hơi, trong miệng vẫn phát ra tiếng kêu thảm vô thức, thân thể cũng run rẩy không ngừng.

Vân Dương vẫy tay một cái, một cỗ gió lạnh thổi lên mặt hắn.

Giật mình một cái, Thẩm Ngọc Thạch bất động.

Há miệng, một cỗ khói đen như mực bay ra, Thẩm Ngọc Thạch ho khan kịch liệt.

- Khục... Khụ khụ...

Vừa ho khan, khói đen vừa không ngừng bay ra.

- Cao thủ bát trọng đỉnh phong, quả không phải thứ tầm thường, đến như vậy mà còn không chết a! Thực sự khó lường!

Vân Dương nhàn nhạt nói:

- Thẩm Ngọc Thạch, ngươi còn có thể nghe ta nói chuyện chứ?

Lúc này thần trí Thẩm Ngọc Thạch đã sớm mơ hồ, nhưng trong đầu vẫn còn một cỗ chấp niệm, hội tụ thành một câu:

- Không... Không có khả năng... Không có khả năng... Sao có thể là... Hỏa... Tôn...

Thanh âm yếu ớt, nhưng ý không thể tin lại vẫn lộ rõ ràng.

Vân Dương chỉ nhìn một cái liền có thể xác định, vị Thẩm đại nhân này đã bị thiêu đến thần trí không rõ ràng, hiện tại chỉ còn một cỗ chấp niệm mà thôi.

Nhưng điều khiến Vân Dương cảm thấy kỳ quái: vì cái gì mà Thẩm Ngọc Thạch có thể xác định hắn không thể là Hỏa Tôn?

Thậm chí hắn đã đến lâu như vậy, mà đối phương tới giờ vẫn không hoài nghi hắn là Cửu Tôn?

Điểm này, nói rõ một điều bất thường.

Dù sao Hỏa Tướng chính là hiệu ứng đặc hiệu của Tinh Hỏa quyết của Hỏa Tôn, không thể làm giả!

- ... Sao có thể là... Hỏa Tôn... Ta... Ta tận mắt nhìn thấy bọn hắn đã chết... Ta tự tay...

Thanh âm yếu ớt của Thẩm Ngọc Thạch tiếp tục truyền tới. Đến lúc này, hắn vẫn không thể tin được.

Thân thể Vân Dương đột nhiên chấn động, bỗng quay người.

Nhìn thân thể sắp tắt thở của Thẩm Ngọc Thạch, đột nhiên bạo khởi một cỗ sát khí chưa từng có.

Một cỗ hạn ý cuồng bạo đến cực điểm như ngưng thành thực chất.

Tận mắt nhìn thấy bọn hắn đã chết?!

Tự tay?

Vân Dương tức giận giơ đao lên:

- Đã như vậy, ngươi cũng đừng mong có kiếp sau!

Thiên Ý chi đao chém xuống!

Trong nháy mắt đao xuống, năng lượng của Lục Lục đã bám trên Thiên Ý chi đao, hưu một tiếng, cái đầu sớm bị đốt khét của Thẩm Ngọc Thạch lăn lông lốc trên đất. Năng lượng linh hồn vừa ly thế, lập tức bị một đoàn lục quang đánh trúng, trong chốc lát tiêu tán vô tung.

Thần hồn câu diệt!

Vạn kiếp bất phục!

- Tự tay! Tận mắt!

Vân Dương hít một hơi thật sâu, thân thể vẫn không ngừng run rẩy.

Người chết trước mắt, chính là người mà Vân Dương vẫn luôn muốn tìm kiếm, một trong những người bịt mặt tham gia trận chiến Thiên Huyền nhai...

Trách không được, hắn không chút hoài nghi Vân Dương là một trong Cửu Tôn.

Chỉ có người tận mắt nhìn thấy Cửu Tôn chết, tự tay giết chết Cửu Tôn, mới có thể nghĩ như vậy, lại nắm chắc như vậy!

- Đáng chết vô cùng!

Vân Dương thở dốc hổn hển, một hồi lâu sau mới miễn cưỡng bình phục, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to:

- Các huynh đệ, ta đã tìm được một tên! Ta đã giết được một tên!

Tâm tình hắn rất kích động.

- Ta chỉ hận, hận không có thực lực để bắt sống hắn. Nếu có thể bắt sống... Ta tất có thể lấy được thêm càng nhiều manh mối... Hơn nữa, ta còn có thể để hắn sống lâu trăm tuổi, sống lâu sống dài!

Vân Dương hung hăng cắn răng, đột nhiên bay lên một cước, hung hăng đá vỡ tàn thi của Thẩm Ngọc Thạch!

Nghiền xương thành tro!

Người chết là lớn nhất, chuyện là nhục thi thể, ngươi bình thường sẽ không làm, xưa nay Vân Dương càng khinh thường làm. Mà lúc này, Vân Dương chỉ hận mình chỉ có thể đá một cước! Hắn hận không thể phục sinh Thẩm Ngọc Thạch, sau đó một lần lại một lần giết chết!

Để hắn có thể cảm nhận cảm giác tan xương nát thịt!

Thậm chí coi như vậy, cũng chưa thể xả hận của hắn!

- Hô...

Sau một hồi lâu, Vân Dương chậm rãi đến trước mặt bàn, chậm rãi ngồi xuống.

Mật thất này, tất có nhiều điều bí ẩn!

Vân Dương cố gắng ổn định tâm cảnh, ép bản thân tỉnh táo lại, tập trung sự chú ý lên bàn, đã thấy trên làm là một khối bạch ngọc bình thường. Bên dưới mà mấy trang giấy.

Vân Dương thuận tay ném khối ngọc cho Lục Lục.

Bên dưới bạch ngọc, chính là một mảnh da cũ nát, không biết là dùng da Huyền thú nào mà chế thành, nhìn qua tựa như một bức địa đồ không trọng vẹn, tựa như bị hun khói vậy, hẳn là có từ rất rất lâu.

Vân Dương cầm khối da lên, lấy tay thử xé, ngoài ý liệu của hắn, không thể xé được. Vân Dương không khỏi thấy kỳ lạ, lại dùng thêm mấy phần lực lượng, dùng lực xé, nhưng vẫn không thể xé được.

Lại dùng lực, lại thêm sức...

Mãi cho đến khi Vân Dương dùng toàn bộ lực lượng của tu vi lục trọng, mảnh da cũ vẫn không chút tổn hại!

- Đây là da gì?

Vân Dương kinh ngạc.

Nên biết, lấy lực lượng thân thể của Vân Dương hiện tại, coi như da Huyền thú cửu trọng cũng không thể chịu nổi, vừa rồi luân phiên lôi kéo, đáng lý phải xé thành không biết bao nhiêu mảnh. Mà mảnh da này, thế mà không chút hư hao, ngay cả chút vết tích kéo dãn cũng không có!

Điều này khiến Vân Dương kinh ngạc không nhỏ, chỉ riêng chất liệu, mảnh da này đã là một báu vật khó lường, như vậy nội dung ghi chép trên đó hẳn là phải càng giá trị hơn, cẩn thận nhìn lại, mảnh da này chỉ là một góc da nào đó, mép da nhìn rất bóng loáng, tựa như bị dao sắc cắt đứt...

- Binh khí có thể chém mảnh da cứng cỏi như thế, tuyệt đối không phải loại bình thường!

- Nội dung trên đó sẽ là cái gì?

- Tàng bảo đồ?

- Thần bí chi địa?

- Hoặc là... Động phủ?

- Hay là di tích Thượng cổ?

Vân Dương suy nghĩ, miên man bất định.

- Chẳng nhẽ đây chính là cái Thẩm Ngọc Thạch vừa nói... Cơ hội một bước lên trời?

Nhưng, chỉ dựa vào mảnh bản đồ không biết là một phần mấy này mà muốn tìm được chỗ nói biểu thị, hiển nhiên là chuyện không có khả năng.

Nếu không phải là tài nguyên có tác dụng lập tức, vậy tạm thời không cần chú ý. Vân Dương trực tiếp nhét mảnh da vào trong ngực, dù sao còn nhiều thời gian, để lúc khác nghiên cứu mảnh da này cũng được.

Tiếp đó, chính là bản chép tay nào đó của Thẩm Ngọc Thạch. Thẩm Ngọc Thạch này đúng là làm việc rất cẩn thận, toàn bộ đều dùng danh hiệu để viết.

Nhưng tin tức này khiến Vân Dương cồn cào ruột gan.

“Ngày xxx tháng xxx, Mùng chín tiếp Đông Hoạt. Thu ngân 70 vạn lượng. Danh hiệu Thất Thiên Cửu Bạch hoàn thành nhiệm vụ lần thứ 38. Chữ Thu báo chi...”

“Ngày xxx tháng xxx...”

Tất cả mọi tin tức đều như thế.

Vân Dương nhìn thấy mà hai con mắt trợn tròn.

Chỉ có một trang cuối cùng, đè trên một chồng giấy, phía trên ghi: “... 16 phương chuẩn bị, Thập Diện Mai Phục, Cửu đường giáp công. Cửu Tôn đến Thiên Huyền nhai. Tứ phương xuất thủ, càn khôn vô cực, thiên địa nghịch chuyển, 240 huyền giả hợp lực, trừ diệt Cửu Tôn, ngoại trừ hậu hoạn, từ đây đánh dấu. Niên Tọa uy vũ. Xuân Hạ Thu Đông, thiên thu vạn đại.

Trang giấy này, ghi rõ lại chuyện Tứ Quý lâu đối phó Cửu Tôn.

Vân Dương khẽ cắn môi, tiếp tục nhìn xuống. Vừa nhìn liền thấy nội dung hoàn toàn tương tự.

Bút tích rõ ràng, nghiêm túc cẩn thận. Hiển nhiên là vị Thẩm Ngọc Thạch đại nhân này thấy chuyện này cực kỳ đắc ý. Dùng nội dung này không ngừng luyện chữ, hơn nữa còn không chỉ viết lại một lần.

Mấy chục tấm tiếp theo đều ghi nội dung tương tự.

Sau đó là nội dung: “... Ti chức nắm chắc công việc trên tay, trên dưới bàn bạc, tận tụy vì sự nghiệp thiên thu vạn đại của lâu chủ, chưa dám tranh công”

Sau đó lại liên tiếp lặp lại.

Con hàng này chính là một tín đồ cuồng nhiệt của Tứ Quý lâu!

- Dùng âm mưu quỷ kế mưu hại Cửu Tôn, lại có thể khiến ngươi vui vẻ như thế?

Vân Dương thầm tức giận, dùng một cái, đập vụn hai chòng giấy, lại kéo một cái ngăn kéo khác, cẩn thận xem xét.

Trong một cái ngăn kéo, tìm thấy một tấm bản đồ hoàn chỉnh. Nhưng bởi vì không có tiêu chí, cũng không thể xác nhận là bản đồ nơi nào. Thế nhưng trên đó chồng chất vết tích, tựa như được mở ra gấp lại rất nhiều lần.

Vân Dương nhạy cảm nhận thấy, tấm bản đồ này rất quan trọng, lập tức cẩn thận thu lại.

Sau đó không nhìn thấy đồ vật manh mối nào nữa, hắn bắt đầu trắng trợn vơ vét!

Càng vơ vét, Vân Dương càng giật mình vì thu hoạch của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.