Ta Là Chí Tôn

Chương 253: Sâm La đình



Vân vô tướng, phong vô hình. Mặc dù nhất thời bị phá thành mảnh nhỏ, nhưng lập tức chậm rãi ngưng tụ, tựa như căn bản không bị ảnh hưởng.

Kim y nhân hừ một tiếng, thân thể chầm chậm rơi xuống, sắc mặt càng thêm âm trầm.

- Đại nhân, ngài phát hiện điều gì mới sao?

Một người hỏi.

- Không có.

Kim y nhân âm trầm nói:

- Thời tết vừa rồi vốn là báo hiệu một cơn bão, nhưng lại chậm chạp không đổ một hạt mưa. Giờ phút này còn chậm rãi tiêu tán đi... Cho nên ta sinh nghi, thử xem có phải...

Hắn âm trầm nói:

- Có thể là ta đa nghi, hoàn cảnh như vậy, trừ phi là Phong Tôn, Vân Tôn, Lôi Tôn, cùng Thủy Tôn đồng thởi xuất hiện, nếu không tuyệt đối không thể tạo thành... Nhưng vừa rồi ta dùng thần thức thăm dò bốn phía, cũng không phát hiện bất thường... Coi như tứ tôn chưa chết, nhưng chỉ với một năm, bọn hắn không thể toàn bộ tiến bộ tới tình trạng hoàn mỹ tránh khỏi cảm ứng của ta, chỉ cần xác định không phải bọn hắn tác quái, vậy bất thường cũng không sao cả!

Vân Dương ở trên, giật nảy mình đổ mồ hôi lạnh đầy người.

Nếu không phải hắn đã cẩn thận đề phòng, bay lên thêm năm mươi trượng, nếu không bản thân đã bị đạo kiếm quang này xoắn nát. Coi như vân tướng không sợ đao binh, không thể tác động đến tính mệnh, nhưng bất kể thế nào, nhất định cũng sẽ bị thụ thương, lộ ra vài phần tung tích.

Chính như lời kim y nhân nói, nếu như Phong Tôn, Lôi Tôn, Thủy Tôn ở đây, nhất định không thể tránh được truy tra của hắn, dù sao ba người Phong Tôn, thực sự không thể nào tinh tiến nhiều như hắn!

Kim y nhân kia là ai, thực lực sao lại mạnh như vậy?!

Tầng mây tiếp tục di động. Người phía dưới cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chỉ một lát, đám người áo đen dưới sự suất lĩnh của kim y nhân, đi xuống núi.

Mắt thấy toàn bộ quân của đối phương đã rời đi, coi như Vân Dương không cam lòng, cũng không thể không chuyển hướng bay về.

Lúc trở lại Thiên Đường thành, từ xa xa có thể nhìn thấy đạo đao quang kia đang vờn quanh bốn phía tìm kiếm gì đó. Tựa như con ruồi không đầu bay loạn xạ...

Vân Dương thầm hừ một tiếng, khống chế đám mây bay lên cao, lặng yên rời đi.

Ta còn có rất nhiều chuyện cần làm, không rảnh chơi trốn tìm với ngươi...

...

Tại nơi xa xôi nào đó.

Trong một tòa đại điện âm trầm.

Nhất Điện Tần Quảng Vương im lặng cúi đầu, trên đỉnh đầu toàn là nước bọt.

- Ngươi bị ngốc a?

Một người áo trắng nói với giọng không thể tưởng tượng nổi:

- Tự ngươi nói xem ngươi có phải bị ngốc không a? Cả đời ta chưa từng gặp người nào thông minh như ngươi vậy!

Bốn phía, còn có bảy tám người trợn trắng mắt nhìn Tần Quảng Vương.

- Quả thực là một tên ngu xuẩn...

- Trước kia ta đã biết hắn ngốc, nhưng cũng không nghĩ tới hắn lại ngốc như vậy!

- Quả thực là ngốc tới nhà bà nội, đại ngốc!

- Còn ngu xuẩn hơn cả heo, dù sao ta cũng bó tay rồi, quá bó tay rồi...

- Lão bát! Tên hỗn đản nhà ngươi nói chuyện phải chú ý một chút! Đừng có vũ nhục heo! Làm gì có con heo nào ngu xuẩn như hắn, không được ca ngợi hắn...

Tần Quảng Vương vô cùng đau thương đứng chính giữa, oan khuất nói:

- ... Ta nào nghĩ đến sẽ là như vậy...

- Ngươi có thể nghĩ đến cái rắm?!

Một gia hỏa vóc người khôi ngô há miệng, phun nước bọt như mưa, bắn đầy mặt Tần Quảng Vương:

- Coi như ngốc cũng không thể ngu xuẩn như ngươi, thế nào cũng phải về xem danh sách một chút mới phải? Ngay cả bước này ngươi cũng có thể tóm tắt cho được? Còn trách bản thân bị người đào hố?! Cái này có thể trách người ta sao?

- Coi như trong đầu đều là phân... Cũng không thể ngốc đến thế này mới đúng?

Nhất Điện Tần Quảng Vương buồn bực chịu mắng, méo miệng không nói được một lời.

- Có điều tên tiểu tử tuyên bố nhiệm vụ này, cũng là một tên xấu xa, khẳng định là xấu tới mức đỉnh đầu đau nhức, bàn chân chảy mủ! Ta đi giết hắn!

Một người khác phẫn nộ đứng dạy:

- Còn không mau nói tên hắn cho ta, ta đi làm hắn! Huynh đệ của ta dù có ngốc thế nào đi nữa, cũng không thể mặc hắn đùa giỡn!

Nhất Điện Tần Quảng Vương nhếch nhếch miệng, không nói chuyện.

- Chẳng lẽ ngươi bị người đùa bỡn đến nghiện sao? Thế mà còn không mau nói cho ta biết người kia là ai?

Những người khác cũng cùng truy vấn:

- Nhanh nhanh! Bị hố thì bị hố. Phải giết Hà Hán Thanh thì giết, nhưng tên đào hố cho ngươi nhảy, chúng ta cũng không thể bỏ qua hắn!

Khóe miệng Nhất Điện

Tần Quảng Vương giật giật một cái:

- Tên của người này, ta khẳng định không thể nói cho các ngươi... Một câu, các ngươi không thể giết hắn...

Chín người khác đồng thời quái khiếu:

- Ngươi con mẹ nó bị choáng váng đầu óc sao?! Không để chúng ta giết thì cũng thôi, ngay cả cái tên mà cũng không muốn nói? Ngươi nghĩ thế nào vậy?!

- Chẳng lẽ là bị người hố đến sướng rồi? Nghiện rồi? Ngươi là con heo sao! Phi, ta lại vũ nhục loài heo rồi, xin lỗi xin lỗi!

- Ta con mẹ nó cũng không thể hiểu nổi... Chẳng lẽ tên ngốc này trúng độc mỹ nhân kế? Mê hồi dược? Nói, người kia có phải có bộ dạng vô cùng xuất sắc? Ngươi động tâm với đối phương?

- Chẳng nhẽ là đúng rồi? Không chừng người kia chính là mỹ nhân tuyệt sắc, trước sắc đẹp, cái gì cũng có thể quên, có thể thông cảm được...

- Có thể thông cảm cũng không được, lão đại ngươi kiểm tra hắn một chút, hẳn là trúng phải kỳ môn bí thuật gì đi?!

- Ta thấy đánh hắn một trận là thực tế nhất, không chừng đánh xong hắn sẽ tỉnh lại.

Có người ma quyền sát chưởng, kích động nói.

- Người này thực không thể giết...

Tần Quảng Vương cơ hồ muốn khóc:

- Nếu có thể giết, ta còn có thể không để các ngươi đi sao?

- Vì sao không thể giết? Đối phương có bối cảnh thâm hậu hay thân phận đặc thù?

Bốn năm người cùng hỏi.

Nhất Điện Tần Quảng Vương lại không nói.

- Con mẹ nó có rắm mau thả a...

Mấy người gấp đến giơ chân nhấc tay:

- Ngươi con mẹ nó từ lúc nào biến thành cái hũ nút như thế, bình thường không phải rất bá bá sao...

- Người này...

Nhất Điện Tần Quảng Vương lắp bắp:

- Thân phận rất trọng yếu...

- Có thể trọng yếu bao nhiêu?

Một người táo bạo nói:

- Coi như con riêng của Độc Cô Sầu, ta cũng có thể giết! Ngươi mau nói mới là chuyện đúng đắn!

Khóe miệng Tần Quảng Vương giật một cái:

- Người này... Không phải Cửu Tôn Phong Tôn, thì chính là Cửu Tôn Vân Tôn.

Nhất Điện Tần Quảng Vương vừa nói, đám người cùng nhau ngưng miệng.

Chín người đồng thời trợn mắt nhìn Nhất Điện Tần Quảng Vương, đại điện âm trầm, lặng ngắt như tờ.

Thật lâu mới có người hỏi:

- Ngươi, làm sao ngươi biết? Ngươi có thể xác định sao?

Nhất Điện Tần Quảng Vương cười khổ:

- Sao ta lại không biết... Kim Bài sát thủ dưới trướng ta còn bị hắn thu phục mất một tên, ta tìm hắn gây sự, cùng hắn động thủ một hồi... Hóa tướng chi lực của Cửu Tôn, chẳng nhẽ các ngươi không biết?

Một tên kim bào ho khan một cái:

- Ngươi thực sự xác định? Hay là phỏng đoán?

Nhất Điện Tần Quảng Vương trợn mắt một cái:

- Các ngươi thực cho rằng ta ngốc đến mức đó? Khẳng định là có nguyên nhân, nếu không sao có thể diễn biến đến hôm nay!

Các huynh đệ lập tức câm nín.

- Tin rằng các ngươi sẽ không quên chuyện cũ của Âm Hồn điện đi...

Nhất Điện Tần Quảng Vương cười khổ:

- Lúc ấy ngoại trừ Lão đại cùng Lão tam, các huynh đệ còn lại đều bị Âm Hồn điện cổ vây khốn. Không cách nào thoát thân, mặc cho công pháp của chúng ta vô cùng thần dị, tạm thời tuy có thể kháng cự Âm Hồn điện, nhưng cuối cùng chỉ có thể tạm thời kháng cự, chỉ cần đến lúc, vẫn sẽ bị Âm Hồn điện hóa thành âm hồn. Vĩnh viễn bị khốn trong Âm Hồn điện...

- Mà chỗ đó cách chiến trường Ngọc Đường không xa. Càng trùng hợp là Thổ Tôn đang khống chế dị pháp Địa Long Phiên Thiên lật úp cuộc chiến... Lúc đó Lão đại cùng Lão tam tìm tới Thổ Tôn, sau đó Thổ Tôn mang theo hai vị huynh đệ của hắn, lấy Thổ Nguyên chi lực lật đổ ngoại tầng Âm Hồn điện, tiếp đó Mộc Tôn dẫn đại lượng dây leo xuyên thấu Âm Hồn điện, cuối cùng Thủy Tôn rót lực lượng, lúc này mới có thể phá vỡ cấm chế Âm Hồn điện, cứu huynh đệ chúng ta ra khỏi tuyệt cảnh. Đám huynh đệ chúng ta đều nợ Cửu Tôn ân huệ bằng trời...

- Sau đó, mặc dù lão đại có đưa tới một chút thiên tài địa bảo tới làm tạ lễ... Nhưng phần nhân tình này, há có thể quên? Há có thể không trả?

- Mặc dù khi đó đám Thổ Tôn cũng không biết người họ cứu là ai. Càng không biết ý nghĩa chân thực của hành động đó... Càng không biết phía dưới còn có tám huynh đệ của chúng ta... Nhưng ân tình rút đao tương trợ, chúng ta có thể quên sao?

- Sở dĩ lúc đó ta không có đề phòng, ngây ngốc bị hố... Cũng bởi vì lúc ấy ta từng giao thủ với người này, sớm đã xác định thâm phận Cửu Tôn của đối phương.

- Cho nên ta mới dừngy, không tiếp tục truy cứu chuyện hắn thu phục Kim Bài sát thủ của ta, thậm chí còn tỏ rõ thiện ý đối với hắn.

Tần Quảng Vương cười khổ:

- Cho nên đến lúc hắn tìm ta, ta mới có thể không để ý mà lập tức đến. Vì vậy lúc hắn nhờ ta giết người, ta mới có thể không kiểm tra đã đáp ứng.

- Bởi ta biết, ta không thể cự tuyệt hắn, không thể cự tuyệt nhờ vả của hắn.

- Đương nhiên, đây cũng là do ta tận tâm muốn giúp hắn làm một chuyện nên mới vậy.

Tần Quảng Vương cười khổ:

- Mặc dù hoàn toàn không nghĩ tới người hắn muốn nhờ ta giết lại là Xuân Hàn Tôn Chủ, mục tiêu này chẳng những ngoài dự liệu, càng vượt qua năng lực của ta, khiến ta trở tay không kịp... Nhưng, ta vẫn tiếp nhận, kỳ thực hắn có hố ta cũng được, ta nhất định sẽ nhận lấy ủy thác này! Ta càng tin tưởng, lần này vô luận là huynh đệ nào trong chúng ta, xem như hắn có trực tiếp nói rõ mục tiêu là Xuân Hàn Tôn Chủ, các ngươi có thể cự tuyệt sao? Ai dám nói một câu sẽ cự tuyệt?!

Chín người còn lại đều cười khổ, lộ ra vài phần lúng túng.

- Mặc dù Cửu Tôn không biết bọn họ giúp ai. Nhưng phần nhân tình này chúng ta vẫn phải nợ, không thể xem như chưa từng xảy ra a?

Tần Quảng Vương nói:

- Căn cứ tình huống chúng ta nắm giữ, hiện nay đám người Cửu Tôn hầu như đã thương vong không còn... Đoán chừng cũng chỉ còn hắn tồn tại. Chúng ta không biết thì cũng thôi, nhưng nếu đã biết, hơn nữa còn nhận được ủy thác. Vô luận thế nào cũng phải thực hiện lời hứa!

- Nợ ân tình là khó trả nhất, không báo cho người này, lại báo cho ai?! Chẳng nhẽ mai một lương tâm, tự mình lừa mình sao?

Tần Quảng Vương bi phẫn:

- Các ngươi nói ta ngốc, nói ta ngu xuẩn? Đối với chuyện này, xem như ta ngốc, ta ngu xuẩn đi, ai bảo chúng ta nợ người ta? Người ta chủ động đòi, chúng ta có thể không cho sao! Mặc dù gia hỏa này chưa hẳn cảm kích, nhưng, bản thân chúng ta đều biết!

Chín người khác càng cười khổ, nhìn nhau không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.