Ta Là Chí Tôn

Chương 279: Khoáng cổ tuyệt kim



Ít nhất, Vân Túy Nguyệt không thể làm được.

Vân Dương thậm chí còn dám chắc chắn, xem như Lăng Tiêu Túy cũng chưa hẳn có thể lấy ra nguyên liệu nấu ăn trân quý như vậy.

Nhưng... Trước mắt vẫn có người muốn gây sự, hơn nữa hắn đã ăn hết bát cháo này, nói cách khác, tuyệt không thể cứu vãn.

Cụ thể là cái gì?

Bẫy rập?!

Tựa hồ cũng không cần dùng chiêu thức xa xỉ như vậy a?

Hắn đã đến, tu vi của hắn lại không phải cao lắm, còn có Vân Túy Nguyệt ở bên cản trở, nếu còn dùng độc thì đúng là có vẻ không cần thiết, thực sự là mất quy cách!

Nhưng nếu người làm như vậy là người một nhà...

Nói thế nào cũng không hợp lý, nếu hắn thực quen một người có thể làm ra thủ bút như vậy, nhất định sẽ không thể xem nhẹ!

Bát cháo trước mắt này, nếu là hàng thật giá thật, vậy cho dù là cấp bậc như Lăng Tiêu Túy muốn làm, tin rằng không có tám mươi một trăm năm cũng chưa chắc làm được.

Càng có khả năng, là cả đời cũng không làm được!

“...”

Vân Dương cảm thấy trong đầu như một mảnh hỗn độn, trước mắt như bao bởi sương mù, đục không đầu mối, tay chân lại luống cuống, không thể ứng đối!

- Vân tiểu đệ, uống xong bát cháo, lại đến húp miếng canh, canh này nấu từ óc của Bắc Hải Thần Tiên Bạng, phối hợp với Huyền Linh Châu. Canh mới nóng hổi, có điều hơi ít một chút. Tiểu đệ không nên ghét bỏ!

Ghét bỏ?!

Nghe thấy tên nguyên liệu, hoàn toàn có cấp bậc không kém Phi Linh Ngư cùng Tinh Hoa Linh Chi vừa rồi!

Vân Dương vốn đã mở to hai mắt nhìn, lúc này lại lớn hơn một vòng, kém chút liền muốn trừng ra hốc mắt.

Lại là một món ăn vốn chỉ truyền lưu trong truyền thuyết, nếu lại phối hợp thêm món cháo vừa rồi, hỗ trợ lẫn nhau, công hiệu một cộng một bằng ba.

- Quá xa xỉ, quá long trọng.

Vân Dương vừa than thở, vừa cười ha ha, lại lần nữa một hơi cạn sạch.

Có điều hắn bây giờ cảm thán xa xỉ long trọng lại có vẻ hơi sớm, bởi tiếp đồ ăn được mang lên tiếp theo, khiến Vân Dương sinh ra một cảm giác muốn trợn mắt há mồm, không cách nào tin được.

- Đây là món sào chế biến từ trái tim của siêu phẩm Huyền thú Đông Cực Bạch Giác Hổ, phối hợp với ngàn năm Huyền Ngọc Linh Chi, tiểu đệ nếm thử.

- Đầy là món hầm chế biến từ nội đan cùng thịt phần cổ của siêu phẩm Huyền thú Tây Cực Tuyết Mãng phối hợp thêm năm ngàn năm Huyết Nhân Sâm thái lát.

- Đây là món chế biến từ siêu phẩm Huyền thú Hải Đế Tam Đầu Giao...

- Đây là món chế biến từ siêu phẩm Huyền thú Cửu Tiêu Thải Linh Hoàng...

- Đây là...

Cái gọi là siêu phẩm Huyền thú, chính là nói đến Huyền thú đạt đến cấp độ thế gian nhận biết, là tồn tại vượt qua cửu phẩm đỉnh phong.

Loại tồn tại này, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, người bình thường chỉ cần nhìn thấy một cái, cũng đủ để nói khoác nửa đời, càng không nói đến bắt lại làm thịt.

Vân Dương có bốn đầu Thôn Thiên báo, đã có thể nói là tồn tại kiệt xuất trong Huyền thú đã biết, nhưng xét cho cùng vẫn chỉ dừng ở cửu phẩm đỉnh phong, chưa đạt đến đẳng cấp siêu phẩm Huyền thú, nói cách khác, nguồn gốc nguyên liệu nấu ăn trên bàn, tùy tiện một thứ đều là tồn tại áp đảo Thôn Thiên báo!

Từ khi Vân Dương ngồi xuống, hết thảy lên tới mười tám món được đưa lên, mỗi một nguyên liệu nấu ăn, đều là tinh hoa của siêu phẩm Huyền thú!

Trước trước sau sau mười tám món, tất cả đều được trình bày đẹp đẽ trên đĩa nhỏ mà đưa lên. Mỗi một món, cũng chỉ có một chút xíu. Hiển nhiên nguyên liệu chế biến những món ăn này đều là bộ phận tinh hoa, cũng chỉ có thể đủ làm một chút xíu như vậy mà thôi.

Toàn bộ được bày trên bàn, lít nha lít nhít!

Vân Dương hoàn toàn mất hồn!

Coi như thịt thường trên người siêu phẩm Huyền thú, lấy tu vi hiện tại của Vân Dương mà ăn được, dù là năng lượng trong một miếng bằng ngón tay cũng đủ để hắn vận công tiêu hóa nửa ngày.

Mà bây giờ, mấy món hắn được ăn, đều được lấy từ bộ phận tinh hoa nhất của siêu phẩm Huyền thú.

Điều mấu chốt hơn, là chúng có thể ăn!

Trong mười mấy món ăn kia, cũng có mấy món được chế biến từ nguyên liệu là tu giả tuyệt không thể sử dụng, một khi tiếp xúc nhất định sẽ chịu phản phệ, nhưng Vân Túy Nguyệt giải thích từng món, nói mấy thứ không thể ăn được đều đã dùng thiên tài địa bảo xử lý qua, hiện tại tuyệt đối có thể ăn!

Chẳng những có thể ăn, ăn ngon, mà sau khi ăn, dược hiệu của số nguyên liệu nấu ăn tuyệt không yếu bớt! Thậm chí, đều có tăng cường!

Nói cách khác, tất cả nguyên liệu nấu ăn lấy từ siêu phẩm Huyền thú sau khi xử lý, dược lực ẩn chứa bên trong không còn cuồng bạo khó thuần, chỉ còn kéo dài thuần hậu, Vân Dương ăn như gió cuốn, vô tận dược lực kia toàn bộ sẽ ẩn chứa bên trong cơ thể hắn, tuyệt không có chuyện đột nhiên phản phệ bạo liệt.

Nếu như có thể đúng như lời Vân Túy Nguyệt nói, bữa ăn này, sẽ trở thành trợ lực lớn lao trên con đường tu luyện của Vân Dương!

Thế nhưng Vân Dương vẫn không thể tin được, khỏi cần phải nói, chỉ riêng từ lời phân tích của Vân Túy Nguyệt, lực lượng liên quan tới mười tám món ăn này mà cộng lại, đủ để hủy diệt bất cứ quốc gia nào trên Thiên Huyền đại lục đến ba lần!

Một bàn mười tám món ăn, mười tám con siêu phẩm Huyền thú, cộng thêm hai mươi bốn loại thiên tài địa bảo đỉnh cấp, đây cũng không phải dùng hai từ xa xỉ có thể hình dung!

Nhưng hiện thực lại khiến Vân Dương không thể không tin, bởi vì hiệu năng đã có một bộ phận phát huy, mặc dù hiện tại hắn có tận lực hấp thu, cũng không thể hấp thu hết một phần ngàn hiệu lực! Những bộ phận khổng lồ khác cũng không lãng phí tổn thất, mà toàn bộ yên lặng ẩn núp trong thân thể hắn.

Chờ hắn sau này tu luyện, có thể giúp hắn làm ít công to, từng tia từng sợi sẽ được rút ra, biến hóa cho bản thân hắn sử dụng!

Sau khi xác nhận hiện thực, Vân Dương còn đưa ra một cái kết luận khủng bố, sau khi hắn ăn xong một bữa này, toàn bộ thân thể hắn sẽ hóa thành bảo vật!

Ngay cả khi hắn đi tiểu, nước tiểu cũng có thể giúp một đầu Huyền thú thất giai tiến lên bát giai!

Nếu một người có thể ăn một miếng thịt của Vân Dương, người bình thường tối thiểu có thể gia tăng một giáp tuổi thọ (60 năm)!

Nếu uống một ngụm máu của hắn, vậy thì càng không bình thường, coi như người có thiên phú phế vật, hoàn toàn không thể tu luyện, uống xong cũng sẽ có tiềm lực trùng kích Võ đạo đỉnh phong!

Ừm, nói thêm cái ví dụ càng dễ hiểu hơn nữa, Vân Dương hiện tại so với thịt Đường Tăng còn tốt hơn, thịt Đường Tăng chỉ nhằm vào yêu quái trong Tây Du, còn thịt Vân Dương chính là có thể tác dụng đến đại bộ phận sinh linh Thiên Huyền đại lục, mà hiệu lực trác tuyệt đến cực điểm, có thể nói là Nhân Sâm quả tái thế!

Vân Dương không thể không đối mặt hiện thực, triệt để ngây dại!

Hiện thực thật đáng sợ, tại sao có thể có chuyện như vậy?!

Vân Túy Nguyệt từ đâu tìm đến những thứ này?

- Đồ ăn đã dâng lên, có hài lòng không?

Vân Túy Nguyệt hài lòng vỗ vỗ tay:

- Trước đem đồ ăn mang lên, là ta sợ chuẩn bị rượu không hợp ý ngươi, là một loại rượu không biết tên, nhưng uống rất ngon, đến, tẩu tử rót cho ngươi, nhất định phải uống thêm hai chén, coi như cho tẩu tử mặt mũi!

Vân Túy Nguyệt cầm bình ngọc trong tay, thể tích không lớn, tạo hình cổ xưa, có thể thấy bên trong cũng không thể chứa quá hai lạng.

Tửu dịch rót ra, có một cảm giác sền sệt, tửu dịch sền sệt khuynh đảo thành tuyến, gần như từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Mà điều đặc biệt hơn, toàn bộ quá trình không có chút mùi rượu trào ra.

Điều này rất ly kỳ, coi như rượu thường, dù sao cũng nên có một chút mùi rượu bay lên, nhưng Vân Dương lại sớm quan sát được, trong một khắc mà rượu rời khỏi bình, liền có một tầng bình chướng vô hình, tự chủ quay chúng quanh tửu dịch, chặt chẽ ngăn cách, khiến cho mùi rượu không thể bay ra.

Đây là linh khí bình chướng trong truyền thuyết?!

Chỉ có linh khí bình chướng trong truyền thuyết, mới có thể bảo vệ hương vị của rượu đến mức tuyệt đối như vậy.

Tròng mắt Vân Dương cơ hồ muốn trừng ra ngoài.

Rượu này... Còn không hợp ý?

Nguyệt tỷ... Ngươi ngươi ngươi... Ngươi cũng quá khiêm tốn!

Thậm chí khiêm tốn tới mức dối trá a?!

Chỉ là riêng linh khí bình chướng, mùi rượu không chút dật tán, liền có thể nói rõ đây là linh tửu đạt đến cấp đặc phẩm trong truyền thuyết!

Nhìn quanh Thiên Huyền đại lục, đã không biết bao nhiêu năm chưa có người thấy được

rượu này, càng không có người có thể sản xuất được đặc phẩm như vậy!

Bởi, rượu này, đã có linh hồn!

Chỉ có rượu có linh hồn, mới có thể xuất hiện tình huống đặc dị như vậy.

Tự chủ hóa thân, linh khí thành tráo, bảo vệ bản thân, mùi rượu không chút tiêu tan!

Ba chén rượu lập tức được rót ra, Vân Dương cầm chén rượu đầy, rượu cao hơn thành chén, thậm chí còn cao hơn cả tấc, run rẩy, lại cứ như vậy, mảy may không có một giọt tràn xuống.

Cái này... Quả nhiên là đặc phẩm trong truyền thuyết, nếu nói trước đó mùi rượu không tràn chưa thể chứng minh, thì lúc này cái chén này không tràn, càng lần nữa chứng minh thực tế!

Mà hai chén trước mặt Vân Túy Nguyệt cùng Thanh Sơn Tuyết lại chỉ châm đến đáy chén.

- Tiểu đệ, xin mời.

Vân Túy Nguyệt bưng chén rượu lên.

Vân Dương nhíu mày.

Chất lượng của rượu này, thực sự quá tốt, còn tốt hơn đống đồ ăn trên bàn, càng thêm mãn ý, quả thực không gì sánh nổi, viễn siêu phạm trù thỏa mãn.

Hiện tại Vân Dương có thể xác định, cái này con mẹ nó cũng không phải bẫy rập của địch nhân, mà là một cái đại cơ duyên của cuộc đời hắn.

Mà cơ duyên này, thế mà do Vân Túy Nguyệt cung cấp!

Nhân sinh biến đổi rất nhanh, đại hỷ đại bi, nhân duyên tế hội đúng là vô thường?!

Vân Dương mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng dù sao cũng biết, loại rượu này uống một chút thì ít đi một chút, cơ duyên như vậy, nếu buông tha, đó chính là việc tiếc nuối cả đời, lại càng đáng chết đến cực điểm!

- Rượu ngon trước mắt, Nguyệt tỷ cùng Tuyết tỷ cũng nên đổ đầy.

Vân Dương đè chén:

- Nếu các ngươi uống như vậy, chẳng phải tương đương với ta uống một mình sao, sao có thể uống vui vẻ?

Vân Túy Nguyệt cười lên:

- Tiểu đệ, ép rượu nữ nhân, cũng không phải hành vi quân tử a, nhất là ta còn là chị dâu ngươi... Càng không thích hợp, rượu này mặc dù dễ uống, nhưng hậu kình kéo dài, ngươi khẳng định muốn ta uống nhiều.

Vân Dương cười khổ vuốt sống mũi.

Có câu này, thực sự đúng là không thể khuyên tiếp, khuyên tiếp thì hắn có vẻ...

Nhưng, điểm xuất phát cũng không phải hắn muốn chuốc rượu các nàng... Mà là, cái này thật sự là đồ tốt nha!

Bỏ qua, thực rất đáng tiếc, rất đáng tiếc!

- Rượu này, ta vẫn còn có.

Vân Túy Nguyệt tươi cười xinh đẹp, nói ra một cái hiện thực khiến người rung động.

Lời còn chưa dứt, đã lấy ra một rương gỗ, bên trong đều là các bình ngọc như vậy, hơn nữa còn có tới mười bình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.