Ta Là Chí Tôn

Chương 280: Nhất định phải tự bảo trọng...



Vân Dương bỗng mở to hai mắt nhìn.

Mười bình!

Rượu như vậy, bất luận bỏ ra một bình, chỉ sợ cũng có thể nhấc lên tinh phong huyết vũ!

Cho dù là cường giả như Lăng Tiêu Túy, Niên tiên sinh cũng sẽ phải động tâm!

Nhưng Vân Túy Nguyệt lại có thể làm như bán xỉ!

Khóe miệng Vân Dương co giật hai cái, thực sự không thể khống chế nổi cảm xúc khiếp sợ của bản thân.

Sau khi thế giới quan bị lật đổ triệt để, Vân Dương rốt cục yên lòng, bưng chén rượu lên:

- Nguyệt tỷ, Tuyết tỷ, mời!

- Mời!

Ba người nâng chén, tất cả đều một hơi cạn sạch.

Vân Túy Nguyệt cầm bình rượu, lại bắt đầu rót đầy cho Vân Dương.

- Đến, tiểu đệ, nếm thử cái này.

- Tiểu đệ nếm thử cái này xem.

Hai đại mỹ nữ nhao nhao gắp thức ăn cho Vân Dương, không bao lâu, trước mắt hắn đã chất đống cao lương mỹ vị, những thứ này coi như cấp bậc như Lăng Tiêu Túy cũng chưa chắc có thể nhìn thấy một lần, bây giờ lại chất thành đống trước mặt Vân Dương, cơ hồ cao tới chóp mũi.

- Đừng chỉ gắp cho ta, các ngươi cũng ăn đi a.

Vân Dương bất đắc dĩ cười nói.

- Được, chúng ta cùng ăn.

Ba người cùng ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.

Vân Túy Nguyệt lần này nói đến chuyện cũ của mình, mọi chuyện từ nhỏ cho tới tận bây giờ, Thanh Sơn Tuyết lại nói đến tâm đắc nhạc lý.

Vân Dương cũng nói tới vài câu chuyện kỳ văn dị sự, thỉnh thoảng chọc cho hai nữ cười một tiếng.

Tóm lại bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Vân Dương có thể cảm giác được, mỗi miếng mà hắn ăn vào, nội tình của hắn lại dày thêm một phần.

Mà loại cảm giác tăng cường này, kéo dài tiếp diễn thật lâu, liên tục không dứt, tựa như đại dương mênh mông vô tận, không ngừng không nghỉ!

“Ấy da da...”

Trong không gian thần thức, Lục Lục kinh hỷ tới cực điểm!

Chỉ là khoa chân múa tay cũng không thể miêu tả được tâm tình vui sướng của nó, trực tiếp luống cuống tay chân, bừa bãi, vui vẻ đến không biết mình là ai!

Lực lượng khổng lồ như vậy, Vân Dương ăn vào trong bụng, Lục Lục đương nhiên thuận tiện vụng trộm hấp thu.

Thực sự nhịn không được a.

Quả thực là đồ tốt nha!

Ban đầu Lục Lục còn lén lút vụng trộm hấp thu, từng chút thu nạp, sợ bị Vân Dương phát hiện, nhưng tiếp đó dược lực tiến vào thể nội Vân Dương ngày càng nhiều, ngày càng khổng lồ, Lục Lục bắt đầu trực tiếp không quan tâm mà toàn lực hấp thu.

Quá tuyệt với!

Ăn quá ngon!

Quá hạnh phúc!

Dù sao cũng sẽ bị Vân Dương mắng một trận, như vậy cứ ăn thoải mái rồi tính a!

Dù sao dược lực khổng lồ như vậy, Vân Dương muốn tự hấp thu tiêu hóa cũng sẽ không biết cần đến bao giờ, bản thân nó nên toàn lực ứng phó, giúp đỡ tiêu hóa mới là chuyện đúng đắn.

Thế như bất kể Lục Lục cố gắng như thế nào, miệng lớn như kình thông hải nạp, lực lượng như hải triều vẫn không ngừng kéo vào không gian thần thức, thậm chí, năng lượng trong thân thể Vân Dương không những không giảm bớt, ngược lại cùng với Vân Dương không ngừng ăn uống, tiềm năng lại ngày càng khổng lồ!

Đối với chuyện này Vân Dương cũng không có cái gì không nỡ, bởi hắn có thể xác nhận, toàn bộ linh lực mà đồ ăn cung cấp, toàn bộ đều được rượu ngon kỳ quái kia, triệt để hòa làm một, không còn phân biệt lẫn nhau, toàn bộ đều biến thành nội tình của bản thân Vân Dương!

Rượu này, là chất xúc tác sau cùng, dung hợp tất cả lại?!

Tất cả linh lực, đều chuyển hóa thành đan nguyên, mệnh nguyên, khí nguyên tinh thuần nguyên thủy nhất!

Vốn dĩ Vân Dương còn đang lo lắng, liệu hắn ăn xong một bữa ăn này có thể biến thành thiên tài địa bảo hình người hay không? Khiến cho người người đều ngấp nghé, toàn bộ sinh linh đều hận không thể nhào lên gặm hắn mấy cái, dù sao toàn bộ linh lực trước đó, trực tiếp biến Vân Dương thành bảo bối như Thiên Phẩm Thánh Dược, hơn nữa khí tức hoàn toàn không thể che giấu, chỉ cần xuất hiện bên ngoài, liền có thể khiến cho toàn bộ sinh linh thấy hắn đều biến thành sói đói nhìn thấy miếng thịt tươi.

Nhưng sau khi uống vài chén rượu, lại có thể khiến toàn bộ dược lực chuyển hóa thành nguyên năng bình thản, toàn bộ chuyển thành nội tình của Vân Dương, khí tức mê hoặc khiến người phát cuồng trước đó cũng đã được trừ khử.

Hiện tại, nhìn Vân Dương so với lúc trước không có bất cứ điều gì khác biệt.

Ừm, đương nhiên vẫn là thiếu niên anh tuấn tiêu sái đẹp trai!

Giờ phút này, Vân Dương đã uống sáu chén rượu, nhìn Vân Dương lại nhấc bình rượu muốn rót tới, không khỏi cười khổ:

- Nguyệt tỷ, ngươi thực là chăm chỉ mời rượu, xem ra ngược lại là ngươi muốn ta quá chén a!

Vân Túy Nguyệt yên nhiên nói:

- Sao lại có thể như thế? Rượu hôm nay, coi như ngươi muốn uống nhiều, cũng sẽ không cho ngươi uống quá nhiều, chỉ cho ngươi uống chín chén mà thôi!

Chín chén!

Vân Dương nhất thời ngơ ngác một chút.

Con số chín, lại dẫn động thần kinh nhạy cảm của Vân Dương.

Bầu không khí vốn hòa hợp nhất thời lại biến thành âm trầm.

Trong con ngươi trong trẻo của Vân Túy Nguyệt hiện lên thần sắc hối hận, vội vàng cười nói:

- Đến, tiểu đệ, dùng bữa dùng bữa, bàn đồ ăn hôm nay, nếu không ăn hết thì quá lãng phí a.

Vân Dương cười khổ.

Nếu không ăn hết bàn đồ ăn này, nào có thể chỉ dùng hai chữ lãng phí để hình dung?

Coi như dùng bốn chữ phung phí của trời, cũng tuyệt không thể lột tả được trình độ lãng phí đến phát rồ, khiến người giận sôi này!

- Nguyệt tỷ, ngươi từ đâu mà lấy tới nhiều đồ tốt như vậy?

Vân Dương thực sự nhịn không được, vẫn là hỏi tới câu này.

- Những nguyên liệu nấu ăn này a...

Vân Túy Nguyệt cười cười:

- Trước đó có một lão đầu kỳ quá, để lại đây ba rương, sau đó chết rồi. Hôm nay trùng hợp ta phân phát nhân thủ, thu dọn đồ đạc, mới phát hiện trong những cái rương kia để lại mấy thứ này... Vừa vặn hôm nay làm gia yến chiêu đãi ngươi, đồ tốt đương nhiên phải để cho người nhà hưởng dụng. Tiểu đệ ngươi nói đúng hay không?

Đúng hay không?

Ngươi nói thế nào cũng đúng, cũng được a.

Đối với câu nói này của Vân Túy Nguyệt, nửa chữ Vân Dương cũng không tin!

Ở đâu ra được chuyện như thế?

Lão đầu để lại ba cái rương, chết?!

Chủ nhân của ba cái rương như thế, tin rằng coi như lão đầu đó có vỡ thành bảy tám chục mảnh, hắn cũng có thể sống tiếp, không những sống lâu trăm tuổi, mà coi như trường sinh bất tử cũng còn có thể!

Hơn nữa, lúc Vân Túy Nguyệt nói câu này, ngữ khí vô cùng quen thuộc trôi chảy, thoáng như không hề cần cân nhắc, rõ ràng là đã sớm chuẩn bị câu hỏi của Vân Dương.

Chuyện này càng lúc càng kỳ quái.

Vân Dương có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu được nguyên nhân.

- Vân Dương... Huynh đệ.

Vân Túy Nguyệt nghiêm túc nhìn Vân Dương, trong mắt không chút che giấu thần sắc thương tiếc, giơ ly rượu lên:

- Huynh đệ, ngươi... Đã phải vất vả rồi... Tẩu tử, kính ngươi một chén.

Đã phải vất vả rồi?

Lời này khiến Vân Dương lập tức ngây người.

Không biết làm sao, đột nhiên nghe được năm chữ này, Vân Dương đột nhiên sinh ra một cảm giác chua xót.

Vất vả...

Vân Dương nhớ tới tám huynh đệ của mình, hít một hơi thật sâu, mặt giãn ra cười nói:

- Đa tạ tẩu tử, đều là những việc ta nên làm.

Lại không nói hai lời, nâng chén cạn sạch.

Vân Túy Nguyệt cũng chậm rãi uống hết rượu trong chén, chợt lại rót đầy cho Vân Dương, bản thân cũng vẫn chỉ rót một đầy chén, sắc mặt trù trừ hồi lâu, chậm rãi nói:

- Huynh đệ... Sau này...

Nàng nói ra mấy chữ, đột nhiên ngừng lại, ánh mắt phức tạp nghĩ nghĩ mới nói:

- ... Chỉ có mình ngươi, cơ khổ không nơi nương tựa, thế gian đều là địch... Ngươi... Ngươi sau này phải bảo trọng nhiều hơn.

Vân Dương cảm khái thở dài:

- Chỉ cần chính nghĩa bên mình, tâm ta an lành, như vậy coi như cả thế gian đều là địch, lại có thể thế nào?!

Lúc này hắn rất bình tĩnh, tỉnh táo, đó là một xúc cảm kiên nghị lắng đọng.

Đối với ánh mắt kiên nghị của Vân Dương, Vân Túy Nguyệt nhất thời cảm thấy chua xót.

Nàng sao có thể không biết Vân Dương nghĩ thế nào.

Để báo thù cho các huynh đệ!

Dù khổ hơn nữa!

Dù mệt mỏi hơn nữa!

Dù chua xót hơn nữa!

Dù đau hơn nữa!

Dù khó hơn nữa!

Dù gian khổ hơn nữa!

Vân Dương ta, vui vẻ chịu đựng!

Con đường này, dù không có người đồng hành với ta, nhưng ta... Sẽ kiên định đi tiếp, cho đến một ngày giải quyết hết thù hận, hoặc một ngày mà ta không thể đi nữa!

- Vân tiểu đệ, trong thời gian này đều là nhờ ngươi chăm sóc, tẩu tử vô cùng cảm kích.

Vân Túy Nguyệt giơ ly rượu lên:

- Tẩu tử lại kính ngươi một chén!

- Tẩu tử!

Vân Dương khắc sâu nói:

- Ngũ ca là người nhà ta, ngươi cũng là người nhà ta! Chúng ta là người một nhà!

Hắn nở nụ cười nhàn nhạt:

- Ta chỉ sợ chiếu cố không chu toàn...

Vân Túy Nguyệt thầm chua xót, nhịn không được mà hít một hơi thật sâu.

Tiểu đệ... Điều hắn phải gánh vác, thực sự nhiều lắm...

Vành mắt đỏ lên, chóp mũi chua chua, cơ hồ muốn chảy nước mắt. Nhưng lập tức nhịn lại, cười bưng chén rượu lên đụng với Vân Dương một cái, một hơi cạn sạch.

“Nhất định phải tự bảo trọng...”

Vân Túy Nguyệt thì thào tự nói trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.