Ta Là Chí Tôn

Chương 283: Ác chiến Ngự Hoa viên



Tất cả mọi người đều biết, Khương tổng quản không có thói quen ngủ đêm, mỗi ngày đều thức đến sáng, sau đó mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Đêm tối là lúc người ta nghỉ ngơi, mà cũng trong lúc này, tính cảnh giác của con người ta xuống thấp nhất.

Thói quen quái dị này của Khương Trung, lại đảm bảo cho hoàng cung Ngọc Đường bao năm qua chưa bao giờ phát sinh biến cố lớn.

Cũng chính vì vậy, qua nhiều năm như vậy, địa vị của Khương Trung vẫn sừng sững không đổ!

Mệnh lệnh của hắn, tựa như ngôn xuất phát tùy, kỷ luật nghiêm minh.

Bóng cây lắc lư trong ngự hoa viên, màu xanh biếc um tùm, đèn lồng chung quanh cũng đã được thổi tắt, lộ ra một mảnh âm trầm.

Trong bầu trời gió bấc gào thét, hàn ý sâm nghiêm, thời tiết lúc này đương nhiên sẽ không ấm áp.

Khương Trung từ từ tập tễnh bước, gắng sức thu áo choàng lại, tựa như có chút co rúm.

- Già rồi... Không còn dùng được nữa.. Mới có chút khí lạnh đã không chịu nổ...

Khương Trung thì thào thở dài:

- Nhớ năm đó...

Hai tiểu thái giám phía sau đều ngậm miệng không dám nói lời nào.

Khương tổng quản luôn thích nói lại chuyện xưa, sau đó lầm bầm nói một mình, nhưng hắn xưa này không cần bất luận người nào đáp lời lại.

Tựa như chỉ cần mình bản thân hắn nhớ lại, như vậy là được, là đủ.

Trong ánh nắng bình minh chạng vạng, tiếng gió bỗng nhiên tăng mạnh.

Tiếng gào thét lăng lệ tản mạn khắp không trung.

Thân thể còng xuống của Khương Trung đột nhiên đứng lại, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời, con ngươi mờ đục đột nhiên bắn ra một tia tinh quang!

Cuồng phong trên trời đột nhiên hạ xuống.

Cùng lúc đó một thanh âm nghiến rắng nghiến lợi bay ra:

- Khương Trung!

Một cỗ đao khí còn lạnh hơn hàn phong chém xuống.

Khương Trung đột nhiên phát ra tiếng gào thét bén nhọn, thân thể chốc lát liền biến thành một mảnh mơ hồ cao tốc, nhanh chóng tránh khỏi đao khí thấu xương đột kích.

Một cỗ âm thanh bén nhọn đáp lại:

- Phong Tôn, vì sao? Tại sao lại đột kích vào đại nội?!

Xùy!

Một đạo đao khí xoẹt qua, áo choàng của Khương Trung đột nhiên bị xé một vết lớn! Máu me đầm đìa!

Khương Trung kêu lên một tiếng, thân thể bỗng nhoáng một cái, đột nhiên phân làm hơn mười cái bóng người, xuyên tới xuyên lui trên không trung.

Mặc dù rõ ràng chỉ là một là thật, nhưng hơn mười cái bóng đều di chuyển với tốc độ cao, diễn sinh ra vô số tàn ảnh, trong giây lát, thân ảnh Khương Trung tựa như biến thành thiên quân vạn mã đang lao nhanh.

Tiếng gió vẫn gào thét, một mảnh gió lốc như Nộ Long phiên giang đảo hải giữa không trung, khí tức cuồng bạo cùng sát ý vô biên lộ rõ.

Khương Trung nhìn như chật vật trốn tránh, kỳ thực chỉ có kích thứ nhất tới quá đột ngột, lại ngoài dự liệu nên mới bị thương, tiếp đó dù dưới công kích như cuồng phong bạo vũ của Phong Tôn, nhưng lại vẫn bình yên vô sự, không chút tổn thương.

Cho dù từng đạo phân thân của hắn không ngừng bị nghiền náy, nhưng hắn cũng đang lấy tốc độ càng nhanh hơn để chế tạo thêm càng nhiều Huyễn Ảnh Phân Thân.

- Phong Tôn đại nhân!

Khương Trung vừa né tránh, vừa gào thét:

- Chuyện này là vì cái gì? Đến cùng ngươi muốn làm gì?

Tiếng gió ngày càng cuồng bạo, thế trận cũng ngày càng lăng lệ, đối với lời chất vất của Khương Trung, Vân Dương không thèm đáp lại.

Từng đạo đao quang tựa như phích lịch lôi đình chớp giật trong bầu trời đêm, tiếng gió không ngừng chém xuống.

Mà sát khí lăng lệ này trực tiếp khiến toàn bộ người trong hoàng cung đại nội đều không kìm được mà rùng mình, không rét mà run.

Phong Tôn phẫn nộ, cực kỳ rõ ràng.

Đã phẫn nộ tới không cách nào tưởng tượng!

Nội viện hoàng cung, vô số ngự tiền thị vệ chen chúc mà tới, nhưng bọn hắn nhìn thấy người công kích Khương Trung lại là Phong Tôn, mỗi tên đều hết sức sợ hãi, không một ai dám can đảm vọng động!

Nhưng trong lòng họ đồng thời nổi lên một nghi vấn, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?!

Ngày đó công thẩm Dương Ba Đào, Cửu Tôn tái hiện cõi trần, thực sự là một lần cổ vũ tinh thần cho Ngọc Đường, mà lần này Phong Tôn đột nhiên giáng lâm, mục tiêu lại trực chỉ người trong hoàng cung đại nội, nguyên nhân trong đó thực khiến người ta miên man bất định!

Chẳng lẽ hoàng cung đại nội cũng có người của địch nhân thẩm thấu? Mà mục tiêu trước mắt càng là đại nội tổng quản Khương Trung, kẻ ngồi ở vị trí cao, trong tay cầm quyền lớn, vậy mà lại là địch nhân của Ngọc Đường?!

Đèn lồng lay động, Hoàng đế Bệ hạ cùng vô số hộ vệ đi tới từ xa.

Động tĩnh bên này thực quá lớn, Hoàng đế Bệ hạ sao còn có thể ngủ được? Nhất là chuyện này còn trực tiếp liên quan tới Phong Tôn, vì vậy trực tiếp khoác áo lên, tự mình tới nơi xảy ra chuyện.

Vừa đi, còn vừa vội vàng buộc miên bào, thắt nút áo, bước chân vội vàng, trên mặt cũng là một mảnh thần sắc vội vàng!

- Thực sự là Phong Tôn?

Vấn đề này không cần hỏi lại, cũng không cần xác nhận.

Bởi vì Hoàng đế Bệ hạ đã nhìn thấy bóng dáng đoàn gió xoáy gào thét trên không trung.

Đao quang không ngừng bổ tới, tựa như từng đạo lôi đình phích lịch!

Khí tức cuồng nộ cực đoan, sát cơ bạo ngược cực đoan!

Nhìn thấy khung cảnh trước mắt, tất cả đều cảm thấy tình thế cực đoan không thể cứu vãn!

Hoàng đế Bệ hạ thấy tình hình này, cũng cảm thấy hãi nhiên không thôi.

Trước đó Cửu Thiên lệnh diệt trừ gian tế, Hoàng đế Bệ hạ vẫn muốn giúp mà lại không thể xen tay vào được, một phần là do hữu tâm vô lực. Mấu chốt hơn là do Cửu Thiên lệnh chưa từng nháo đến hoàng cung.

Mà hiện tại trắng trợn đánh nhau giữa hoàng cung, hơn nữa còn là Phong Tôn tự mình xuất thủ, quả thực là chuyện mà trước đó hoàn toàn không có khả năng phát sinh!

Vừa nghĩ đến đây, Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên biến sắc!

Khương Trung!

Lần này, đối tượng xuất thủ của Phong Tôn vậy mà là đại nội tổng quản, lão nhân gia có thể nói là người nhìn hắn lớn lên này?!

Sao lại có thể là hắn?!

Đem ra so sánh với Khương Trung, ngay cả Hà Hán Thanh nguyên lão tam triều, ba đời đế sư cũng có vẻ không thể bì nổi, lão nhân gia làm bạn với Hoàng đế Bệ hạ cả đời này, vậy mà cũng là một người của địch cài vào? Là gian tế? Còn có chuyện gì càng kinh khủng hơn hiện thực này?!

Lúc này Phong Tôn càng thể hiện sát cơ điên cuồng, có thể nói là tràn ngập thiên địa, cảm xúc nổi giận càng cảm nhiễm đến mỗi người ở đây, thịnh nộ như vậy, thái độ như vậy, nói rõ một điều...

Chẳng nhẽ...

Khương Trung vừa né tránh, vừa oan khuất buồn bã kêu:

- Phong Tôn đại nhân, cái này... Chuyện này rốt cục là thế nào?

Khương Trung đối với chuyện phát sinh trước mắt cảm thấy vô cùng biệt khuất.

Hắn có tu vi Cửu trọng đỉnh phong, chỉ thiếu một chút liền có thể đạt tới mười thành đại viên mãn.

Lấy tu vi của hắn, chỉ cần không phải đối đầu với những tên cao thủ đạt đến Thiên cảnh siêu nhất lưu, nhất định có tự tin bảo mệnh, thậm chí là chiến thắng.

Nhưng, duy chỉ có hôm nay, đối đầu với Phong Tôn, ngay cả hoàn thủ hắn cũng không làm được.

Chỉ có thể né tránh.

Mặc dù người trước mắt có tu vi không phải rất cao, có lẽ ngay cả Bát trọng cũng chưa đạt tới, nhưng hắn không dám có một tia tơ hào vọng động!

Bởi, người trước mắt là Phong Tôn!

Một trong Cửu Tôn.

Nếu hắn dám hoàn thủ, lập tức chính là một tên phản quốc, như vậy tương đương với hắn hôm nay không thể nào thoát được.

Không thấy ngự tiền thị vệ lít nha lít nhít bốn phía, nhưng lại không có ai xuất thủ sao?

Phải biết đám thị vệ này ngày thường vô cùng nghe lời hắn, nói gì nghe nấy, không người nào dám ý kiến ý cò, mà bây giờ, ai nấy đều đang dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, vẻ hoài nghi ấy, có thể ẩn ẩn cảm nhận được sát cơ khắp nơi...

Hiển nhiên trong lòng những người này, người mà Phong Tôn xuất thủ đối phó, nhất định chính là kẻ tội ác tày trời!

Nếu Khương Trung ngươi đã bị Phong Tôn xuất thủ nhằm vào, như vậy nhất định phải có nguyên nhân!

Phong Tôn muốn giết ngươi, ngươi nhất định là đáng chết, đủ để kết luận, không cần chứng cứ, không cần thẩm phán, chỉ cần xuất thủ là đủ rồi!

Không thấy ngay cả Hoàng đế Bệ hạ đến cùng chỉ đứng xa xa nhìn xem? Hoàn toàn không kêu dừng tay, hỏi nguyên nhân cụ thể!

Thậm chí ngay cả thừa cơ lên tiếng hỏi cũng không!

Lúc này, Khương Trung mới chính thức cảm nhận được sức ảnh hưởng của Cửu Tôn đối với Ngọc Đường lớn đến mới nào!

Lời bọn hắn nói, hành động bọn hắn làm, thậm chí còn có tác dụng hơn thánh chỉ!

Lúc này, hắn không hoàn thủ, cũng không thể bắt Vân Dương hạ thủ lưu tình, hiện tại cả người đối phương tràn ngập sát cơ, cả trái tim đều tràn ngập hận ý bi phẫn, cơ hồ công kích không cần mạng, hơn nữa nhất định phải triệt để đánh giết kẻ trước mắt, thịt nát xương tan, thần hồn chôn vùi!

- Bệ hạ... Bệ hạ...

Khương Trung không làm sao được đành phải kêu cứu:

- Lão nô oan uổng, lão nô oan uổng a...

Hoàng đế Bệ hạ bình tĩnh đứng đó, con người thâm thúy nhìn một màn trước mắt, thản nhiên nói:

- Truyền khẩu dụ của Trẫm, không cho phép bất kỳ ai được có hành động thiếu suy nghĩ, kẻ nào nào can đảm quấy nhiễu cuộc chiến, giết không tha!

Mệnh lệnh vừa ra, đám thị vệ, cấm quân càng kiên định không nhúc nhích, không biết vô tình hay cố ý, tất cả mọi người biến thành một cái lưới vây thật to.

Hiển nhiên là muốn phòng ngừa người nào đó chạy trốn.

Như vậy, đến cùng là phòng bị ai?

Người nào đó là ai a?!

Không cần nói cũng biết!

Trong lòng Khương Trung lúc này biến thành một mảnh vô lực.

Hoàng đế Bệ hạ nhìn giữa sân, Khương Trung bộc lộ thân pháp quỷ thần khó lường, còn có công pháp thần dị chưa từng thấy kia, chỉ cần khẽ nhúc nhích liền có thể dẫn động khí tượng mơ hồ quái dị...

Vẻ khiếp sợ trong mắt càng sâu, cảm giác sợ hãi cũng bạo tăng theo.

Đại nội tổng quản Khương Trung!

Bản thân hắn chưa từng nghĩ tới, Khương Trung lại có một thân tu vi kinh thiên động địa như vậy!

Từ khi hắn còn nhỏ đến lớn lên, Khương Trung vẫn luôn phục thị phụ hoàng hắn, bản thân hắn tập tễnh theo học, chính Khương Trung đã một tay vịn bản thân hắn, cho tới bây giờ...

Bản thân hắn chưa từng nghĩ tới, lão nô tài trung thành tuyệt đối này, lại có một thân tu vi võ học khó lường như vậy!

Ngọc Đường Hoàng đế Bệ hạ Ngọc Phái Tranh cũng không phải hạng người bình thường, ngoại trừ có một thân tu vi huyền khí không tầm thường ra, càng là người có con mắt sắc bén, mặc dù hắn không biết nội tình công pháp của Khương Trung như thế nào, nhưng cũng có thể nhận rõ tiêu chuẩn công pháp này, chí ít cao thủ cấp bậc như vậy ở Ngọc Đường, có thể nói là phượng mao lân giác!

Nói cách khác, lai lịch thân phận bối cảnh của Khương Trung tất có điều quái dị!

- Phong Tôn!

Hoàng đế Bệ hạ trầm giọng nói.

Trong tiếng gió gào thét, một thanh âm âm trầm đè nén truyền xuống:

- Bệ hạ có lời gì cần nói?

Hoàng đế Bệ hạ trầm tĩnh nói:

- Xin hỏi Phong Tôn chuyện này là có chuyện gì xảy ra? Còn kẻ này có lai lịch thế nào?

Hoàng đế Bệ hạ vừa nói ra, cũng đồng thời khẳng định thân phận gian nịnh của Khương Trung, mọi người ở đây đều mơ hồ biết là một chuyện, nhưng lại được nghe Hoàng đế Bệ hạ kết luận lại là một chuyện khác.

Giữa không trung, đao quang trong cuồng phong vẫn đánh xuống như lôi đình phích lịch, liên tiếp đánh xuống mười tám đao, thâm âm trầm thấp tràn ngập đè nén cuồng nộ, nhanh chóng nói:

- Thanh Vân phường đã biến mất!

Thanh Vân phường đã biến mất?

Bạo tạc kịch liệt lúc trước, Hoàng đế Bệ hạ cũng bị chấn động không nhẹ, đương nhiên là biết chuyện này, nhưng Thanh Vân phường có gì đặc biệt, lại có thể khiến Phong Tôn nổi giận như vậy?!

Mặc dù chủ nhân Thanh Vân phường là Vân Túy Nguyệt có danh xưng là hồng nhan tri kỷ của thiên hạ đệ nhất cao thủ Lăng Tiêu Túy, nhưng điểm này cũng không có bằng chứng xác thực, hơn nữa nếu đúng thì cũng là do Lăng Tiêu Túy ra mặt, chứ Phong Tôn ra mặt là lại có nguyên do gì?!

Nghi vấn của Hoàng đế Bệ hạ trong nháy mắt được giải đáp...

- Thanh Vân phường chi chủ Vân Túy Nguyệt, chính là gia quyến của Cửu Tôn chúng ta!

- Một tiếng nổ tung, Thanh Vân phường lập tức tan thành mây khói! Tất cả mọi người đều thịt nát xương tan!

Thanh âm của Vân Dương như truyền tới từ địa ngục!

Con ngươi Hoàng đế Bệ hạ trong nháy mắt trợn to.

Thanh Vân phường Vân Túy Nguyệt, chính là vợ Hỏa Tôn, chuyện này Vân Dương đã từng đề cập với Lão Nguyên soái. Nhưng Lão Nguyên soái để đảm bảo cơ mật, nên cũng không có nói rõ với Hoàng đế Bệ hạ.

Lúc này Hoàng đế Bệ hạ cũng là vừa biết được, nhưng có trời mới biết, Hoàng đế Bệ hạ sau khi nghe được câu nói này chấn động đến mức nào!

Gia quyến Cửu Tôn?!

Thân thể vốn thẳng tắp của Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên lung lay một chút, sắc mặt lộ rõ vẻ trắng bệch.

Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện cũ.

Một lần kia, hắn cùng Đại hoàng tử Thổ Tôn bí mật tiếp xúc.

“Hoàng nhi, mặc dù ngươi là Thổ Tôn, không nên bại lộ thân phận, nhưng... Chung quy tuổi tác của ngươi cũng không còn nhỏ, chuyện chung thân đại sự, cũng nên suy nghĩ một chút, mặc dù ngươi không muốn hoàng vị quân quyền, nhưng chuyện kéo dài huyết mạch cũng là chuyện nên.”

“Phụ hoàng yên tâm, chuyện này Hoàng nhi tự có chừng mực.”

“Ngươi có chừng mực cái gì? Lâu như vậy mà cũng không thấy ngươi có động tĩnh, nếu ngươi sớm làm, Trẫm cần gì phải nói thẳng ra, lời này của Trẫm, chỉ là lời khuyên của phụ thân dành cho nhi tử, khác nhau trong đó, ngươi hiểu chứ?!

Lúc đó Thổ Tôn do dự một chút mới nói: “Hài nhi cũng không phải hoàn toàn thanh tâm quả dục, thậm chí đã có ý trung nhân, nhưng mà... Các nàng không nên lộ diện, cho nên... Cũng chỉ đành ủy khuất các nàng...”

Hoàng đế Bệ hạ đạt được kết quả mong muốn, đương nhiên vui mừng quá đỗi, thế nhưng sau khi Hoàng đế Bệ hạ ép hỏi nhiều lần, Thổ Tôn vẫn không tiết lộ thêm một chút.

Vì thế, Hoàng đế Bệ hạ ngoại trừ vị thất vọng mà tức giận, càng cảm thấy bất đắc dĩ đau lòng, bởi vì bản thân hắn bạc đãi nhi tử của mình, ủy khuất con dâu của mình, nếu có cơ duyên, nhất định phải tìm cách bù đắp...

Trong lòng đã sớm giữ lại một phần chờ đợi.

Hoàng nhi đã nói sớm có hồng nhan, như vậy có thêm một nhóc tôn nhi đáng yêu cũng là chuyện hợp lý?

Dù sao cách lúc biết nhi tử có ý trung nhân cũng được một thời gian không ngắn...

Hiện tại Hoàng đế Bệ hạ đã sớm có cháu nội khác, nhưng đối với hài tử của đại hoàng tử vẫn có một phần chờ đợi không hiểu.

Đó chính là vì hắn để đại nhi tử phải thua thiệt, nếu có thể, đương nhiên muốn bù đắp cho cháu nội.

Thậm chí, trong lòng Hoàng đế Bệ hạ đã sớm suy nghĩ nên bồi thường làm sao...

Nhưng không đợi đến ngày Hoàng đế Bệ hạ ép hỏi, Thổ Tôn đã xảy ra chuyện.

Bởi nhi tử không để lại manh mối tương quan, nhi tử thê tử của hắn thậm chí còn không biết trượng phu của mình chính là huyết mạch hoàng gia, vừa nghĩ đến đây, Hoàng đế Bệ hạ đấm ngực giậm chân. Cháu trai không biết có hay không kia, chỉ sợ đời này không có cơ duyên gặp mặt.

Bây giờ, đột nhiên nghe thấy lờ Phong Tôn nói.

“Thanh Vân phường chi chủ Cửu Tôn, chính là gia quyến Cửu Tôn chúng ta!”

“Thanh Vân phường tan thành mây khói, tất cả mọi người thịt nát xương tan!”

Hai câu nói này, khiến Hoàng đế Bệ hạ sinh liên tưởng, nhất thời hai mắt tối sầm, lòng đau như cắt, kém chút trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.