Ta Là Chí Tôn

Chương 284: Bắt lấy hắn



Cũng may là thân thể Hoàng đế Bệ hạ đã được Vân Dương dốc lòng trị liệu, trạng thái hiện tại cũng đã tốt đẹp, nếu không cảm xúc kịch liệt trong chớp nhoáng này, hoàn toàn có thể dẫn động độc phát, chớp mắt tiêu vong!

Nhưng dù là vậy, thân thể Hoàng đế Bệ hạ cũng không khỏi lung la lung lay, sắc mặt trắng bệch!

Cái này...

Liệu có phải...

Trong Cửu Tôn, mấy người phía sau tuổi tác cũng không lớn lắm. Mà người có khả năng có gia quyến, cũng chỉ có mấy người phía trước.

Liệu có phải... Gia quyến của... Hoàng nhi?

Hoàng đế Bệ hạ theo bản năng mà nghĩ tới.

Không trung, tiếng gió rít gào, thâm âm phẫn hận đến cực điểm.

- Chuyện này, nhất định có người phải vì thế mà trả giá đắt! Mà Khương Trung, chính là kẻ thứ nhất phải trả cái giá đó!

Câu nói này vừa ra, nhất thời khiến Hoàng đế Bệ hạ lần nữa chấn động!

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.

Nhìn chăm chăm vào Khương Trung, trong con ngươi chất đầy lãnh ý.

- Bệ hạ... Người không nên tin... Lão nô oan uổng a...

Khương Trung lo lắng kêu to.

Hoàng đế Bệ hạ thản nhiên nói:

- Khương Trung, nếu ngươi lập tức từ bỏ kháng cự, thúc thủ chịu trói, Trẫm hứa sẽ trả cho ngươi một câu trả lời công bằng! Như thế nào?

Kim khẩu của Hoàng đế Bệ hạ vừa mở, nhìn như muốn cứu vãn Khương Trung, nhưng kỳ thực lại là một lời đe dọa đối với hắn.

Lúc này sao Khương Trung dám từ bỏ kháng cự?

Người khác không biết tâm tư của Phong Tôn. Nhưng hắn lại sao có thể không biết?

Một khi hắn từ bỏ kháng cự, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

- Bệ hạ!

Khương Trung cố gắng ngăn cản, ai oán đến chết đi sống lại:

- Lão nô thực sự oan uổng!

Sắc mặt Hoàng đế Bệ hạ bất động, trong mắt hiện lên lãnh quang:

- Nếu ngươi thực sự oan uổng, chỉ cần thúc thủ chịu trói, Trẫm đảm bảo ngươi không có chuyện gì. Phong Tôn cũng sẽ không lạm sát người vô tội.

- Công đạo tự trong lòng người, đen trắng không phải ai đó nói là có thể quyết định. Ngươi lại còn là đại nội tổng quản của Trẫm! Nếu ngươi thực không có vấn đề, không ai làm gì được ngươi, trái lại nếu ngươi thực có liên quan, như vậy... Không ai có thể bảo vệ được ngươi!

Hắn ngẩng đầu nhìn phong ảnh gào thét trên không trung:

- Phong Tôn, Trẫm đứng ra đảm bảo công bằng!

Trong tiếng gió rít gào, thanh âm Phong Tôn truyền xuống:

- Bệ hạ chính là nhất quốc chi chủ, lời Bệ hạ đảm bảo, tự nhiên là miệng vàng lời ngọc! Hứa một câu nặng tự núi sông!

Hoàng đế Bệ hạ càng thêm trầm xuống.

Phong Tôn nói như vậy, hiển nhiên là hoàn toàn tin tưởng tín nhiệm hắn.

Như vậy, há không phải nói tên Khương Trung này đích thực có vấn đề? Là gian tế của Tứ Quý lâu không thể nghi ngờ?!

Thân thể Khương Trung vẫn đang xoay tròn, từng đạo tàn ảnh vẫn không ngừng xuất hiện, từng chút tiêu trừ liên hoàn đao khí của Vân Dương, tê thanh nói:

- Bệ hạ, không phải lão nô không tín nhiệm ngài... Mà là Phong Tôn bức giết quá mức, lão nô không cách nào dừng tay... Thực sự không làm được a...

Sắc mặt Hoàng đế Bệ hạ triệt để nghiêm túc.

Ánh mắt u lãnh nhìn Khương Trung đang chuyển dịch giữa không trung, quát:

- Người đâu, bắt lấy Khương Trung!

Khương Trung hét lớn:

- Bệ hạ, lão nô trung thành phục thị người mấy chục năm, không có công cũng có lao a?! Chẳng lẽ ngài cứ vậy mà không niệm tình xưa? Chẳng lẽ ngài lại vì một câu nói của người ngoài, liền gạt bỏ bất vả cả đời của lão nô a?

Hoàng đế Bệ hạ lạnh lùng:

- Trẫm đã cho ngươi cơ hội, càng hứa hẹn với ngươi, còn ngươi làm thế nào? Mọi hành động của ngươi đều trong mắt mọi người, ngươi còn mạnh miệng cái gì?!

Khương Trung đột nhiên thảm liệt ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Ha ha ha... Thì ra là thế, hóa ra đi theo Bệ hạ cả đời, lại không lấy được chút lòng thương hại của Bệ hạ, đã như vậy, ta còn có hy vọng gì nữa? Thôi thôi thôi, nếu ta đã không có mắt đi theo nhầm chủ tử, như vậy chi bằng chết đi cho rồi, chết lại có thể thế nào?

Lời còn chưa dứt, thân hình vốn di động với tốc độ cao của Khương Trung đột nhiên dừng lại, lập tức rơi xuống đất, duỗi hai tay, một bộ thúc thủ chịu trói, mặc người chém giết!

Trên mặt càng là một mảnh đau thương, biểu hiện nản lòng thoái chí, một lòng muốn chết.

Mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn.

Thực... Sự là muốn thúc thủ chịu trói sao?

Khương Trung đưa tay, hai mắt đau thương nhìn Hoàng đế Bệ hạ, tê thanh nói:

- Bệ hạ, một ngày là chủ, cả đời là chủ, lần này lão nô đi, sau này ngài phải bảo trọng nhiều hơn!

Lời còn chưa dứt, đã thấy trên tay hắn hiện lên điện quang lấp lóe, thanh âm phong lôi quanh quẩn. Khương Trung cắn răng một cái, giơ chưởng, hung hăng vỗ xuống đỉnh đầu.

Ngay một khác này, Hoàng đế Bệ hạ nhìn thấy Khương Trung quyết liệt, cũng không nhịn được mà xuất hiện một suy nghĩ: chẳng lẽ thực sự là nghi oan hắn?

Cho đến khi nhìn thấy Khương Trung một chưởng vỗ lên đầu, một tiếng răng rắc nhỏ vang lên, ngũ quan thất khiếu tung tóe máu tươi, thân thể lung lay một cái, cứ vậy mà ngã xuống mặt đất.

Chấn động trong lòng Hoàng đế Bệ hạ càng thêm kịch liệt, không nhịn được mà bước lên hai bước, ngay cả những tên thị vệ phụng lệnh bắt người kia cũng cùng nhau dừng bước.

Chúng nhân dồn ánh mắt lên thi thể Khương Trung nằm trong vũng máu, người người đều thầm cảm thấy hỗn loạn khó nói nên lời.

Lấy cái chết chứng minh?

Chẳng lẽ thực là Hoàng đế Bệ hạ nghi oan cho hắn?

Hoặc là Phong Tôn đại nhân nghi oan cho hắn?

Chẳng lẽ như hắn nói, trung thành với Bệ hạ cả một đời, về già lại phải gặp kết cục như thế?

Cái này... Thực sự làm cho người ta thất vọng đau khổ a.

Nhưng mà ngay lúc này...

Một tiếng gào to từ không trung truyền đến:

- Cẩn thận!

Cùng với thanh âm cảnh báo kia, giữa sân đột nhiên hiện lên một tiếng gào bén nhọn, thi thể Khương Trung vốn đã nằm xuống đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang, lấy thế xuyên phá không gian, trong nháy mắt xông quan tám tên thị vệ, hướng thẳng tới chỗ Hoàng đế Bệ hạ!

Song chưởng đẩy mạnh, tựa như cự thạch khai sơn, đại sơn áp đỉnh!

Khương Trung biết rõ lấy lực lượng bản thân tuyệt không thoát được, cho dù bản thân hắn có thực lực không tầm thường, nhưng đối mặt với cao thủ như mây, lại có vòng vây nghiêm mật của đại nội thị vệ, chỉ có một con đường chết.

Cho nên, hắn phí tâm tư diễn một trận khổ nhục kế tự sát, sau đó nhân cơ hội mọi người thất thần, trực tiếp ra tay với Hoàng đế Bệ hạ!

Đây là con đường sống duy nhất.

Chỉ có bắt được Hoàng đế Bệ hạ, như vậy hắn sẽ có một tấm chắn siêu cường trong tay, an toàn không đáng lo!

Về phần chuyện sau đó, trước cứ nắm được tấm khiên này rồi lại nói!

Một kẻ mới chết, chính mắt đám người nhìn thấy hắn tự sát, thế mà đột nhiên bạo khỏi công kích!

Bản thân chuyện này vốn là một cái biến hóa cực đoan ngoài ý muốn!

Chớ nói chi tốc độ tập kích vượt qua phạm trù nhận biết của mọi người!

Một chiêu tự mình hại mình vừa rồi của Khương Trung cũng không phải hoàn toàn là diễn trò, mà chuyện trúng một chưởng thất khiếu chảy máu là do hắn phát động bí thuật, khiến cho bản thân trong thời gian ngắn ngủi đột phá cực hạn, mà bản thân Khương Trung đã có thực lực Cửu trọng đỉnh phong, lúc này tức thì đột phá, tạm thời có năng lực của cao thủ mười thành đại viên mãn, thực lực cường hãn, đủ để áp đảo tất cả mọi người ở đây!

Mắt thấy hắn đã tiếp cận bên người Hoàng đế Bệ hạ, chỉ cần trong nháy mắt có thể toại nguyện bắt Hoàng đế Bệ hạ vào trong tay!

Hưu một tiếng!

Một đạo phong ảnh màu xanh đột nhiên bắn tới từ không trung. Tựa như lưu tinh đọa thiên.

Biến cố lúc này, cho dù tất cả mọi người chủ quan, nhưng Vân Dương nhất định không thả lỏng.

Từ trước đến nay, hắn còn chưa thấy tên Tứ Quý lâu nào có thể tìm chết một cách đơn giản như thế!

Nhất là lão gia hỏa này có một thân tu vi siêu cường, càng thêm chưa đến tuyệt cảnh, sao lại có thể tùy tiện tự sát?

Cho nên hắn đã sớm âm thầm đề phòng, chính là đề phòng ý đồ của đối phương!

Cho dù Khương Trung phát động bí thuật, cho dù tu vi tạm thời đạt đến mười thành đại viên mãn, nhưng tốc độ của hắn vẫn không thể nhanh bằng gió, không nhanh bằng Vân Dương!

Một cỗ gió lốc màu xanh, tựa như huyến hóa từ hư không, ngăn lại một kích của Khương Trung!

Cùng lúc đó, một đạo đao quang như chớp giật chém xuống, cường thế tuôn trào.

Oanh!

Chưởng lực của Khương Trung mang theo xu thế bài sơn đảo hải đánh lên đao võng của Vân Dương!

Gió lốc màu xanh tức thời tán loạn.

Tu vi bản thân Vân Dương vốn đã thua xa Khương Trung, càng không nói đến hiện tại Khương Trung đã đạt đến cảnh giới mười thành đại viên mãn, dưới trùng kích mãnh liệt, lực mạnh thì thắng, lực yếu thì thua, không thể mưu lợi, Vân Dương sao có thể không bại!

Nhưng Vân Dương lúc này tuy không thắng được, đao võng của hắn cũng bị tán loạn, nhưng Khương Trung cũng bởi vì trùng kích mà lùi về một bước, vì vậy cũng đánh mất tiên cơ!

Khương Trung tính toán thất bại, thấy không ổn, phẫn nộ ngửa mặt lên trời gào thét:

- Phong Tôn! Ngươi vốn đã sớm nên chết! Vì cái gì? Vì cái gì?!

Hoàng đế Bệ hạ lập tức được đông đảo cao thủ hộ vệ lại, đám cao thủ khác cũng đã vọt ra.

Lúc này trong lòng mỗi người đều tràn đầy xấu hổ giận dữ!

Bọn hắn nhiều người như vậy, đứng trước kết luận, thế mà thiếu chút nữa bị lão thái giám này lừa!

Dưới cơn thẹn quá hóa giận, thanh thế công kích của bọn hắn mạnh chưa từng có, cho thấy tất cả mọi người đã động sát cơ với Khương Trung. Không giết kẻ này, sao có thể tiết giận, sao có thể gạt sạch khuất nhục?!

Tiếng gió lại lần nữa gào thét, quang ảnh màu xanh từ bốn phương tám hướng hội tụ lại!

Sưu sưu sưu...

Vô số dây cung Thí Thần cung bạo hưởng, mục tiêu trực chỉ Khương lão thái giám.

Khương Trung lâm vào vòng vây, chỉ có thể liều mạng giãy giụa, phản công, ta xung hữu đột, thê lương vô cùng.

Nhưng một chút sai lầm vừa rồi khiến đám thị vệ vô cùng xấu hổ, đồng thời cũng phẫn nộ đến cực điểm, người này đến người khác bị đánh bay, nhưng lại có càng nhiều người hơn nhào tới.

Phốc!

Khương Trung bị đầu lĩnh thị vệ đánh một chưởng giữa ngực. Thân thể lảo đảo lui lại, đột nhiên một tiếng gió rít gào, hàn quang lóe lên.

Vân Dương chém mạnh một đao.

Đao Bất Dung Tình!

Một chiêu trong Thiên Đao lại tái hiện cõi trần, một chiêu này ngay cả Đao Tôn Giả cũng phải đổ máu, huống chi Khương Trung?!

Khương Trung thấy chiêu đến thế không thể đỡ, cuồng hống một tiếng, đột nhiên huyền khí toàn thân bộc phát đến cực hạn, xoát xoát xoát...

Trên người hắn nhiều thêm mười đạo vết đao, máu tươi tinh tế bắn ra.

Đao Bất Dung Tình!

Đao mang trong tay Vân Dương lấp lóe, trong cơn cuồng phong màu xanh một lần nữa chém xuống!

Khương Trung có lòng muốn né tránh, nhưng bốn bề đều là vô số đao quang kiếm ảnh, không có một tia kẽ hở, hắn hung ác cắn răng một cái, trực tiếp rơi xuống.

Một tiếng kêu tê tâm phế liệt vang lên, Khương Trung há miệng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức vốn uể oải đột nhiên lại tăng vọt! Lần này lại là thi triển Nhiên Hồn Đại Pháp!

Liên tục sử dụng hai lần bí thuật chồng chất!

...

Tê thanh: tê trong tê tâm liệt phế, ý là thanh âm đau lòng khôn xiết.

Đọa thiên: đọa trong đọa lạc. Ý là rơi xuống khỏi bầu trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.