Ta Là Chí Tôn

Chương 290: Tam Diệp Kim Liên Chấn Thiên Đẩu



Oanh...

Một cơn chấn động lớn đột ngột xuất hiện từ sâu trong thần thức!

Vân Dương bỗng nhiên cảm thấy như có một quả tinh cầu nổ tung trong đầu mình!

Biến cố này tới thực đột ngột, hắn hoàn toàn không chuẩn bị kịp!

Chấn động mãnh liệt, khiến con thất khiếu Vân Dương không ngừng đổ máu, toàn bộ mười vạn tám ngàn lỗ chân lông trên người cũng không ngừng bắn ra tơ máu! Trước mắt hắn như xuất hiện trăm ngàn vì sao đang thay nhau xoay tròn lấp lóe.

Vân Dương bịch một cái rơi trên mặt đất, rơi đến thất điên bát đảo.

Trong lúc này, đại não của hắn cũng không bởi vì mất máu mà cảm thấy mờ mịt choáng váng, mà ngược lại cảm thấy thanh minh chưa từng có, hoặc phải nói, vượt quá phạm trù cái gọi là thanh minh.

Trong lúc này, sức mạnh thần thức như bay ra khỏi Thiên Huyền đại lục, phiêu phù trên cao.

Cao vô tận, quan sát đại địa...

Trong chớp mắt này, thần thức như vươn ra không giới hạn, thần thức bao quát hoàn vũ, có thể nói đem trọn cái thể giới thu cả vào trong mắt.

Vân Dương thậm chí còn cảm giác bản thân “Nhìn” đến bên kia Vô Tận hải, nơi đó có kinh thiên hải lãng đang khuynh đảo. Mà trong cơn sóng đó, đang có một đầu cá lớn, mang theo nước biển vô biên, vọt lên.

Chỉ lộ ra một nửa cái đầu, mà đã to bằng nửa toàn Vân phủ!

Mà trên bầu trời Vô Tận hải, đang có một con chim lớn, lông vũ bảy màu huyền ảo, đang bay lượn trên bầu trời, lao xuống.

Cánh con chim này mở ra, cơ hồ lớn bằng nửa cái Thiên Đường thành!

Sau một khắc, thân thể to lớn của cá lớn bay ra khỏi biển, Vân Dương mới phát hiện, nửa cái đầu lộ ra ngoài, lại có hình nhọn, thân thể lộ ra khỏi mặt nước to lớn dị thường, tựa như một tòa núi lớn xông thẳng lên bầu trời, mà đại điểu kia cũng huýt dài một tiếng, cường thế đáp xuống, hai bên hung hăng đâm vào nhau...

Trong chốc lát, sóng biển ngập trời, nhiên phiên thiên phúc địa!

Ngay lúc này, thần thức Vân Dương bỗng nhiên phát hiện, đột nhiên có một bóng người lóe lên, xuất hiện giữa cá và chim.

Người này như cảm giác được cái gì đó, bỗng ngẩng đầu lên, một đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào thần thức Vân Dương.

Trong mắt chốc lát tuân ra thần quang.

Vân Dương chỉ càm thấy thần niệm đau đớn một hồi, trong lúc này, không tự chủ được mà quay trở lại thân thể.

Nhưng cảm giác chấn kinh của hắn, vẫn còn đang như cũ.

Tại sao có thể như thế?

Thần trí của hắn... Sao có thể...

Mà trên đời này, tại sao lại có cá lớn như thế? Chim lớn như thế?

Nếu vừa rồi là thật, như vậy một cá một chim kia liệu đã đạt đến cấp độ nào?

Mà người vừa rồi đột nhiên xuất hiện kia... Là ai? Hắn, lại đạt đến cấp độ gì?

- Hóa ra thế giới này đặc sắc đến thế, những gì mà ta có thể nhìn thấy hiện tại, chỉ là một góc của thế giới, không, có lẽ ngay cả một góc cũng không bằng.

Vân Dương hít một hơi thật sâu:

- Tương lai sau khi đám Tứ Quý lâu nhổ tận gốc, hoàn thành báo thù rửa hận, ta nhất định phải mang theo tâm nguyện của các huynh đệ, chu du toàn bộ đại lục, di lịch toàn bộ hoàn vũ, dòm ngó điểm cuối Thiên Huyền!

Nhất niệm kết thúc, sau khi hoàn hồn, hắn đột nhiên cảm thấy thân thể hơi chút ngứa ngáy.

Chuyện gì vậy?

Vân Dương gục đầu nhìn xuống, lại cảm thấy như đang nằm mơ.

Vụ nổ vừa rồi, không phải chỉ nổ trong thần thức, mà là tồn tại thực sự, trực tiếp nổ nát toàn bộ quần áo của hắn.

Mà hắn bây giờ, nằm trên giường với không mảnh vải che thân.

Mà Đại Bạch Bạch, Nhị Bạch Bạch, Tam Bạch Bạch, Tứ Bạch Bạch, Ngũ Bạch Bạch... Năm tiểu gia hỏa, đang dùng đầu lưỡi, điên cuồng liếm láp trên người hắn...

Từ đầu đến chân, từ trước ngực đến cái mông, từ... Ách, dù sao không bỏ qua bất cứ bộ vị nào.

Đám tiểu gia hỏa kia liếm...

Vân Dương bỗng nhiên nhớ tới, vừa rồi một trận bạo tạc khó hiểu, lỗ chân lông toàn thân hắn bắn ra vô số tơ máu, vốn còn nghĩ không chừng có thể mất máu mà chết... Bây giờ nghĩ lại, hẳn là một quá trình thay máu mới, đào thải máu cũ, nhưng máu cũ của hắn, có vẻ như cũng là đồ tốt đi...

Dù sao, ăn nhiều đồ tốt như vậy, toàn thân hắn đều là bảo vật a!

Khó trách đám gia hỏa kia nhiệt tình như thế.

Đám tiểu gia hỏa này, đang liếm... Ách.

Mắt thấy cánh tay, bụng, ngực, bả vai, ngay cả chân đều bị liếm sạch...

Tiếp đó thấy hông tê rần...

- Ta xxx...

Vân Dương một tay bắt lấy Tứ Bạch Bạch từ dưới hông, trên mặt có chút vặn vẹo:

- Ngươi mẹ nó không biết trên đầu lưỡi ngươi có gai ngược... Ách, nơi khác cũng được, nơi này...

Tứ Bạch Bạch vô tội nhìn lại hắn, meo ô một tiếng, đầu lưỡi đỏ hồng le ra, liếm mép một vòng, lộ ra thần sắc hài lòng.

“...”

Đại Bạch Bạch cùng Nhị Bạch Bạch nằm nhoài trên đầu hắn, bắt đầu liếm da đầu...

- Về sau nếu ở trong rừng rậm, nhất định không thể để đổ máu, càng không thể trọng thương hôn mê...

Vân Dương âm thầm quyết định:

- Nếu không, nói không chừng ngủ dậy, liền biến thành một đống... Bài tiết...

Loại chuyện này, không thể không đề phòng, không thể không phòng, thực sự có khả năng xảy ra!

Cũng may mắn là mấy tiểu gia hỏa này là một tay hắn nuôi lớn, rất có tình cảm...

Nếu không, trong khoảng thời gian này, còn không xé vụn hắn ra?

Vân Dương đổ mồ hôi, trực tiếp quơ lấy cái khăn lông lớn, không ngừng lau người.

Tam Bạch Bạch, Tứ Bạch Bạch, Ngũ Bạch Bạch thấy không còn đồ tốt, có vẻ như không vui bò xuống khỏi người hắn, lại đi liếm vách tường... Liếm ga giường, dù sao những chỗ đó, đều có tinh hoa... Ách, máu của Vân Dương...

Vân Dương che mắt. Mặc kệ cho hai tiểu gia hỏa tỉ mỉ liếm da đầu...

Ai, mặc dù rất khó chịu, nhưng dù sao cũng là đồ tốt, không cần lãng phí thì vẫn nên không nên để lãng phí...

Sau đó thần trí hắn lại tiến vào không gian thần thức...

“Ấy da da!”

Lục Lục rao hò một tiếng, suýt nữa khiến Vân Dương giật nảy mình.

Sau đó mở mắt xem xét, vừa nhìn, lập tức giật mình kêu lên.

Không gian thần thức, bất ngờ đã lớn hơn gấp ba lần lúc trước!

Lục Lục vẫn ở chính giữa không gian, không ngừng phun vân thổ vụ sinh mệnh khí tức xanh biếc, sau đó lại không ngừng hút linh khí.

Mảnh lá thứ ba của Lục Lục, sau cơn biến cố lần này cũng đã mọc ra, hơn nữa còn là phiến lá ở gốc, màu xanh xẫm, phiến lá dày, xanh biếc ướt át.

Một mảnh quanh hoa xanh biết, quanh quẩn trên không trung, từ từ tạo thành mấy dòng chữ.

Vân Dương vừa nhìn thấy, mấy dòng chữ này lập tức hóa thành một sợi khói xanh, chui vào trong não hắn, trong nháy mắt, lại thấy một trận thanh minh!

Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, đột phá tầng thứ ba.

“Đao hạ huyết hồn cửu bách cửu,

Nhân gian thiện ác ta đến giữ.

Thanh bình thế giới bằng đao lạnh,

Tam Diệp Kim Liên Chấn Thiên Đẩu.”

- Đột phá sao?!

Vân Dương thử vận công theo tuyến đường mới, từng giờ từng phút cảm thụ sự khác biệt, chỉ thấy toàn thân như tràn đầy năng lượng.

Loại cảm giác này, khiến hắn cảm thấy phấn chấn!

Nhưng, hắn không có bởi vậy mà cảm thấy mừng rỡ, có, chỉ là cảm giác nặng nề cùng bi thương!

- Các huynh đệ, hiện tại... Ta cũng coi như có chút sức tự vệ.

Trong mắt Vân Dương xuyên suốt một tia ánh sáng như sói:

- Ta sẽ tiếp tục đẩy mạnh tiến độ tu luyện! Ngũ ca, chuyện tẩu tử... Ta rất xin lỗi. Là ta không thể bảo vệ được nàng!

- Nhưng ta nhất định sẽ báo thù cho nàng! Với ta, Nguyệt tỷ không khác các ngươi...

Nhớ tới Vân Túy Nguyệt, Vân Dương buồn tận trong lòng.

Vị hồng nhan tuyệt thế dung mạo, lan tâm huệ chất, đáng thương lại đáng kính, nhưng trong cuộc đời lại không được hưởng mấy ngày thư thái.

Thuở nhỏ bị lừa bán, nhận hết tra tấn, vất vả đi theo Ngũ ca trốn ra, qua mấy năm sống an ổn. Người thu dưỡng nàng lại chết. Cho đến khi trùng phùng với Ngũ ca, lúc này lòng có chỗ dựa, thân có chỗ theo. Thế mà chưa được bao lâu, ý trung nhân liều đi theo quỹ tích vận mệnh, trở thành thành viên Cửu Tôn!

Đây là khí vận, số vận, cũng là vinh quang của hắn, nhưng phía sau vinh quang, lại khiến tình nghĩa của hai người bị chôn vùi, không những không thể nắm tay chung sống, mà lại còn phải coi nhau như người xa lạ, khó gặp lại nhau.

Mặc dù Vân Túy Nguyệt không để ý, muốn yên lặng chờ đợi, chờ lương nhân của mình quay về.

Nhưng chính sự mong đợi này, đợi được mấy năm, đột nhiên nhận được tin tức ý trung nhân gặp tai nạn bất ngờ, bở mình tha hương.

Mặc dù Vân Dương xuất hiện, tạm thời kéo nàng khỏi bóng ma tuyệt vọng, tiếp tục chờ đợi trong bầu không khí ảo vọng giả tưởng, cuối cùng, lại vẫn không tránh kết cục hương tiêu ngọc vẫn, hồng nhan bạc mệnh.

Trong cuộc đời của nàng, ngoại trừ lang bạt kỳ hồ, chính là chờ đợi một cách si ngốc, ngoài ra, đã không còn ngoài ra nữa!

Từ xưa đã có câu hồng nhan bạc mệnh, thực đúng khó mà đánh vỡ!

Vân Dương nghĩ đến đây, nhất thời lại nhớ tới thời khắc sắp chia ta, Vân Túy Nguyệt còn căn dặn hắn, nói hắn nhất định phải cẩn thận, còn cảm tạ hắn...

Cảm tạ?!

Ánh mắt Vân Dương ngưng lại.

- Vô Âm!

Vân Dương kêu lên.

Thủy Vô Âm mệt mỏi xuất hiện.

- Kết quả điều tra thế nào?

Vân Dương trực tiếp hỏi.

- Rất bất ngờ, thứ khiến cho Thanh Vân phường triệt để sụp đổ không phải do bị nổ... Ân, hoặc vẫn là nổ, nhưng nguyên nhân không phải do thuốc nổ!

Thủy Vô Âm trực tiếp đưa ra kết luận:

- Chung quanh đó căn bản không có một chút mùi thuốc nổ, càng không có vết tích thuốc nổ chuyện này tuyệt đối không sai.

Vân Dương hừ một tiếng:

- Ừm? Liệu có phải đối phương sử dụng thủ pháp đặc biệt, vượt qua phạm trù nhận biết của ngươi?!

- Tuyệt đối không thể, muốn triệt để san Thanh Vân phường thành bình địa như thế, số lượng thuốc nổ cần dùng tuyệt không nhỏ, hơn nữa con phải bố trí một cách tinh vi tỉ mỉ, không phải muốn nổ là nổ được ngay. Cho dù đi công thành, cũng phải có vô số vết tích thuốc nổ sót lại, không thể nào xóa bỏ, chuyện bên Thanh Vân phường tuyệt đối không phải do thuốc nổ tạo thành, lấy hiện trường mà nói, tự như...

Thủy Vô Âm có chút không thể xác định:

- Có siêu giai cường giả lơ lửng giữa không trung, một quyền giáng xuống, tạo thành phá hư như thế... Chỉ có lượng Huyền khí hùng hồn mạnh mẽ không thể chống lại trút xuống, tiếp xúc với mặt đất, tạo thành một vụ nổ phóng xạ ra ngoài, triệt để phá hủy toàn bộ toàn kiến trúc, mà điều này cũng có thể giải thích cái hố sâu kia, có điều, trước mắt chỉ thấy tác dụng đối với mỗi Thanh Vân phường, chuyện này...

Vân Dương lập tức hiểu ý Thủy Vô Âm: muốn phát chiêu từ trên cao, một quyền đập nát Thanh Vân phường, san Thanh Vân phường thành bình địa, điểm ấy đã khó được, nhưng điều càng khó hơn, là không chút ảnh hưởng đến kiến trúc xung quanh Thanh Vân phường...

Lực không chế như vậy, e là Lăng Tiêu Túy có tự mình tới, cũng tuyệt không thể làm được!

Nhưng, trên đời này lại có cao thủ như thế sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.