Ta Là Chí Tôn

Chương 300: Phong quyển long đằng phích lịch thiểm



Trước sau chỉ chưa đầy một khắc, thiên địa đã một màu trắng xóa. Lại tiếp chưa tới nửa giờ, ngay cả núi non bốn phía cũng bị tuyết trắng mênh mông phủ lấp!

- Nha đầu kia cũng thực có tâm kế, mượn thiên thời thiên tượng, muốn chuyển cơ...

Lão giả áo đen cười tán thưởng:

- Không biết nàng trốn ở nơi nào, xuất hiện đã đổi một thân áo trắng.

Thanh niên cười thú vị:

- Đã đến nước này, trong nháy một khắc tuyết trắng phủ kín đại địa, hoàn cảnh bốn phía đồng hóa thành một, tức thời ứng biến, đổi sang áo trắng, mượn màu trắng của tuyết yểm hộ, hòng tranh thủ may mắn chạy trốn... Xem ra ý chí của nha đầu này cũng còn lâu mới cạn, chỉ sợ ít nhất có thể kiên trì thêm một tháng trở lên!

Lão giả áo đen mỉm cười:

- Đây là tin tức tốt, thời gian mà nàng có thể kiên trì càng dài, đối với công tử mà nói, đó chính là lợi ích càng lớn!

Thanh niên híp mắt, mỉm cười:

- Đương nhiên kiên trì càng lâu càng tốt, nếu từ giờ trở đi, nàng có thể kiên trì được một năm... Ta nghĩ, lúc đó thậm chí có thể thu hoạch được Hỗn Loạn Thuần Âm, chỉ sợ đủ để khinh thường đương đại, vũ nội xưng tôn.

Lão giả áo đen cười ha ha, hiển nhiên rất đồng ý với lời thanh niên nói.

Tiếng cười thanh niên kia chợt tắt, bỗng ngẩng đầu, chú mục nhìn phương xa, nhíu mày:

- Tại sao đột nhiên có gió lớn như vậy?

Đám người bên thanh niên cũng ngẩng đầu nhìn qua, cảm nhận rất rõ ràng.

Chí nghe tiếng gió rút gào ngàng càng vang, thế tuyết rơi cũng ngày càng lăng lệ, cuồng phòng phả vào mặt, tựa như từng cây đao chỉ thổi qua.

Rất nhiều đống tuyết đọng cũng theo gió bay lên.

Sau một chốc, tuyết bay ngập trời, che đậy tầm mắt, thế tuyết bạo thịnh chưa từng có.

- Không tốt!

Thanh niên bống nhíu mày:

- Trong thời tiết này, người mang áo trắng sẽ vô cùng dễ lẩn trốn, chớ có để hai nha đầu kia nhân cơ hội bỏ chạy. Tranh thủ thời gian...

Thanh niên kia còn chưa kịp nói hết lời, cuồng phong trong không trung lại lần nữa tăng mạnh, điên cuồng gào thét!

Một tiếng vang như ngàn vạn người cùng gầm thét chợt hiện, bốn phía truyền tới tiếng oanh minh như biển động, toàn bộ đại thụ trong sơn lâm đồng thời cong xuống.

Ngay sau đó, tuyết đọng khắp núi đồng cùng lúc bay cuộn lên.

Lúc này không phải đơn thuần là che đậy tầm mắt nữa, cho dù là người trong cuộc có nhãn lực tốt, giờ phút này đưa tay lên cũng không thể thấy được năm ngón!

- Nguy rồi!

Thanh niên gầm lên giận giữ, thân thể đột nhiên lóe lên, bỗng đón gió mà đi, toàn bộ thân thể như biến thành một lưỡi đao, cường thế chém toang gió bấc lạnh thấu xương, lộn ngược dòng tuyết.

...

Trước đó,

Vân Dương trải qua đường dài gấp rút tiếp viện, đứng trên chân trời quan sát tòa sơn lâm này.

Liếc mắt liền có thể nhìn thấy Kế Linh Tê đang cõng Nguyệt Như Lan chật vật chạy trốn, trong lúc nhất thời tức muốn nổ đom đóm mắt!

Hai cô gái chất đầy vết máu, gương mặt trắng bệch, tình thế giãy giụa cầu sinh, nó như một cây đao găm thẳng vào trái tim Vân Dương.

Ngay lúc Vân Dương chuẩn bị hành động, lại ngoài ý muốn cảm ứng được trong rừng ẩn ẩn có khí tức cường đại.

Mặc dù Vân Dương nổi giận, nhưng lại kiệt lực kiềm chế bản thân: trong lúc thế này, càng không thể tức giận. Lúc này không rõ thực lực đối thủ thế nào, chỉ bằng khí phách nhất thời, không thể làm được chuyện gì, nếu chỉ riêng vận mệnh của mình thì cũng thôi, nhưng hiện tại tính mệnh của Bát tẩu với Linh Tê đều trên tay mình a!

Thiên Huyễn Linh Hầu mặc dù thông minh cơ linh, nhưng đến cùng vẫn là con non, mặc dù thần thức chưa mở, có thể cảnh báo, dẫn đường chỉ thị, nhưng lại không thể nói rõ chuyện gì xảy ra cho Vân Dương. Mà Vân Dương lại nghĩ, mặc dù hai người Kế Linh Tê gặp nạn, nhưng chưa hẳn đối thủ nhằm vào các nàng đã mạnh cỡ nào.

Dù sao lúc chia tay, tu vi Kế Linh Tê mới đạt đến Ngũ trọng sơn, bây giờ mới được một thời gian ngắn, coi như Kế Linh Tê đột phát, tiến cảnh cũng chỉ có hạn, mà lấy thực lực như vậy còn có thể duy trì được, như vậy chứng tỏ thực lực đối thủ của các nàng cũng không phải thế lực gì khó lường!

Chính vì có tính toán như vậy, Vân Dương một đường gấp rút tiếp viện, lại chưa kịp cân nhắc đối thủ của Kế Linh Tê lại mạnh đến mức Vân Dương tạm thời không ứng phó được, phải làm sao bây giờ?!

Nhưng hiện tại, Vân Dương ngạc nhiên phát hiện, thực lực đối phương chẳng những vượt qua dự tính của hắn, càng trực tiếp đạt đến đăng cấp mà hắn không thể ứng phó được!

Vân Dương hít một hơi thật sâu, yên lặng hóa thành gió bấc lượn vòng...

- Huyền giả phía đối diện, không chỉ có một người, hơn nữa... Tùy tiện một người, đều có khí tức hơn xa hắn... Thậm chí, trong đó còn có hai cỗ khí tức dường như... Đạt đến đẳng cấp của Lăng Tiêu Túy? So với Lăng Tiêu Túy ngày đó, cũng chỉ kém một đường... Đối phương là ai? Sao lại có thể mạnh đến vậy?

- Tê!

Sau khi cẩn thận phân biệt thực lực của đối phương, Vân Dương bị phán đoán của mình dọa đến sợ ngây người!

Nơi này sao có thể xuất hiện khí tức khủng bố như vậy?

Cao thủ dạng này hoàn toàn có thể dùng ngón tay mà đếm?

Càng khiến người không thể tưởng tượng... Đối phương đang truy sát Kế Linh Tê?!

Đã có cao thủ khủng bố như thế ở đây, sao lại còn cần dùng thời gian dài như vậy để truy sát hai người Kế Linh Tê?!

Chuyện này... Tuyệt đối có âm mưu!!

Lấy đẳng cấp cao thủ trước mắt, trên đời này mới có được bao người?!

Lấy hiểu biết hiện tại của Vân Dương, những người đạt đến cấp độ này cũng chỉ có bốn năm người mà thôi.

Lăng Tiêu Túy là một, Độc Cô Sầu thân là truyền thuyết, đương nhiên cũng tính là một. Niên tiên sinh chính là thủ lĩnh Tứ Quý lâu, đương nhiên cũng tính thêm một, còn một người chỉ dừng lại ở chuyện biết tên Quân Mạc Ngôn...

Nhiều hơn nữa, Vân Dương thực sự không biết, ngay cả tên tuổi cũng chưa nghe qua.

Nhưng bây giờ, bên kia lập tức xuất hiện hai tên, Vân Dương không kìm nổi mà liên tưởng: chẳng kẽ... Người trước mặt là Niên tiên sinh của Tứ Quý lâu?!

Nhưng, người còn lại là ai? Nếu Tứ Quý lâu đồng thời có được hai cường giả như thế, sớm đã có thể tuyệt sát Lăng Tiêu Túy, lấy nhân lực vật lực của Tứ Quý lâu, muốn bố trí Lăng Tiêu Túy dễ như trở bàn tay, sớm đã có thể trừ mối họa lớn trong lòng này!

Ừm, vấn đề này là của Tứ Quý lâu cùng Lăng Tiêu Túy, không liên quan tới hắn, nhưng... Bất kể người phía dưới là ai, chung quy cũng là nhân vật hung ác mà hắn không thể địch nổi!

Mảnh núi rừng này, đối với Vân Dương mà nói, tùy thời đều có nguy hiểm rình rập.

Nhưng bất kể hung hiểm thế nào, Vân Dương tuyệt đối không cho phép Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan bị bắt đi ngay trước mặt mình!

Cho dù có phải liều cái mạng cũng không tiếc.

Tiếng gió ung dung.

Lão giả hắc bào phía dưới còn có thanh niên áo xanh, thần thái thanh thản kia, xem ra chính là kẻ cầm đầu?

Kế sách sau đó...

Hắn cân nhắc tính toán một chút, lập tức quyết định chủ ý.

Trong thời gian này, hắn tinh tu chư pháp hóa tướng có chỗ tinh tiến, lúc này chính là lúc xác minh!

Sau một khắc, cuồng phong bỗng thổi mạnh gấp mười!

Tuyết đọng khắp núi đồi đột nhiên theo gió bay lên, giữa không trung tạo thành một mảnh sương mù!

Cùng lúc đó, một cỗ gió xoáy nối thông thiên địa được hình thành, tựa như một đầu Nộ Long vọt xuống!

Thanh niên trên núi ứng biến cực nhanh, dị biến mới xuất hiện, thân hình hắn đã xuyên vân phá vụ mà bắn tới!

Thanh niên liếc mắt nhìn gió xoáy như Nộ Long lão uống, nổi giận ầm ầm:

- Là ai? Lại dám can đảm phá hoại chuyện tốt của bổn thiếu chủ?!

Nhưng gió xoáy hoàn toàn bỏ mặc lời hắn nói, cuồng phong cuốn lên một cái, trực tiếp quấn lấy thân thể mềm mại của Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan, chợt đột ngột bay lên, vội vàng thối lui!

Vân Dương biết, lấy thực lực của đối phương, hắn chỉ có thể làm vậy mới cứu được hai người Kế Linh Tê!

Cho nên hắn không chút do dự, cuốn lấy thân thể hai cô gái, lập tức thối lui!

- Lưu lại!

Thân thể thanh niên kia tiến nhanh như chớp, đón lấy gió bấc mãnh liệt, nghiêng nghiên phóng lên tận trời!

Một tay đột nhiên duỗi ra, rõ ràng là màu đen như mục, ôm đồm xuất ra, hét lớn:

- Lưu lại cho ta!

Một trảo này, ngay cả tuyết lớn đầy trời cũng đột nhiên xuất hiện một cái lỗ đen!

Bất luận vật chất hay thiên địa linh khí đều bị đuổi ra ngoài!

Phạm vi khí kình bao phủ lan tỏa tới phương viên mấy trăm viên!

Vân Dương cảm nhận được đối phương đang khóa chặt mình, dưới một trảo này, hắn tuyệt đối không thể phản kháng!

Chiêu này thế tới tấn mãnh vô luân, xu thế kỳ tật, mắt thấy liền muốn ngăn trở vòi rồng, đoạn tàn sinh mệnh!

Vân Dương khẽ động niệm, tuyết lớn đầy trời đột nhiên xuất hiện kinh lôi?!

Ừm, không chỉ thế, còn có thiểm điện đi theo!

Trong chớp nhoáng, thanh niên cũng bị kinh ngạc ngây người một lát.

Một đạo thiểm điện xuất hiện nơi chân trời, uốn éo vặn vẹo, tựa như một con rắn bạc không ngừng bò tới bò lui, chính xác bổ vào cánh tay phải đen như mực của thanh niên.

Oanh một tiếng.

Lực lượng một trảo này tiêu tán trong vô hình.

- Hừ!

Cánh tay phải bị lôi điện bổ trúng lập tức bốc lên một làn khói, thanh niên thu hồi tay phải, nhưng cánh tay còn lại nhanh chóng bắt ra ngoài, thanh thế cành thêm mạnh mẽ.

Một tiếng xoạt nhỏ vang lên, không trung lại bị hắn bắt ra một cái lỗ đen!

Hiển nhiên sau khi bị lôi điện bổ trúng, lửa giận càng tăng, lần này xuất thủ, chính là thẹn quá hóa giận, phẫn nộ xuất thủ!

Nhưng cũng chỉ trong sát na lôi điện bổ trúng, đã để cho gió lốc nhân cơ hội bay lên không trung trăm trượng, vẫn còn tiếp tục bay lên, khoảng cách song phương kéo xa, cho dù thanh niên có phẫn nộ xuất thủ mạnh mẽ thế nào, cũng không thể tác dụng tới Vân Dương.

Lúc này, lại có một tiếng long ngâm oanh minh, một đạo quang hoa chớp động, một đạo kiếm quang, một thân áo đen, kiếm khí trùng thiên phun trào, chớp mắt vút thẳng lên mấy trăm trượng.

Lại là lão già mặc hắn bào kia, lăng không ngự kiếm bay lên, đánh chặn vòi rồng trên bầu trời.

Kiếm xuất phong lôi chấn!

Ngự kiếm bay cao mấy trăm trượng, khí thế uốn lượn như rồng.

- Chạy đi đâu!

Vân Dương lần nữa lại rung động khó hiểu, long quyển phong lần nữa gia tốc, toàn lực tránh né!

Nhưng mà một kiếm kia lướt qua, phong quyển long theo một kiếm đứt đôi!

Nửa sức gió phía dưới, “Oanh” một tiếng, hóa thành Huyền khí tứ tán, không để lại chút quỹ tích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.