Ta Là Chí Tôn

Chương 303: Đây là chuyện của ta



Có thể thấy được, hiện tại Kế Linh Tê đã triệt để khôi phục, bất kể tinh thần hay thể lực, toàn bộ đều đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong nhất. Ngay cả sợ hãi tích lũy trong quá trình đuổi giết dài dằng dặc, sau khi phát hiện bản thân đã về lại Vân phủ, tất cả cũng cùng nhau tan thành mây khói!

Đối với Kế Linh Tê mà nói, chỉ cần trở lại đây, hết thảy vấn đề đều không còn là vấn đề.

An tâm, an nhàn, an ổn còn có an toàn!

- Nha đầu nhà ngươi, thực đúng là đồ không tim không phổi.

Nguyệt Như Lan mỉm cười, tuy nói Kế Linh Tê vậy, nhưng nàng cũng cảm thấy bản thân như trút được gánh nặng.

Phí bao công sức, hai người này cũng được đoàn tụ!

- Vị Vân công tử của ngươi đâu rồi?

Nguyệt Như Lan hỏi:

- Lần này người ta phí bao sức lực mới cứu được chúng ta, chúng ta nhất định phải cảm tạ người ta thật tốt mới được!

Kế Linh Tê gật gật đầu, hai gò má ôn nhuận hồng lên:

- Đó là chuyện đương nhiên.

Nguyệt Như Lan chế nhạo nói:

- Đương nhiên?! Ngươi nói thực nhẹ nhàng linh hoạt, ân tình lớn như vậy, ngươi tính làm sao để cảm tạ người ta? Ta nghĩ cả ngày trời mà cũng không nghĩ ra cách nào thích hợp, hay là bản thân ngươi dứt khoát lấy thân báo đáp a. Trực tiếp nói với Vân công tử, đại ân không lời nào cho hết, chi bằng lấy thân báo đáp...

Nàng còn chưa pha trò xong, đã bị Kế Linh Tê vừa thẹn vừa giận xông lên che miệng lại:

- Lan tỷ! Ngươi còn nói...

Nguyệt Như Lan vội vàng xin tha thứ.

Hai cô gái náo loạn thành một đoàn.

Thùng thùng.

Tiếng đập cửa truyền đến:

- Ta có thể vào không?

Kế Linh Tê xoay người muốn đi ra mở cửa.

- Ngươi...

Nguyệt Như Lan vội la lên:

- Mau che ta lại!

Kế Linh Tê:

- A nha...

Lập tức:

- ... Ngươi không mặc quần áo a?

“...”

Nguyệt Như Lan

...

Ngoài cửa.

Một thiếu niên tử bào chắp tay, đứng nhìn tuyết trắng mênh mang trong viện.

Từ sau nhìn lại.

Thân thể người thiếu niên kia thẳng tắp, vững vàng trước gió. Tóc đen như mực, tử bào bồng bềnh. Trong một mảnh băng thiên tuyết địa, ngạo nghễ xuất trần.

Kế Linh Tê chỉ thấy trái tim mình phanh phanh trong lồng ngực, trong lúc nhất thời miệng đắng lưỡi khỗ, không biết nên nói gì cho phải.

- Vân...

Kế Linh Tê ho khan một cái:

- Vân Dương, là ngươi xuất thủ cứu chúng ta sao?

Vân Dương xoay người, mỉm cười nói:

- Việc nhỏ mà thôi. Ngươi không sao chứ?

Kế Linh Tê đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.

Từ lúc nào, cục gỗ này lại có thể nói chuyện dịu dàng dễ nghe như vậy?

Người trước mắt này là Vân Dương thật sao? Tên Vân Dương lúc nào cũng chế nhạo nàng đi đâu mất rồi?!

Đối thoại thế này, thực khiến nàng có chút không quen a?!

Ngừng lại một chút mới nói:

- Ta không sao, chỉ có điều chân của Lan tỷ có chút phiền phức.

Vân Dương nhìn nàng một cái:

- Yên tâm, chân của Lan tỷ ta đã xử lý cơ bản, nhất định sẽ không để lại di chứng, nhiều nhất chỉ mất mấy ngày là có thể khôi phục hoàn toàn. Ở đây, hết thảy phiền phức liên quan tới thương thế, với ta hoàn toàn không phải là phiền phức.

Câu nói này thực quá bá.

Có điều, khiến người nghe lại thầm cảm thấy an tâm.

Nhưng...

Kế Linh Tê cảm thấy ánh mắt Vân Dương có chút là lạ, vô luận là nhìn nàng hay liếc nhìn Lan tỷ, thần sắc trong mắt đều vô cùng cổ quái.

Tựa như...

Kế Linh Tê vắt nát óc, cũng không thể nghĩ ra ý nghĩ thực sự trong ánh mắt Vân Dương.

Nhưng Nguyệt Như Lan lại có thể nhạy cảm phát giác được mục đích ánh mắt cổ quái này của Vân Dương.

Ánh mắt của Vân Dương hiện tại, không phải ngấp nghé, cũng không phải rình mò, mà là lo lắng, quan tâm, chỉ có điều, ý quan tâm trong đó đối với nàng và Kế Linh Tê lại có đôi chút khác biệt.

Ánh mắt Vân Dương nhìn về phía Kế Linh Tê, tựa như một người anh đang nhìn em gái nghịch ngợm, mang theo chút áy náy vì bản thân không chiếu cố tốt em gái của mình, trong đó lại càng thêm vẻ cưng chiều...

Thậm chí... Có chút giống như một người... Cha, nhìn con gái thất lạc mười tám năm của mình trở về... Áy náy, cùng... Từ ái!

Đúng vậy, chính là từ ái!

Mà thần sắc từ ái này, Nguyệt Như Lan nhìn ra được, Kế Linh Tê lại khó mà hiểu rõ!

Xuất thân của Kế Linh Tê chính là dưỡng nữ, không phải thân sinh, cho nên cái gọi là thân tình cũng khác với gia đình bình thường, vì vậy tình cảm từ ái này, đương nhiên nàng cảm thấy lạ lãm, nhất thời u mê không hiểu.

Nhưng Nguyệt Như Lan hiểu rõ cảm giác này, lại càng cảm thấy như đang nằm mơ.

Ngươi cảm thấy Kế Linh Tê bị thương, bị người bắt nạt, là bởi vì ngươi không chiếu cố tốt, nhân quả trong đó mặc dù gượng ép, nhưng dùng để giải thích thần sắc cưng chiều cùng áy náy còn nghe được, dù sao tình ý của Kế Linh Tê đối ngươi, tỷ muội các nàng đều có thể thấy được.

Nhưng... Từ ái, là cái quỷ gì?

Hơn nữa, đối với nàng mà hắn cũng cảm thấy áy náy là sao?

Linh Tê thì cũng thôi, nhưng nàng mới gặp hắn một lần a? Coi như yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì thương xót áy náy Linh Tế mà cảm thấy áy náy tương tự với nàng, miễn cưỡng có thể nói qua được, nhưng tại sao lại còn có thể một phần kính ý như nhìn thấy trưởng bối?

Trong lúc Nguyệt Như Lan suy nghĩ, Vân Dương đã cất bước đi vào trong phòng.

Nguyệt Như Lan chất đầy nghi hoặc trong lòng, cố gắng chống người, nửa ngồi trên giường, đôi mắt phượng chú mục nhìn Vân Dương, mỉm cười:

- Lần này thực sự đa tạ Vân công tử cứu giúp.

Ánh mắt Vân Dương càng thêm phức tạp, cung kính nói:

- Không dám nhận, đây vốn là việc của Vân mỗ!

Vân Dương ngừng lại một chút:

- Ta tìm tới mấy tên người làm, ừm, nghe nói hầu hạ rất tỉ mỉ. Còn mua thêm bốn tiểu nha hoàn... Một chút nữa sẽ tới. Đến lúc đó, để bọn họ chăm sóc các ngươi, các ngươi cần gì, cứ sai bảo bọn họ là được, tuyệt đối không nên khách khí, cứ coi Vân phủ như nhà của mình là được.

Nguyệt Như Lan nói:

- Kỳ thực không cần như thế...

Lời còn chưa nói xong, đã thấy Vân Dương nói:

- Sau này, Vân phủ chính là nhà của các ngươi! Các ngươi ở lại đây cũng an toàn hơn một chút. Hơn nữa, mọi người đều là người một nhà... Lan tỷ cùng Linh Tê tuyệt đối không nên khách sáo.

Vân Dương vừa nói dứt lời, hai cô gái đồng thời ngây người.

Mặc dù Vân Dương sớm đã biết sự tồn tại của Nguyệt Như Lan, nhưng trước đó hai người còn chưa chính thức nói chuyện thực sự, lúc này mới có thể coi như lần đầu đối mặt a.

Ngươi nói như vậy, thế nào lại khiến người ta cảm thấy như rất thân thuộc a?

Giữa chúng ta, có vẻ như cũng không quen như vậy a?

Nhất gia chi chủ như ngươi, nói vậy là có ý gì?

Hơn nữa...

- Sao ngươi biết tên đầy đủ của ta?

Kế Linh Tê khiếp sợ hỏi.

Nàng rất rõ ràng!

Bản thân nàng chỉ nói với Vân Dương: Ta là Kế Linh.

Tuyệt đối không nói thêm phía sau còn một chữ Tê.

Nhưng hiện tại, Vân Dương lại có thể nói ra một cách quen thuộc như vậy, mở miệng liền có thể nói ra!

Hơn nữa còn trực tiếp thân mật nói hai chữ “Linh Tê”...

Chuyện này... Là sao?

Vân Dương xoa xoa mũi:

- Vừa rồi nghe các ngươi nói chuyện, cho nên biết..

Hai cô gái hồ nghi nhìn nhau một cái.

Coi như vậy, cũng không phải lý do để ngươi nói ra một các quen thuộc như vậy chứ...

Chí ít hai người cảm thấy bầu không khí nói chuyện lúc này rất kỳ quái!

Nhưng hai người đều là người thông minh, mặc dù cảm giác khác thường, nhưng lại rất ăn ý ẩn giấu nghi hoặc trong lòng.

Vân Dương rõ ràng không muốn nói rõ chân tướng, như vậy cứ để hắn giữ lại bí mật này đi!

Tin rằng đến lúc cần biết, hai người sẽ tự nhiên biết rõ, nóng lòng nhất thời cũng không có tác dụng!

Chỉ cần xác nhận Vân Dương không có ác ý đối với hai người là đủ!

Có điều, bí mật của vị Vân công tử này cũng thực nhiều a.

Ví như... Gió xoáy cuốn hai người, rốt cục là chuyện gì?

Vết thương gãy chân kia, lại dùng linh đan diệu dược gì mới có thể có tác dụng như vậy?

Những chuyện này, thực sự không thể không thể giải thích ngay cho được.

Nhưng hai nàng lại rất ăn ý không hỏi ngay.

- Nói cho ta biết, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Tình huống trước đó thực rất ác liệt, ta đã trực tiếp xuất thủ tham gia, tin rằng việc này cũng chưa thể xong được, tất yếu còn có chuyện tiếp sau, ta cần hiểu rõ nguyên do từ đầu đến cuối, như vậy mới có thể kịp thời đề ra phương pháp ứng phó!

Vân Dương hỏi.

Câu hỏi này cũng không có gì, nhưng lại lập tức khỏi gợi lên phẫn nộ cùng ủy khuất mãnh liệt nơi đáy lòng hai cô gái.

Tròng mắt Kế Linh Tê như muốn phun lửa:

- Không biết từ đâu chui ra một tên điên, từ hành động đến con

người đều vô cùng biến thái, vậy mà đến cả nhân lực tài lực cũng đều biến thái...

Nàng nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện, nói gần nói xa, phẫn nộ không thôi.

Nguyệt Như Lan ở bên, ngay cả cơ hội xen vào bổ sung cũng không có, hết thảy bị một mình Kế Linh Tê như ống trúc đổ hạt đậu trút cả ra ngoài.

Lúc nói đến hai gia tộc, Nguyệt Như Lan vốn định ngăn lại, không muốn nói toạc chuyện xấu trong gia tộc. Nhưng Kế Linh Tê sao lại quan tâm chuyện ấy, trực tiếp nói ra toàn bộ.

Vân Dương vừa nghe đã thấy lửa giận trong lòng bốc lên ba ngàn trượng!

Kế gia!

Nguyệt gia!

Dám ức hiếp muội muội cùng hôn thể của Bát ca!

Thực là tội nghiệt không thể tha thứ!

Kỳ thực lấy hiện trạng của Thiên Huyền đại lục mà nói, phương thức xử sự của hai nhà đối với hai cô gái này có chút bất cận nhân tình, nhưng nếu nói theo xu hương phát triển, lại cũng không có gì đáng trách, không nói tới chuyện thiếu chủ áo xanh kia đã dâng đủ lễ tiết, thành ý cưới gả vẹn toàn, sính lễ lại phong phú đến mức hai nhà cũng không cách nào cự tuyệt.

Thậm chí, thực lực bản thân thiếu chủ áo xanh kia cũng đủ kinh người, lại càng có hộ vệ thực lực không kém đi theo, nói thẳng ra, lực lượng của hai nhà liên thủ cũng không thể bì kịp, sao dám ý kiến ý cò? Chớ nói chi người ta lại cầm ra nhiều tài nguyên chỗ tốt như vậy, coi như có keo kiệt bủn xỉn, mạnh mẽ yêu cầu cưới hai người, dù hai nhà có chút do dự, nhưng sau khi cân nhắc nhất định vẫn sẽ phải thỏa hiệp!

Ý nghĩa tồn tại của con cháu thế gia, vốn dĩ đã mang một phần rất lớn liên quan tới lợi ích thông gia. Điều này cũng không phải chỉ nhằm vào Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan, chỉ có điều, hai người các nàng là nhân vật bi kịch không may trong thời đại này mà thôi!

Nhưng cái gọi xu thế, quán tính hay lịch sử của thời đại, đối với Vân Dương mà nói, hoàn toàn không có ý nghĩa tác dụng. Trong mắt hắn, chuyện này là một chuyện vô cùng nhục nhã, nhất định phải truy cứu tới cùng!

Ừm, cái này suy cho cùng chính là sự khác biệt giữa người nhà cùng người ngoài!

Đối với Vân Dương mà nói, nếu Bát ca vẫn còn, như vậy việc này hắn chỉ cần đứng bên hỗ trợ, giúp đỡ một phần sức lực.

Nhưng, Bát ca không ở đây, lại có người ức hiếp muội muội cùng hôn thê của huynh ấy.

Như vậy, chuyện này chính là chuyện của Vân Dương hắn, tất cả chuyện này, Vân Dương đều phải gánh vác!

"Đây là chuyện của ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.