Ta Là Chí Tôn

Chương 350: Kinh Thiên Động Địa



Tin rằng tứ đại Tôn giả cũng không nghĩ đến, lần này huy động toàn bộ nhân lực đến đây, nhất định phải thành công, toàn thắng mà về, không nghĩ tới chẳng những không thể nào khóa cục, không chiếm được thượng phong, còn bị đối phương hung hăng đè đánh, khí thế càng lúc càng xuống, nguy cơ hiểm hiểm, lúc nào cũng có thể bị hủy diệt.

Bốn vị Tôn giả đồng thời sinh cảm giác khóc không ra nước mắt.

Lần này Tứ Quý lâu xuất động hơn trăm cao thủ. Nhưng bốn người nóng lòng đi trước, bỏ lại đại bộ đội phía sau.

Kết quả là bị ám côn đón đầu, đánh đến thất điên bát đảo.

Nhưng... Ngươi từng gặp tên nào vừa lên đã ném át chủ bài ra rồi hả?

Tứ đại Tôn giả có Lĩnh vực, coi như không phải thứ đảm bảo thắng chắc, nhưng cũng tuyệt đối là một con bài mạnh mẽ, nếu như bốn tên ngốc này cùng nhau dẫn bạo, tuyệt đối có thể thay đổi chiến cuộc!

Đáng tiếc trên đời này không có hai chữ nếu như, hiện thực là Lôi Động Thiên trực tiếp sử dụng cực chiêu, thôi động Thất Tình Đại Pháp bá đạo đến cực điểm, cục thế hiện tại hoàn toàn nghiêng về phía hắn.

Thứ này tựa như chiến tranh địa cầu vậy, Tứ đại Tôn giả còn chưa kịp chọn vũ khí, Lôi Động Thiên đã ném boom hạt nhân!

Trực tiếp nổ tan xác!

Mà cũng chỉ một ý nghĩ chậm một bước kia, đã dẫn tới cục diện trước mắt.

Lôi Động Thiên cùng lão Mục càng đánh càng hăng, ra tay cũng càng ngày càng nặng, nhưng lửa giận trong lòng vẫn không chút mảy may dịu lại, ngược lại càng ngày càng thịnh vượng!

Ầm!

Thân thể Kiếm Tôn Giả bay ra ngoài, trước ngực xuất hiện một dấu chân lớn, miệng phun máu tươi, lại vẫn cười to không ngớt:

- Ha ha ha ha... Cẩn thận ha ha ha...

Ầm!

Tuyết Tôn Giả cũng bay ra ngoài, theo gót Kiếm Tôn Giả, có điều hắn không bị đá, mà là trúng ba quyền, quyền quyền chạm thịt, huyết phún nửa ngày, trên mặt đều vẻ chán nản tuyệt vọng, khắp nơi đều là tử ý!

- Xong, xong, thực sự đánh không lại rồi, hơn nữa đối phương còn có vô số hậu chiêu, còn có vài tỷ vị hôn thê...

Ầm!

Phanh phanh phanh...

Lúc này Lôi Động Thiên như đang đánh bao cát, tốc độ xuất thủ nhanh đến cực điểm:

- Ha ha ha, đây chính là cao thủ đỉnh phong của Tứ Quý lâu? Thân thể đúng là không tệ, quả thực là bao cát thích hợp nha?

Hắn lại đánh ra một quyền, Băng Tôn Giả sầu lo bay ra ngoài, trong lòng vướng một mảnh tuyệt vọng.

Một cước đá ra, Sương Tôn Giả cười ha ha bay ra, phối hợp kêu thảm một tiếng, sau đó tiếp tục ha ha ha.

Lôi Động Thiên quyền đấm cước đá, trong lúc nhất thời không khỏi sinh ra một cảm giác: ta đã vô địch thiên hạ.

Vừa có cảm giác như vậy, lại càng thêm sảng khoái, cười ha ha.

Ngay lúc này.

Tuyến lớn đầy trời đột nhiên chấn động một cái.

Tựa như mặt hồ phẳng lặng, đột nhiện gợn lên một đợt sóng nhu hòa.

Một vệt kim quang lóe lên.

Một cái đại thủ đột nhiên huyến hóa, trống rỗng xuất hiện trong gió tuyết đầy trời.

Lập tức, một người toàn thân phủ trong áo bào đen xuất hiện trước mặt Lôi Động Thiên.

Toàn thân mang theo u linh khí tức, diện mục mở hồ, đôi mắt yên lặng lóe ra hào quang lãnh duệ.

Lôi Động Thiên vẫn đắm chìm trong cơn hưng phấn tàn bạo địch nhân, cảm thấy mọi chuyện đều có thể nắm trong lòng bàn tay, lòng đề phòng cũng giảm đi nhiều, lần này tai họa sát nách, đúng là đề phòng không kịp, vừa thấy đối phương, đã thấy trước ngực phải nhận một đòn thật mạnh, tựa như có một ngọn núi rơi xuống ngực hắn, đau đớn không thôi!

Hai mắt bống tối sầm lại, hoa mắt váng đầu, sau đó cũng cảm thấy bản thân hốt hoảng bay ra ngoài.

Một chưởng của người mới xuất hiện kia đã đánh vào ngực hắn.

Thậm chí Lôi Động Thiên còn không nhìn thấy đối phương phá phòng ngự của mình như thế nào.

Mãi cho đến khi bị đánh bay được một đoạn, Lôi Động Thiên mới cảm thấy ngũ tạng như muốn đứt đoạn, toàn thân rạn nứt thành từng mảnh, cũng ý thức được mồm miệng sớm phun máu tươi.

- Mạng ta xong rồi.

Lôi Động Thiên thầm tuyệt vọng, sau đó mới kinh hãi: người này là ai?!

Chịu thương như vậy là còn nhờ hắn có mặc bảo ý, triệt tiêu hơn sáu thành kình lực, nếu không chỉ một kích này, đã đủ để lấy đi cái mạng nhỏ của hắn!

Người áo đen cất bước trên không trung, tựa như một đạo lưu tinh xẹt qua chân trời, lướt qua mười bảy trượng, một chưởng như cự phủ khai sơn, cường thế bổ về phía lão Mục.

Chưởng lực còn chưa đánh xuống, không khí bốn phía đã bị ép thàn chân không!

Tất cả sinh linh trong phạm vi chưởng thế bao phủ, đều có một cảm giác ngạt thở!

Lão Mục thấy Lôi Động Thiên bị một chưởng của người này đánh bay, sợ đến vỡ mật, sao có thể không biết người tới cực kỳ cường hãn, không phải lão có thể địch lại. Nhưng người áo đen kia đã tiếp cận lão, một chưởng hung hãn đột kích, cho dù cảm thấy sợ vãi linh hồn, nhưng đối phương đã khóa chặt lão, phong kín tất cả đường né tránh, lúc này chỉ có thể dốc toàn lực, hô lớn một tiếng, vận khởi tu vi cả đời, trầm eo phòng ngự!

Ầm!

- Ờ...

Một tiếng rên nhẹ vang lên, lão Mục như quả bóng da bị đá ra ngoài, một đường nhấp nhô, trong miệng vẫn không ngừng phun máu tươi cùng mảnh vụn nội tạng.

Thân thể hắn bay ra mấy chục trượng, mặt vàng như nến.

Chỉ một kích của người áo đen, lại có thể đánh cao thủ như lão Mục hoàn toàn tan vỡ, thậm chí không chút lực chống đỡ!

Hơn nữa cũng chỉ vừa mới đến đối mặt mà thôi!

Phù một tiếng, thân thể lão Mục rơi trên mặt đất, thân thể chỉ co quắp một cái liền ngất đi, mà từ trong miệng hắn, còn không ngừng có máu tươi trào ra, co quắp mấy cái, lập tức ngưng thở, không rõ sống chết.

Người áo đen vừa mới hiện thân, một chưởng đập Lôi Động Thiên trọng thương, lại một chưởng đập lão Mục thập tử vô sinh, thực lực của người này, mạnh đến khó mà tưởng nổi, nhưng động tác kế tiếc của hắn, mới thực là kinh hãi thế tục, Thần Quỷ run rẩy!

Đã thấy thân thể người áo đen đột nhiên xoay tròn, trong tay bỗng nhiên xuất hiện bốn chùm sáng trắng, quát to một tiếng:

- Thiên Địa Vô Cực, Vạn Pháp Quy Chân! Đốt!

Bốn chùm sáng bay như thiểm điện, xẹt qua chân trời, sau đó phát ra kim quang chói mắt, chạm vào chỗ yếu hại của tứ đại Tôn giả.

Có điều chùm sáng không phải muốn đoạt hồn, mà là... Hoàn thần!

Chùm sáng mới chạm vào người, một cỗ tinh thần lực tinh thuần nhanh chóng xâm nhập vào đầu tứ đại Tôn giả, tựa như trong nháy mắt này bị thể hồ quán đỉnh, nghe trống chiều chuông sớm mà được cảnh tỉnh.

Bốn người khẽ run một cái, nháy mắt thanh tỉnh lại.

Một khắc hoàn hồn, mở to hai mắt nhìn khung cảnh, bốn người đồng thời sinh ra một cảm giác như tỉnh mộng, giành được cuộc sông mới:

- Có... Có chuyện gì xảy ra vậy?

Người áo đen trên không trung hừ một tiếng:

- Cuồng vọng tự đại, mất mặt xấu hổ! Còn không mau mau xử lý sạch nơi này?!

Lời còn chưa dứt, thân thể hắn đã xoay động, bước ra một bước. Một vệt kim quang xuất hiện, lóe sáng giữa trời, biến mất vô tung vô ảnh, tựa như chưa từng xuất hiện.

Một bước của hắn, tựa như bước vào hư không, lúc xuất hiện đã đến bờ bên kia.

Từ khi người áo đen này xuất hiện, cảm giác duy nhất của Vân Dương chính là huyết dịch toàn thân như muốn đông lại, không thể tự mình vận chuyển.

Mặc dù không có lộ bất cứ tiêu chí, hay xưng hô nào xuất hiện. Nhưng Vân Dương vẫn có thể khẳng định.

Niên tiên sinh! Nhất định là Niên tiên sinh!

Đây chính là kẻ cầm đầu ám hại Cửu Tôn, thủ lĩnh số một Tứ Quý lâu, Niên tiên sinh!

Chỉ có vị Lão đại Tứ Quý lâu trong truyền thuyết này, mới có thể nhẹ nhàng tạo thanh uy thế kinh thiên động địa như vậy!

Chiến lực của Lôi Động Thiên cùng lão Mục không thể nói là không mạnh. Thậm chí coi như đối mặt với tứ đại Tôn giả cũng có thể dễ dàng chiếm thượng phong!

Thực lực như vậy, trên cái Thiên Huyền đại lục này, tính toán cẩn thận nhất cũng có thể xếp trong mười vị trí đầu, thậm chí năm vị trí đầu cũng không phải không thể!

Nhưng đứng trước vị Niên tiên sinh quỷ thần khó lường này, ngay cả nửa phần sức phản kháng cũng không có, một người một chưởng, trọng thương bại lui!

Sau đó nghênh ngang rời đi, phẩy ống tay áo không chút chần chờ do dự.

Cũng không khó để hiểu tại sao Niên tiên sinh có thể tiêu sái như vậy, bên Vân Dương, ngoại trừ Lôi Động Thiên cùng lão Mục ra, hắn cùng bọn Phương Mặc Phi cũng chỉ là con tôm nhỏ. Thực sự không cần tồn tại như Niên tiên sinh phải ra mặt xuất thủ, có tử đại Tôn giả ở đây, hoàn toàn có thể nắm chắc được cục diện!

Tứ đại Tôn giả đã hoàn toàn lấy lại tinh thần, cùng nhau phát tiếng gầm giận dữ!

Bốn người họ thành danh lâu như vậy, là cường giả đứng trên đỉnh phong Thiên Huyền đại lục bấy nhiêu năm nay, lại càng chiếm ưu thế nhân số lực lượng, thế mà trong bất tri bất giác lại mắc lừa đối phương, thiếu chút thất bại, thậm chí còn không giữ được cái mạng nhỏ. Quả thực là sỉ nhục khó mà rửa được.

- Huyết thẩy Vân phủ! Đốt sạch phá trụi!

Tiếng gió ào ào.

Tứ đại Tôn giả chỉ mới hét lên, đã thấy chỗ cũ sớm mất đi thân ảnh Vân Dương.

Chỉ thấy trong gió tuyết phương xa, một thân ảnh màu tím đang ôm lấy một người điên cuồng chạy trốn!

Kiếm Tôn Giả hừ lạnh một tiếng, trường kiếm lắc một cái, phát ra tiếng gào thét tựa long ngâm, trong chốc lát Nhân Kiếm Hợp Nhất, lập tức đuổi theo!

- Vân Dương, chạy đâu cho thoát!

Sương Tôn Giả ở lại chỗ cũ, đột nhiên mở song chưởng, oanh một tiếng, toàn bộ kiến trúc Thiên Ngoại Vân phủ toàn bộ bị đè bẹp, biến thành một vùng phế tích, hoang toàn khắp nơi!

Sau đó hàn quang lóe lên.

Lão Mục sớm đã trọng thương hôn mê, lúc này ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp hét, đã đầu một nơi thân một nẻo!

Đáng thương nhất thế cường giả, cứ vậy mà chết oan chết ức trong gió tuyết.

Thậm chí, ngay cả sắp chết cũng không biết là ai giết bản thân.

- Kiếm Tôn Giả, muốn lấy mạng công tử thì phải vượt được của của ta đã!

Một bóng người nghiêng nghiêng xuất hiện, kiếm quang chớp động như Kỳ Hoa Hỏa Tiễn, cường thế ngăn cản Kiếm Tôn Giả.

Bạch Y Tuyết.

Chỉ có điều Bạch Y Tuyết hiện tại toàn thân áo đen, gương mặt tục khí buồn nôn, Kiếm Tôn Giả sao có thể nhận ra được. Chỉ cho là một cao thủ vô danh, giận dữ nói:

- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào! Muốn chết!

Đinh đinh đinh...

Hai thanh kiếm trong nháy mắt va chạm cả trăm ngàn lần!

Một tiếng đứt gãy thanh thúy vang lên, Bạch Y Tuyết rên nhẹ một tiếng, trên người đồng thời bắn ra mấy đạo huyết tiễn, thân thể gập lại rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.