Ta Là Chí Tôn

Chương 353: Đốn ngộ



Băng nhận bay múa vù vù.

Băng Tôn Giả Không ngừng gia tốc, hận không thể một trảo bắt, ăn tươi nuốt sống hai người phía trước, để tiết mối hận trong lòng.

Loại áp lực như thực chất này, khiến Vân Dương có thể cảm nhận được, đối phương đang không ngừng đến gần, hơn nữa băng nhận cũng tùy thời bay múa, cũng có nghĩ là, công kích từ xa có thể đến bất cứ lúc nào.

Thân pháp Vân Dương càng thêm phiêu hốt, đem tốc độ bản thân phát huy tới siêu việt cực hạn!

Thậm chí, âm thầm vận khởi phong hành tâm pháp, tăng thêm một phần tốc độ.

Tuy không có gió, nhưng cũng mượn nhờ sức gió, thuận phong bay đi.

Thân pháp của hắn, bết kể là về linh hoạt biến ảo, hay tốc độ quỷ dị đều có thể nói thuộc hàng tốt nhất, thiên hạ hãn hữu!

Nhưng yếu tố quan trọng nhất trong truy đuổi đường dài, đó chính là tu vi có thâm hậu hay không.

Luận tu vi, mặc dù Vân Dương mới được tăng thêm trăm năm công lực, nhưng chung quy Băng Tôn Giả hơn hắn không chỉ một bậc, hơn nữa Vân Dương còn phải ôm theo một người, cho dù muốn liều mạng bỏ trốn, khoảng cách cũng không thể gian được thêm bao nhiêu, thậm chí càng lúc càng gần.

Lúc này, cách lúc Vân Dương nhét thuốc vào miệng Lôi Động Thiên cũng đã được một chút thời gian!

Đây cũng là hy vọng của Vân Dương!... Nếu Lôi Động Thiên có thể khỏe lại thì sao?

Như vậy chuyện gì cũng có thể giải quyết a?

Tình huống cũng đúng như Vân Dương mong đợi, tiếng thở dốc kịch liệt của Lôi Động Thiên cũng dần bình ổn, mà lúc này hắn nhìn Vân Dương, gian nan cất tiếng:

- Vân... Huynh đệ, ngươi... Ngươi nhất định phải... Mau cứu ta... Ta... Ta không thể chết... Ta không muốn chết a...

Vân Dương nghe thấy lời ấy, chỉ thiếu chút nửa liền muốn đem tên hỗn đản này quẳng xuống, quảng thành bánh thịt mới thôi.

Ngươi không muốn chết? Vậy... Xin hỏi ai muốn chết? Ta? Hay là Băng Tôn Giả đang đuổi theo sau?

Đến lúc này mà con hàng này còn có thể nói như vậy, ngươi đã nói ta là huynh đệ của ngươi, đến lúc nguy hiểm như này, đang lý ra người phải đại khí lẫm nhiên nói, huynh đệ, mau bỏ ta xuống, tự ngươi một mình chạy trốn mới có hy vọng, đó phải nói như thế mới đúng a? Thế mà cứ vậy nói mau cứu ngươi?

Ta con mẹ nó không phải đang cứu ngươi sao? Ta con mẹ nó ngay là lực lượng bú sửa cũng dùng sắp hết được chứ?

Vấn đề hiện tại... Là phải cứu thế nào?

Ta liều mạng chạy cũng không thoát được truy tung của người ta a!

Vốn dĩ còn trông cậy ngươi còn có bí thuật nào đó, tạm thời cưỡng ép đè thương thế lại, sau đó trọng thương truy binh phía sau, triệt để hoàn thiện vở kịch săn đuổi này a?

Kết quả người vừa há miệng liền cầu cứu?

Tình cảnh hiện tại, ngươi con mẹ nó nỏi thế thật con mẹ nó hỗn đản có biết không, ngươi nói vậy làm sao ta còn hứng thú cùng ngươi diễn vở kịch huynh đệ tình thâm không rời không bỏ? Mặt ngươi dày như vậy, người nhà ngươi có biết không? Bọn hắn sao lại có thể yên tâm để thứ mặt hàng như người ra ngoài hành tẩu?!

Có điều Vân Dương có oán thầm thế nào cũng được, nhưng cũng không thể nói rõ ra ngoài...

- Ta biết, ta sẽ nổ lực hết sức.

Vân Dương phi tốc chạy trước:

- Cùng lắm thì, huynh đệ ta cùng chết một chỗ!

Lôi Động Thiên cảm động nói:

- Đa tạ Vân huynh đệ, kỳ thực... Còn có một biện pháp khác... Ngươi có thể tranh thủ giấu ta... Ở một chỗ nào đó... Tương đối bí ẩn... Sau đó, ngươi một mình chạy ra ngoài... Chỉ cần không có ta làm vướng víu, tin rằng địch nhân cũng không làm gì được ngươi!

Vân Dương suýt chửi mẹ nó!

Thực sự coi ta là tên ngốc sao?

Nói thật hay, không phải là muốn để ta dẫn truy binh rời đi, còn ngươi an toàn ở lại, thực muốn coi ta là con mẹ nó kẻ chết thay sao?!

Đến lúc này, ngươi còn rắp tâm hại người như thế, đã như thế, sao ngươi không lật trời luôn đi?!

Còn trông cậy vào con tôm nhỏ như ta cứu ngươi làm cái gì?!

Sau lưng, công kích từ xa như dự liệu đã bắt đầu xuất hiện, hàng trăm đạo Băng nhận phô thiên cái địa truy kích, các loại góc độ, xoay tròn, bay thẳng, chém lên, bổ xuống, bay thẳng ra trước rồi vòng trở lại...

Thanh âm lạnh lùng của Băng Tôn Giả vang lên:

- Còn chạy? Bản tôn muốn xem hai người các ngươi còn có thể chạy đến lúc nào?

Thân thể Vân Dương đột nhiên lách một cái, quỹ tích xuất hiện một biên độ cực quái dị, cước bộ hắn vẫn bảo trì tư thế xông về phía trước, phần eo lại chuyển bên trái, chợt nhìn qua như nửa người trên cùng nửa người dưới hoàn toàn tách rời, vô cùng quỷ dị.

Mà cảm giác quái dị hơn còn ở phía sau, đầu của hắn quay ngược lại.

Trong một cái chớp mắt này, thân thể Vân Dương như hóa thành từng mảnh nhỏ, vẻn vẹn chỉ còn tơ ngẫu nối liền, theo quán tính cùng nhau chạy về trước, nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh người, mấy trăm chuôi băng nhận vốn dĩ đã có thể phong tỏa chỗ trống của hắn, cứ vậy mà vụt sát qua!

Không có bất kỳ một đạo băng nhận nào có thể làm tổn thương hắn!

- Thân pháp thật tốt!

Sau lưng, Băng Tôn Giả tán thưởng một tiếng:

- Chỉ tiếc, thân pháp có tốt hơn nửa, đứng trước thực lực tuyệt đối cũng chỉ là vô dụng!

Thanh âm nói chuyện cho thấy khoảnh cách đã kéo lại gần thêm ba trượng.

Vừa rồi Vân Dương né tránh, cho dù xảo diệu thế nào đi nữa, cho dù vẫn có thể giữ vững tốc độ nhanh chóng, nhưng vẫn không tránh khỏi chuyện chịu ảnh hưởng nhất định, khoảng cách song phương lại rút ngắn hơn một bước.

Mà sau lưng, Băng Tôn Giả cũng đã cảm thấy vô vàn kinh ngạc!

Con tôm nhỏ trước mắt này, tu vi kém hắn chí ít mười tám con phố, lại còn ôm thêm một người để chạy, bản thân hắn đã đuổi lâu như vậy, thế mà còn không đuổi kịp, mà băng nhận dày đặc mà hắn phát ra, thế mà cũng không thể ngăn nổi bước chân...

Thân pháp của tiểu tử này là thứ gì vậy?

Thân pháp bực này, há chỉ dùng hai chữ siêu diệu là có thể hình dung? Coi như nói độc bộ thiên hạ cũng không chút quá đáng!

Nhưng nếu chỉ vẻn vẹn như thế, mặc dù Băng Tôn Giả cũng phải nhìn mà than thở, nhưng còn chưa đến mức không thể tưởng tượng nổi, điều hắn không thể tưởng tượng nổi, đó là đã đuổi bắt lâu như vậy, thế mà tiểu tử này còn chưa khô kiệt Huyền khí?!

Tên Vân Dương này nhiều lắm cũng chỉ tới Nhất trọng thiên, hơn nữa còn mang theo một cái vướng víu, không có lý nào mà có thể duy trì đến thời khắc này a?!

Có điều khoảng cách song phương đã rút ngắn lại chỉ còn mười trượng, cho dù đối phương có bền, thân pháp có vi diệu hơn nữa cũng nhất định không thể thoát!

Hai mắt Vân Dương lập tức ánh lên một tia tàn khốc, đột nhiên xông lên mười bảy trượng, một lần xông lên này, tốc độ tăng lên gấp đôi, trong nháy mắt lần nữa lại kéo dãn khoảng cách thêm năm trượng!

- A?

Băng Tôn Giả kinh ngạc thốt lên một tiếng, nghĩ rằng đối phương đang sử dụng bí pháp tiêu hao sinh mệnh để đề thăng tốc độ, chờ một hơi thở, trận săn giết này lại có thể tiếp tục.

Không ngờ Vân Dương đột nhiên dừng lại, thân thể Lôi Động Thiên lập tức bị quẳng lên mặt tuyết, tựa như đang ngồi ghế trượt mà lướt ra ngoài.

Lập tức, Vân Dương quay người, một mảnh đao quang mộng ảo phô thiên cái địa chém tới!

- Thật can đảm!

Thân thể Băng Tôn Giả lắc một cái, ròng rã mười hai thanh băng nhận nhanh chóng thành hình.

Biến hóa của Vân Dương hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Băng Tôn Giả, nhưng hắn lại chỉ thấy vừa lòng đẹp ý, tuổi còn trẻ, tu vi thấp, chính diện chiến đấu, thực hợp ý ta!

Mà mười hai thanh băng nhận lúc này cũng hoàn toàn khác băng nhận lúc trước.

Băng nhận trước đó chỉ là phi đao, còn băng nhận lúc này lại là mười hai thanh Đại Quan đao!

Một Đại Quan đao đều dài chừng hai trược, bay trên không trung tạo thành mười hai tia sáng, một đao nối tiếp một đao, cái sau nối theo cái trước, nghênh đón một đao của Vân Dương!

Rõ ràng là muốn lấy lực áp người.

Băng Tôn Giả muốn dùng mười hai thanh băng nhận này, trực tiếp giải quyết Vân Dương!

Đao Tôn Giả tự tin, mười hai thanh băng nhận này, đã đủ để trọng thương Vân Dương, thậm chí đánh chết Vân Dương!

Nhưng sau một khắc, hắn bỗng sinh ra một cảm giác vô cùng nguy hiểm!

Đó là một trực giác sinh mệnh bị uy hiếp!

Băng Tôn Giả luôn luôn tin theo trực giác của mình, không chút nghĩ ngợi, lui như thiểm điện, nhanh chóng né tránh.

Xoát!

Đập vào mắt, Băng Tôn Giả kinh hãi nhìn nửa tay áo tung bay trước mắt, sắc mặt nhất thời đại biến, mồ hôi thấm đẫm sau lưng!

Đó là... Áo choàng của hắn!

Chỉnh chỉnh tề tề bị bổ xuống.

Vùng bụng, thậm chí cảm thấy từng còn lạnh toát/

Một đao của đối phương, lại có thể vô thanh vô tức phá mười hai băng nhận của hắn, bản thân hắn thậm chí còn không nhìn thấy đao thế của đối phương, đối phương đã xuất kích chém tới, một đao đột kích này thực sự quỷ thần khó lường, long trời lở đất, suýt nữa một đao chém hắn thành hai đoạn!

Lấy tu vi của Băng Tôn Giả, hắn hoàn toàn tự tin dựa vào tu vi bản thân, coi như đứng yên bất động, con tôm nhỏ như Vân Dương, dù có cầm thần binh lợi khí, cũng không đả thương được hắn!

Nhưng lúc này, hắn biết mình đã sai!

Đao của đối phương, vậy mà có uy lực chém hắn thành hai đoạn!

Băng Tôn Giả hãi nhiên không ngớt, thân thể vẫn từ từ bay về phía sau, đao quang lóe lên, một thanh đơn đao lặng yên xuất hiện trong tay.

Đó là một thanh đao, một bên gắn đầy răng cưa, một bên chỉ có lưỡi đao, cả thanh đao tựa như trong suốt.

Trong chớp mắt thanh đao hiện ra, một cỗ hàn khí rét lạnh cũng tùy theo mà lan tràn!

Băng Tôn Giả vừa cầm thanh đao, thân thể đột nhiên lóe lên một cái, huyễn hóa thành ba thân ảnh, mỗi thân ảnh đều nắm một thanh đao!

Hắn vốn không hề coi trọng Vân Dương. Nhưng từ sau khi được tự thân cảm nhận một đao vừa rồi của Vân Dương, hắn đã hoàn toàn đem con tôm nhỏ này thành đối thủ ngang cấp mà đối đãi!

Coi như tu vi đối phương còn kém xa hắn, nhưng đã lại có năng lực giết chết hắn!

Điều này đáng để hắn coi trọng!

Đáng để hắn xuất toàn lực, diệt sát!

Sát khí cùng uy áp, lập tức bao phủ lấy Vân Dương.

Thân thể Vân Dương ngưng lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh tượng Sâm La Địa Ngục, áp bách đến cực điểm!

Nhưng, ngay lúc này, hai mắt Vân Dương đột nhiên bộc phát một cỗ huyết quang!

Thần thức mới tăng vọt trong mấy ngày nay, đột nhiên kết nối với không gian thần thức của Lục Lục, mà lực lượng những thiên tài địa bảo mà Vân Túy Nguyệt cho hắn ăn, vốn dĩ ẩn núp khắp các nơi trong kinh mạch, lúc này như gặp phải khiêu khích mạnh mẽ, đột nhiên toàn bộ bị kích phát!

Vân Dương chỉ thấy thần thức như trở nên hốt hoảng, tiến nhập vào một cảnh giới khó giải thích!

Dưới áp lực cực hạn, khiến hắn triệt để bạo phát tiềm lực.

Cảnh giới lúc này, ngay cả bản thân Vân Dương cũng không rõ ràng cho lắm, căn bản không biết.

Tựa như chỉ chiến đấu theo bản năng!

Nhưng từng đao từng đao xuất ra, lại như linh dương móc sừng, thiên ngoại tiên tung, căn bản không thể nắm lấy, tràn đầy ý cảnh huyền ảo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.