Ta Là Chí Tôn

Chương 355: Mơ, nhất định là mơ



Đây là lần đầu tiên Vân Dương dùng toàn bộ ba chiêu sáu thức của Thiên Ý đao pháp ứng dụng vào trong thực chiến, mà lúc này, cũng một hơi thi triển toàn bộ, đao khí chém ra tạo thành một bộ đao võng dị thường dày đặc, lấy thế như linh dương móc sừng bao phủ Băng Tôn Giả.

- Đao Bất Dung Tình!

Vân Dương hét lớn một tiếng, thân thể như yên khói tật tiến ba trượng, tựa như thiên ý chi thủ, bao trùm thiên hạ.

Băng Tôn Giả trầm thấp mắng một tiếng, liên tiếp lui lại hơn mười trượng, lúc này mới có thể thoát được phạm vi sát thương bao phủ của đao chiêu.

- Đao Ngoại Hồng Trần!

Trường đao trong tay Vân Dương lại lóe lên, dường như đem cả hồng trần áp súc vào trong một ánh đao.

Băng Tôn Giả mắt thấy chiêu sau càng mạnh hơn chiêu trước, biết rõ lấy thế bình thường khó mà tránh nổi, dưới tình thế cấp bách không thể không lăn mấy vòng trên không trung, lăn liền mười mấy tượng, cuối cùng may mắn tránh được trong gang tấc, nhưng gương mặt cũng vì thế mà không kìm được đỏ bừng lên!

Lăn, đương nhiên là một chiêu tránh công nguyên thủy nhất và cũng có hiệu lực nhất, chiêu này vừa ra, hiến có công kích nào mà không tránh được, nhưng độ mất mặt cũng tỷ lệ thuận với hiệu quả của nó, rất nhiều cao thủ, thà chết chứ không chọn vận dụng một chiêu này!

Thế nhưng Băng Tôn Giả dù phiền muộn thế nào cũng được, dưới chiêu tiếp theo của Vân Dương, không thể không loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu!

- Sinh Tử Nhất Niệm!

Đao quang chói lọi như xuất hiện từ trong hư vô, huyễn hóa xuống phàm trần, hoành không lóe lên, phảng phất như vượt qua rào chắn thời gian cùng không gian, chém thẳng tới cổ Băng Tôn Giả.

Băng Tôn Giả sợ vãi linh hồn, nhưng phản ứng cũng vỗ cùng thần tốc, không lùi mà tiến, xông tới phía trước, thân thể bỗng sụp xuống, Thiên Cân Trụy!

Thân người như biến thành quả cân, rơi xuống thẳng tắp, hiểm hiểm tránh một đao, ứng chiêu siêu diệu.

- Huyết Hà Đảo Huyền!

Vân Dương làm như không thấy, thế công vẫn thao thao bất tuyệt. Một dòng sông máu, chỉ một thoáng đã vắt ngang chân trời.

Từ trời xuống đất, không lối nào không có. Huyết hà như Thiên hà đổ nghiêng trút xuống.

“Ầm ào...”

Băng Tôn Giả tóc tai bù xù, đao răng cưa trong tay lúc này, không chỉ có sống đao hình răng cưa, mà ngay cả lưỡi đao cũng đã sứt mẻ khắp nơi, chẳng khác nào một bộ răng cưa khác. Cuồng hống một tiếng, vọt mạnh tiến lên.

Băng Tôn Giả cũng là hạng người thân kinh bách chiến, lúc này hắn đã hiểu, mỗi chiêu của Vân Dương đều như tuyệt tác hãn thế, mỗi một đao đều tuyệt thế vô song, hắn tránh được mấy chiêu, đã là dùng tới tất cả những thủ đoạn có thể thực hiện, nếu tiếp tục tránh tiếp, vậy sẽ chỉ càng thêm nguy hiểm, chỉ có phản công lại, mới có được một tia sinh cơ!

Xoát xoát xoát.

Ba đạo huyết quang thoáng hiện, Băng Tôn Giả cường thế phản công, cái giá phải trả cũng là trúng liền ba đao, nhưng hắn cũng đã thành công lấy thế phản công, sinh sinh tránh được một đao quan trọng nhất, nhân cơ hội lui liền hai mươi trượng, tạm thời thu được cơ hội thở dốc, mặt mũi tái nhợt, mồ hôi lạnh trải toàn thân.

- Đao Hạ Luân Hồi!

Vân Dương dù thấy Thiên Đạo đao pháp chiếm hết thượng phong, nhưng cũng không chủ quan lưu thủ, trực tiếp thống hạ sát thủ, lại xuất chiêu thứ ba, quyết tâm diệt cỏ tận gốc!

Băng Tôn Giả thấy sát chiêu lại đến, hoảng sợ toàn lực xuất chiêu, trăm ngàn đạo băng nhận đồng thời xuất hiện, hình thành thế phản công chưa từng có.

Nhưng mà trăm ngàn băng nhận này, lấy thế bách xuyên quán hải tiến vào Luân Hồi chi môn, sau đó... Liền không có sau đó, tất cả biến mất.

Một chiêu liều mạng phản công, lại hoàn toàn không thu được hiệu quả?!

Băng Tôn Giả nhìn thấy đại chiêu cuối cùng của mình cũng rơi vào kết cục tốn công vô ích, ngày càng lo sợ không yên, thoái ý càng sâu, nhanh chóng như một tia sáng bay ra ngoài, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, mau chạy, đào mệnh mới là quan trọng!

Nhưng cho dù Băng Tôn Giả động niệm rất nhanh, né tránh cũng nhanh, nhưng vẫn không thể tránh được cảm giác lòng bàn chân đau xót, ngoại trừ phần đế giày chân phải bị nạo xuống, còn mang theo một mảnh da thịt.

- Móa, như vậy vẫn chưa xong?!

Băng Tôn Giả cơ hồ không muốn quan tâm báo thù hay không báo thù nữa, mẹ nó, hôm nay tuyệt đối gặp quỷ, hoặc là hắn đang nằm mơ ác mộng!

Trên đời này làm gì có chuyện vô lý như vậy!?

Hắn vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy trong tuyết lớn đầy trời, một thanh niên áo tím bình tĩnh phiêu bồng giữa không trung, thân thể thản nhiên như một đóa mây trắng, lặng yên phiêu khởi, nhẹ nhàng lướt tới.

- Đao Bất Dung Tình!

Lại đến một lần nữa.

Lại tới?! Không phải xong rồi sao?

Băng Tôn Giả triệt để rối loạn!

- Ma lạt cách bích! Không thể chọc nổi ngươi, chẳng lẽ lão tử còn không thể trốn?!

Đối với hiện trạng của mình, Băng Tôn Giả câm nín tới cực điểm.

Người bình thường rơi vào trạng thái đốn ngộ, tuyệt đại đa số chỉ có mấy chục giây, mấy trăm hơn thở, ừm, mấy thứ đốn ngộ này, lấy tình huống bình thường đều tính bằng hơi thở, nhưng ngươi con mẹ nó đã duy trì hơn một khắc đồng hồ, con mẹ nó tính ra là bao nhiêu hơi thở?!

Băng Tôn Giả thực sự không thể làm gì khác, chỉ có thể chạy trốn, tận lực cách xa Vân Dương, nhưng hắn cũng không phải chân chính chạy trốn, hắn chỉ đang vòng vèo, bay vòng vèo. Cho dù phiền muộn thế nào, trong lòng hắn vẫn chắc chắn một điều, trạng thái này của Vân Dương, sẽ tuyệt không thể kéo dài lâu!

Mà chỉ cần tên hỗn đản này không còn trạng thái này nữa, bản thân hắn nhất định phải một đao làm thịt kẻ này!

Tiểu tử này thực đáng sợ!

Hiện tại Vân Dương chỉ có trong trạng thái đốn ngộ mới có thể có uy năng như vậy, nhưng tương lai tu vi đối phương tinh tiến, chân chính đạt đến cảnh giới này thì sao?!

Loại nhân vật như vậy, bất luận thế nào cũng tuyệt không để cho đối phương tiếp tục trưởng thành, tiếp tục sống sót!

Uy hiếp quá lớn!

Nhưng hắn vòng đi vòng lại mấy vòng, Vân Dương vẫn có thể ung dung bám sát phía sau, đừng nhìn động tác rất ung dung, nhưng tốc độ của Vân Dương lại không chút chậm chạp, Băng Tôn Giả chạy càng nhanh, Vân Dương đuổi càng nhanh, chỉ trong một chốc, hai người đã lượn quanh bảy tám chục vòng!

Băng Tôn Giả muốn khóc!

Bởi vì hắn xác định một chuyện... Trong trạng thái đốn ngộ, Vân Dương đuổi theo không chút tốn sức. Đối phương chỉ cần khóa chặt hắn là đủ! Tốc độ hoàn toàn quyết định bới tốc độ của hắn, chỉ cần hắn động, Vân Dương sẽ động theo!

Hắn chạy thế nào, Vân Dương sẽ đuổi thế ấy!

Hai người hiện tại, dùng một ví von không thích hợp lắm, chính là cùng chung động tác, người trước nhanh bao nhiêu, người sau cũng sẽ nhanh bấy nhiêu!

- Ta xxx! Ông trời sao lại để ta gặp phải chuyện như này a!

Băng Tôn Giả sụp đổ hét dài một tiếng:

- Cái này con mẹ nó quá bất hợp lý!

Sau đó lại tiếp tục kêu gào.

- Đao Bất Lưu Tình!

- Đao Ngoại Hồng Trần!

- Sinh Tử Nhất Niệm!

...

Băng Tôn Giả chạy tới lệ rơi đầy mặt, dục tiên dục tử, như tiên như mộng.

Con mẹ nó, lão tử là Băng Tôn Giả trong ngũ đại Tôn giả a!

...

Trên một nóc nhà hơi xa xa.

Đông Thiên Lãnh dùng sức xoa xoa mắt, miệng há đến mức có thể nuốt chửng một con Đại Địa Chi Hùng:

- Đó... Đó là Lão đại? Lão đại cộc cộc cộc?

Hiển nhiên bởi vì quá mức chấn kinh, đã không biết nên làm thế nào, run rẩy đến hai hàm răng va vào nhau cộc cộc!

Vốn dĩ mang theo nghĩa khí chí lớn đến, muốn đồng sinh công tử với Lão đại, Đông Thiên Lãnh đến đây, đã thấy Lão đại bị đuổi giết.

Tròng mắt Đông Thiên Lãnh đỏ bừng!

Quả nhiên Lão đại vì an toàn của chúng ta mới đuổi chúng ta đi!

Có điều không có việc gì, huynh đệ đến rồi đây!

Nhưng... Hắn còn chưa kịp nhảy ra rống một tiếng ta là nam nhi nghĩa khí... Đã bị một màn đầy chấn kinh trước mắt chấn đến toàn thân cứng ngắc!

Lão đại lập tức quay người, giết lại!

Sau đó... Từng bước giết Băng Tôn Giả đến mức không có sức hoàn thủ, hoàn toàn chiếm thượng phong!!

Quá uy mãnh!

Đông Thiên Lãnh trừng mắt, nói năng có chút không rõ ràng!

Tư duy cũng rơi vào hỗn độn!

Đây là Lão đại mà ta biết sao?

Đây không phải là Lão đại mà ta biết a!

Lão đại của ta, tuyệt không có mạnh như vậy!

Còn kia là Băng Tôn Giả a?!

Một trong ngũ đại Tôn giả của Tứ Quý lâu, Băng Tôn Giả?!

Nhất định không phải Băng Tôn Giả! Băng Tôn Giả không thể gà như vậy a!

Hắn nắm chắc đùi Thu Vân Sơn, dùng sức nhéo một cái:

- Nhất định là ta đang nằm mơ, không đau, nhất định là đang nằm mơ...

Thu Vân Sơn nhe răng trợn mắt, cũng không kêu to, mở to hay mắt, trong miệng tê tê hít khí lạnh:

- Đó là Lão đại? Thực sự là Lão đại? Ta... Ta ta ta... Ông nội, ông nội của ta, ai nha đau chết ta, ngươi nhéo chân ta...

Hạ Băng Xuyên cùng Xuân Vãn Phong cũng ngây ra như phỗng, ngay cả nói mớ cũng không nói. Còn mười bảy tên cao thủ gia tộc, cũng đồng thời ngơ ngác như bùn tố mộc điêu!

Dù sao cảnh tượng trước mắt, thực sự lật đổ tam quan nhân biết của bọn hắn!

Băng Tôn Giả của Tứ Quý lâu, cho dù đặt trên toàn bộ đại lục, cũng có thể nói là siêu cấp cao thủ uy danh hiển hách, nếu có bảng xếp hạng, coi như Băng Tôn Giả không lọt nổi top mười, nhưng top hai mươi luôn có một vị trí cho lão!

Mà thứ hạng này, có bao gồm cả những nhân vật trong truyền thuyết như Lăng Tiêu Túy, Quân Mạc Ngôn, còn có Niên tiên sinh của Tứ Quý lâu...

Nhưng trước mắt... Có vẻ như hoặc chính xác là, Vân Dương Vân công tử lấy lực một người, một người một đao đuổi giết Băng Tôn Giả, hơn nữa, Băng Tôn Giả không thể đánh lại, dù có liều mạng bỏ trốn, cũng không thể trốn thoát?!

Đường đường là Băng Tôn Giả danh chấn Thiên Huyền, thế mà không sức chống đỡ, một đuổi một chạy, như chó nhà có tang!

Nói chung cái gọi là xui xẻo trong truyền thuyết, cũng không hơn gì cái này đi!

Mười mấy người đồng thời dụi mắt, hoàn toàn không thể tin vào cảnh mình nhìn thấy.

Phương Mặc Phi, Bạch Y Tuyết cùng Lão Mai ở một nơi bí mật gần đó, ba người đều bị thương nhưng cũng không nặng lắm, có điều bây giờ cũng đều cảm thấy hít thở không thông.

Đây là công tử nhà ta a?

Thực sự là công tử nhà ta a?

Công tử nhà ta sao có thể mạnh như thế a?

Lôi Động Thiên nằm trên tuyết, Vân Dương ném hắn rất kỹ xảo. Điểm rơi đúng vào một chỗ ngoạt bên cạnh đống bụi rậm.

Lúc này hắn đã hoàn toàn an toàn không trở ngại, có điều vẫn chưa thể nhúc nhích, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời, cũng chỉ như ếch ngồi đáy giếng, nhìn thấy một khoảng trời nhỏ, ngoài ra cái gì cũng không thấy. Nhưng tiếng đánh nhau kịch liệt, còn có tiếng lưỡi đao xé gió không ngừng truyền đến, suýt nữa phát ngốc.

Trong lòng không ngừng mắng chửi Vân Dương là đồ đần.

Bằng chút tu vi yếu ớt của ngươi, sao có thể là đối thủ của tứ đại Tôn giả Tứ Quý lâu?

Đáng ra ngươi nên làm theo lời phân phó của ta, để ta vào một chỗ bí mật an toàn, còn ngươi chạy đi dẫn cường địch. Thế nhưng ngươi để ta lại đây, chạy lại liều chết với người ta, chờ ngươi xong đời, bản công tử không phải sẽ biến thành cừu nơn chờ thịt hay sao? Còn không bằng không nói chia binh, để ngươi tiếp tục ôm ta chạy, dù sao cũng tốt hơn tình huống hiện tại a!

Lôi Động Thiên làm sao lại biết, tình huống đã triệt để nghịch đảo, hiện tại là Vân Dương đuổi theo Băng Tôn Giả đòi đánh đòi giết!

Vân Dương chấp đao cuồng vũ, diệu chiêu liên tục, trong lòng đầy khoái hoạt thư sướng!

Lần đối chiến này, ba chiêu Thiên Ý đao pháp đã được hắn lần lượt diễn luyện cả trăm lần!

Mỗi lần diễn luyện, đều thu được cảm ngộ mới, thu hoạch mới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.