Ta Là Chí Tôn

Chương 358: Đại quân áp cảnh



Mắt thấy Tuyết Tôn Giả vẫn đứng lỳ tại chỗ mà cắn răng cắn lợi cân nhắc, Vân Dương mỉm cười nói:

- Vốn dĩ không nên quấy nhiễu suy nghĩ của Tuyết Tôn Giả, nhưng thời gian thực sự không còn nhiều lắm. Tuyết Tôn Giả, ngài sớm nên ra quyết định mới được a. Đúng rồi, thiệt hại mà Tứ Quý lâu gây ra cho ta, cũng không thể không bồi thường, Thiên Ngoại Vân phủ đứng đầu chư tước Ngọc Đường, bao năm qua cất giấu vô số của cải, một khi hủy hết, lúc đó gia phụ trở về, bằng vào kẻ hèn này, tuyệt không thể nói lại được!

Tuyết Tôn Giả cắn răn ken két, thầm thóa mạ không thôi, ba điều kiện trước đã đủ sư tử há mồm, hiện tại còn muốn tiến thêm một thước, lại còn đòi bồi thường Vân phủ, cha ngươi phải tích phúc mấy đời mới có thể có được đứa con lo cho gia đình như ngươi a!

Nhưng một câu thời gian không còn nhiều, thực sự đã bóp nghẹt Tuyết Tôn Giả, thực sự đúng là không còn nhiều lắm!

- Tốt, ba điều kiện thì ba điều kiện!

Tuyết Tôn Giả nén giận:

- Ngươi giao giải dược trước!

- Không đúng, hiện tại là bốn điều kiện, ngài đã do dự quá lâu!

Vân Dương dù bận vẫn ung dung, bây giờ đối phương đã biểu thị khuất phục, hắn hoàn toàn có thể tiếp tục thong dong gây sự.

Băng Tôn Giả bước lên, nói khẽ bên tai Tuyết Tôn Giả:

- Cần gì phải hạ thấp thân phận như vậy? Chúng ta hoàn toàn có thể bắt mấy người bên đó làm con tim, không cho giải dược cứ giết mấy tên, sau đó cứ một lúc lại giết một tên, xem tên tiểu tử này còn có thể chống được đến bao giờ... Cứ như vậy không phải nhẹ nhàng hơn sao?

Tuyết Tôn Giả thở dài, biện pháp này sao hắn có thể không nghĩ tới?!

Nhưng vấn đề hiện tại... Đám người này đã cùng đường mạt lộ, thương lượng bình thường thì còn có cơ hội, một khi áp dụng biện pháp vừa rồi, lập tức cả đám biến thành dê đợi thịt, sinh tử không rõ, có suy nghĩ như vậy, bọn hắn nào còn quan tâm tới chuyện sẽ chết mấy người!

Nhất là bản thân Vân Dương, tuyệt không phải nhân vật dùng sinh tử có thể bức bách!

Nếu không như vậy, kẻ này há có thể tương trợ Lôi Động Thiên đối địch với Tứ Quý lâu, thậm chí đến lúc Lôi Động Thiên thảm bại, cũng không chịu vứt bỏ tự chạy, từ đầu tới cuối, cùng nhau chống chọi, người như vậy, nào có thể chỉ dùng mấy cái nhân mạng để dao động!

Thế cục này, Tuyết Tôn Giả đã sớm nhìn thấu.

So với làm chuyện vô ích, còn không bằng mau giải quyết vấn đề.

Vân Dương đứng đối diện mỉm cười:

- Băng Tôn Giả có ý kiến hay gì cho Tuyết Tôn Giả hả? Không biết Tuyết Tôn Giả liệu có bắt người của chúng ta để đòi giải dược hay không? Chủ ý này đúng là không tệ, Vân mỗ xưa nay chưa từng rời bỏ bằng hữu, rất có khả năng sẽ lập tức đi vào khuôn khổ!

Băng Tôn Giả bống ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn:

- Làm sao ngươi biết?

Vân Dương hừ một tiếng, nhìn bộ dạng lén lén lút lút không có ý tốt kia, cơ hồ chẳng khác nào viết nguyên dự định lên trên mặt, có gì khó đoán a?

Tuyết Tôn Giả hít một hơi thật sâu:

- Nhiều lời vô vị, ta ở đây hứa hẹn, đáp ứng toàn bộ điều kiện của ngươi, có điều, ta muốn nhìn thấy giải dược!

Vân Dương mỉm cười nói:

- Tuyết Tôn Giả nói giỡn, như vậy sao có khả năng!?

Giải dược chính là cỏ cứu mạng của Vân Dương, sao có thể tùy tiện bỏ ra, một khi bỏ ra, chẳng khác nào đem tặng không cho đối phương, sau đó đối phương sẽ tiện tay diệt sát đám người bên hắn!

Băng Tôn Giả vừa chữa lành vết thương, cả giận nói:

- Họ Vân, ngươi không nên quá phận!

Vân Dương hừ lạnh một tiếng:

- Băng Tôn Giả, não tàn là bệnh, tuyệt không thể giấu bệnh sợ thầy! Không biết nói chuyện, hoặc không biết rõ tình huống, tốt nhất là im miệng! Thế cục trước mắt rõ ràng, chỉ cần các ngươi bỏ ra thành ý, vụ giao dịch này mới có khả năng thực hiện, nếu chúng ta đổi ý, các ngươi có thể tùy ý diệt sát chúng ta. Nhưng nếu chúng ta giao giải dược trước, an toàn của chúng ta lấy ai cam đoan? Tứ đại Tôn giả vang danh thiên hạ, nhưng hứa hẹn... Thì rất ha ha.

Băng Tôn Giả bị Vân Dương nói đến tức nổ mũi, từ lúc hắn gặp phải Vân Dương đến nay, đuổi không đuổi kịp, đao không đấu lại, đếu ngay cả võ miệng cũng thua, hoàn toàn không phải đối thủ cùng cấp.

Tuyết Tôn Giả hừ một tiếng, nhưng cũng không tức giận, hiển nhiên cũng biết lời Vân Dương có lý.

Trên thực tế, Tuyết Tôn Giả đúng là có suy nghĩ, lấy được giải dược sẽ lập tức trở mặt, dù sao đối phương cũng không có năng lực thoát khỏi uy hiếp của hắn!

Nhưng Vân Dương đã sớm có phòng bị, con đường này không thể đi thông.

- Huống chi... Coi như ra chợ mua rau, cũng phải một tay giao tiền một tay giao hàng!

Vân Dương đảo mí mắt:

- Hiện tại chúng ta lại giao dịch lớn như vậy, há có thể khinh thường sơ xuất, cho nên, một cái Thiên Đạo Thệ Ngôn là tuyệt không thể thiếu!

Vân Dương nhìn Tuyết Tôn Giả phát thệ, sau khi được Thiên Đạo thừa nhận, mới cười mị mị thu lại một số bồi thường khá khả quan: mười triệu lượng ngân phiếu!

Vân Dương đương nhiên sẽ không quá quan tâm tới số tiền bồi thường cụ thể, thứ hắn quan tâm là vẻ mặt buồn nôn, đặc sắc khí Tuyết Tôn Giả móc ngân phiếu ra trả.

Như vậy là tới báo thù sao? Rõ ràng là tới tán tài a!

Có báo thù nào biệt khuất như thế sao? Chúng ta là Tứ Quý lâu a!

Còn nói gì tới bố võ thiên hạ, huyết tẩy giang hồ?!

- Giao dịch đã xong, cứu người là chuyện bắt buộc, đúng rồi, người ở đâu?

Tâm tình hiện tại của Vân Dương rất tốt, đương nhiên muốn tranh thủ xử lý xong chuyện mới là đúng đắn, dù sao hiện tại đổi thành Vân Dương phải chú ý Kiếm Tôn Giả, vị lão ca này tuyệt không thể xảy ra chuyện, vạn nhất chơi xong, hắn cũng phải chôn cùng a!

- Người đang ở Vân phủ, đi mau!

Tuyết Tôn Giả hết sức buồn bực.

Vô duyên vô cớ bị uy hiếp, còn bị bức bách phát Thiên Đạo Thệ Ngôn, dù là ai cũng không chịu được!

Có điều, Tuyết Tôn Giả cũng không cho rằng bản thân làm sai. Cũng không cho rằng bỏ qua Vân Dương sẽ tạo thành bao tổn thất với Tứ Quý lâu.

Dù sao trong lòng hắn, Vân Dương cũng chỉ là một tiểu nhân vật vô cớ bị cuốn vào.

Coi như là người Ngọc Đường, càng là quý tộc Ngọc Đường, nhưng vẫn chỉ là nhân vật râu ria, không quan trọng!

Thứ quan trọng nhất, cũng chỉ có Lôi Động Thiên mà thôi!

Coi như không gây sự với Vân Dương nữa, thì có thể thế nào?

Nhiều nhất cũng chỉ là hai bên nước sông không phạm nước giếng!

Ngươi ở Thiên Đường thành, chúng ta xưng vương xưng bá trên giang hồ!

Nếu Vân Dương muốn quyết tâm đối nghịch với Tứ Quý lâu, cùng Lôi Động Thiên một chỗ, như vậy chính là ngươi phạm ước trước, hứa hẹn tự nhiên triệt tiêu, tiếp đó Tứ Quý lâu bọn hắn cũng không cần nề hà.

Nhưng y theo lời Vân Dương đang nói, lại tựa như có ý đồ muốn thoát thân.

Vậy thì cứ như ngươi mong muốn.

Chỉ cần sau này ngươi không nhúng tay vào chuyện của chúng ta và Lôi Động Thiên, chúng ta cũng không muốn đối địch với một hoàng triều.

Là một thế lực giang hồ, đối địch với hoàng triều, trước nay chưa bao giờ là chuyện tốt.

Dù sao rất nhiều buôn bán giao dịch của Tứ Quý lâu còn phải tiến hành trong thế tục, nếu Ngọc Đường đế quốc quyết tâm đối nghịch với Tứ Quý lâu, triển khai niêm phong toàn phương vị, như vậy Tứ Quý lâu cũng phải chịu tổn thất lớn.

Sau này chỉ cần canh cửa Vân phủ, chỉ cần Lôi Động Thiên xuất hiện, không đợi đối phương ra tay trước, lập tức thôi động tứ đại Lĩnh vực, còn sợ tên hỗn đản này lật trời hay sao?!

Đám người một đường vòng về, Vân Dương đương nhiên dẫn đầu, thôi động tốc hành.

Vốn cho rằng Vân phủ đã hoàn toàn hủy hoại, không nghĩ tới còn có một ngày vật quy nguyên chủ.

Trước đó vì muốn thêm chút cơ hội chạy trốn mới sắp xếp mấy tiểu gia hỏa, không nghĩ tới lại có thể tạo ra hiệu quả lớn như vậy!

Quả là kỳ tích chi trảo, thần lai nhất trảo a!

Băng Tôn Giả, Tuyết Tôn Giả cùng hắn sánh vai bước vào.

Bạch Y Tuyết ôm Lôi Động Thiên, Lão Mai cùng Phương Mặc Phi đi sau hộ tống, sắc mặt suy yếu, chiến lực không còn nổi ba phần.

Còn bốn người Đông Thiên Lãnh, bốn tên anh em nghĩa khí này bị Vân Dương lườm tới mấy lần, hào khí quyết tâm sống chết cùng Lão đại đã sớm bị dọa đến vô tung vô anh.

Cụp đầu như chim cút, rũ cụp bước theo sau.

Về phần mười bảy cao thủ tứ đại gia tộc lại cùng nhau thở phào, tâm tình nhẹ nhõm bước theo sao.

Vốn dĩ mang chí quyết tử mà đến, kết quả vậy mà lại không cần chết.

Cảm giác nhẹ nhõm này, thực sự khó nói thành lời.

Vô luận là ai, vô luận bởi vì nguyên nhân gì, nếu có thể không phải chết, ai cũng đều sẽ cảm thấy thoải mái, vui mừng khôn xiết, chớ nói chi ánh mắt đám công tử nhìn bọn hắn cũng trở nên thân thiết như vậy, quả thực là thân cận chưa từng có!

Sau này nếu công tử chấp chưởng đại quyền, vậy đám người bọn hắn tuyệt đối sẽ là tâm phúc không thể dao động!

Công tử nghĩa khí như vậy, lại có người như Vân công tử đứng sau ủng hộ, thành tựu nhất định không tầm thường?

Thành tựu thấp mới là trò cười a?!

Nhưng sau khi đám người trở về Vân phủ, lúc này mới chân chính kinh ngạc.

Chỉ thấy trước cửa là một đám đông đen kịt!

Đập vào mắt, đều là khôi giáp sáng bong, đằng đằng sát khí!

Đao thương kiếm kích, không ngừng lóe lên hàn quang u lãnh, đoạt hồn nhiếp phác, không rét mà run!

Nơi đây như biến thành cứ điểm tụ quân, quân kỷ nghiêm minh, đếm sơ cũng có thể thấy chí ít có ba vạn người!

Vây chặt Vân phủ, giọt nước không lọt!

Cầm đầu là hai lão giả râu tóc bạc trắng, lại như hai cây tùng thẳng tắp, một người cầm trường thương, một người nắm đại đao, bày trận đón sẵn, lão tướng lớn tuổi mặt trầm như nước, trên mặt đầy bi phẫn cùng nặng nề.

Không phải Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm thì còn có thể là ai?!

Vân phủ sớm đã biến thành một mảnh phế tích, sương hàn chi ý vẫn còn xung động, tràn đầy ý vị uy hiếp.

Thanh âm Thu Kiếm Hàn mang theo vẻ cháy bỏng không thể áp chế:

- Người ở bên trong nghe đây! Các ngươi đã bị bao vây! Mau mau bước ra đầu hàng!

Bên trong không hề đáp lại, lại hoặc hoàn toàn không có ý đáp lại.

Sắc mặt Thu Kiếm Hàn ngày càng khó coi, lo lắng cho Vân Dương khiến lão không thể khắc chế nổi, vung tay liền muốn hạ lệnh tấn công!

Sau khi biết Vân phủ bị đánh thành tro, Thu Kiếm Hàn cơ hồ như muốn sụp đổ.

Thời gian vừa rồi, Thu Kiếm Hàn sớm đã coi Vân Dương như con như cháu, hôm nay lại đột nhiên nghe tin dữ, trái tim như bị bóp nghẹn, đau đớn giằng xé, khó mà ức chế!

Thậm chí lão còn không chờ bẩm báo Hoàng đế Bệ hạ, lập tức vận dụng chức quyền trong tay, điều động ba vạn cấm quân, bao vây Vân phủ!

Chí ít cũng phải hỏi được nguyên nhân!

Lão Nguyên soái thầm cuồng nộ, lo lắng, nếu Vân Dương thực sự có chuyện bất trắc, như vậy lão thà rằng ngọc thạch câu phần, cũng phải thay thiếu niên báo thù!

Bất kể đại giới!

Bất chấp hậu quả!

Dù phải đánh nát Thiên Đường, cũng không hối không tiếc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.