Ta Là Chí Tôn

Chương 361: Trùng kiến Vân phủ



Thu Vân Sơn thấy không khí trầm lặng, nhất là biểu hiện trên mặt Vân Dương lại dị thường khó coi, trong cái khó ló cái không:

- Thật ra là Đông Thiên Lãnh để quên chút đồ, chúng ta cùng hắn trở lại lấy, hắn ngại không nói, nên mới lấy Lão đại làm cớ...

Xuân Vãn Phong cùng Hạ Băng Xuyên gật như gà mổ thóc:

- Đúng đúng đúng, đúng là như vậy! Đông Thiên Lãnh nói láo hết bài này đến bài khác... Lão đại phải phạt hắn a!

Đông Thiên Lãnh biệt khuất, nhưng cũng không còn cách nào:

- Đúng vậy, ta quên chút đồ, nhưng lại ngại nói thẳng...

- Hừ!

Vân Dương hừ một tiếng, sắc mặt vẫn khó coi, kỳ thực lại thầm thấy ấm áp dễ chịu.

Đã mấy năm, hắn chưa từng thấy ấm áp như vậy.

Hôm nay, trước có bốn người Đông Thiên Lãnh liều chết tìm về, sau lại có Thu soái Lãnh soái hai người không tiếc trở mặt Tứ Quý lâu, Vân Dương cảm thấy rất vui mừng, ngoài miệng oán trách, trong lòng lại cảm động, cảm thấy may mắn, may mắn bản thân có nhiều bằng hữu tri kỷ như vậy, chứng minh hắn làm người rất thành công, cũng may mà hắn đủ may mắn, mấy cái móng vuốt lại nghịch chuyển chiến cuộc, may mắn như vậy, chín phần chín chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, thế mà hắn lại có thể gặp được!

- Nếu mấy người các ngươi đã trở lại, vừa hay bên ta có chuyện cần nhờ. Phòng ở đã mất, phải xây lại cái khác, các ngươi ở lại hỗ trợ đi.

Vân Dương trợn mắt một cái:

- Có lao động miễn phí, không dùng thật có lỗi với ông trời.

- Được được, nguyện ý phục vụ quên mình cho Lão đại.

Tứ đại công tử vui mừng đồng thanh.

Đám người nhìn nhau, trong nhất thời cũng không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, tiếng cười sáng sủa, trong lòng đầy nhẹ nhõm. Tình cảm huynh đệ lại gắn bó thêm một tầng, chân chính tâm thầm tương sát, không còn ngăn cách.

- Tình huống hiện tại hoàn toàn khác dự tính, đám người bên kia thì phải làm thế nào?

Xuân Vãn Phong thấp giọng hỏi.

Thu Vân Sơn tức giận:

- Người không thể cùng hoạn nạn, ngươi còn muốn giữ lại?! Truyền lệnh của ta, đưa Huyền thú mang về, sau đó giải tán tại chỗ, ai đi đường nấy là được.

Đông Thiên Lãnh nói:

- Ta cũng nghĩ như vậy, sao còn có thể giữ lại mấy loại hàng như thế? Giữ lại há không phải là lòng dạ đàn bà, không có quyết đoán hay sao?

- Vậy thì cứ quyết định như vậy, lập tức đưa tin trở lại.

Hạ Băng Xuyên cũng quyết định thật nhanh.

- Sóng lớn đãi cát, lưu lại là vàng!

Thu Vân Sơn nói:

- Ta không có dị nghị. Nhưng người kia, đừng nói để lại dùng tiếp, dù có nhìn ta cũng không muốn nhìn lại.

- Ê, mà hôm nay chúng ta phải ở đâu a!? Trong Vân phủ chỉ còn một hai gian sương phòng miễn cưỡng ở lại, nhưng cũng không thể chứa nhiều người như vậy a!

Bạch Y Tuyết gãi gãi đầu.

- Sương phòng rách rưới kia còn có thể ở lại?! Hôm nay bản công tử phát tài, hết thảy ở khách sạn!

Vân Dương vung tay:

- Mỗi người một phòng tốt nhất! Tiền ta trả!

...

Có tiền mua tiên cũng được, thậm chí dưới đại đa số tình huống, tiền, chính là vạn năng!

Căn bản không cần Vân Dương tự mình ra mặt, Lão Mai cầm ngân phiếu ra ngoài, chỉ cần một khắc đồng hồ, đã tìm xong công tượng, vì muốn tăng tốc độ, Lão Mai tìm tới mười mấy đội ngũ đến tăng giờ làm việc, cấp tốc trùng kiến Vân phủ!

Tiền công tương ứng, cũng đều tăng gấp ba!

Dù sao tiền tiêu ra cũng là tiền lừa được, Lão Mai tiêu không chút áp lực.

Vốn dĩ giai đoạn đầu giữa mùa đông như vậy là lúc công tượng nghỉ ngơi, cho nên có rất nhiều công tượng rảnh rỗi, lúc này lại có cơ hội kiếm nhiều tiền, đám công tượng lập tức nô nức tập nập tới làm việc, nếu không phải Lão Mai thu rất nhiều người, ai đến đều thu, vậy tuyệt đối sẽ có chuyện tranh đoạt danh ngạch mà đánh nhau!

Nhưng có một số việc, tiền còn chưa thể giải quyết được, tỉ như giữa mùa đông không thể có bùn, nhất là trong lúc tuyết lớn như vậy, băng lãnh dị thường, miễn cưỡng cũng không thể dùng.

- Trước tiếp dùng đá đi!

Vân Dương trực tiếp hạ quyết tâm:

- Dứt khoát kiến tạo toàn bộ bằng Bạch Huyền thạch! Ngay cả nhà xí cũng dùng Bạch Huyền thạch, cam đoan tính thống nhất, bền đẹp!

Bạch Huyền thạch, mặc dù chỉ là huyền thạch có cấp bạc nhất, mỗi khối cũng không có bao nhiêu linh khí, nhưng nếu đem ra làm vật liệu kiến trúc, tuyệt đối xứng danh nhất đẳng vật liệu, mỗi khối đều vuông vức sáng loáng, hơn nữa còn có hiệu quả cách nhiệt, đông ấm hè mát.

Hơn nữa, dùng vật liệu này xây nhà, sau khi xây xong, vì cùng bản chất, hơn nữa lại có trọng áp, sẽ làm cho tất cả Bạch Huyền thạch ngưng kết lại với nhau, hoàn toàn không chút kẽ hở!

Điều càng quan trọng hơn, đối với võ giả tu luyện trong nhà được tạo bằng Bạch Huyền thạch, sẽ có hiệu quả tăng phúc nhất định.

Cho nên giá cả loại tài liệu này có thể nói đắt đến tận trời, rất ít có ai dùng nó làm vật liệu kiến tạo cả một tòa phủ đệ!

Cho dù ngay cả hoàng cung, cũng chỉ xây được mấy phòng bằng Bạch Huyền thạch, mà cho dù như vậy, cũng đã rất xa xỉ!

Mệnh lệnh lúc này của Vân Dương, lập tức đem phí tổn trùng kiến Vân phủ tăng thành con số trên trời!

Phí tổn tính ra, trực tiếp khiến Lão Mai giật mình kêu lên.

- Công tử, sơ bộ tính toán, chí ít cũng cần tám ngàn vạn lượng bạc!

Lúc này, mặt mày Lão Mai cũng đã biến thành màu xanh, bởi tám ngàn vạn lượng bạc này, chỉ vẻn vẹn là chi phí vật liệu, còn công thợ, hao tổn đều chưa được tính. Chỉ riêng Bạch Huyền thạch đã có phí tổn như vậy, chân chính tính toán, tối thiểu cũng phát đốt hết trên dưới trăm triệu lượng bạc!

Con số này, có thể trực tiếp móc sạch quốc khố Ngọc Đường!

- Rẻ như vậy sao?

Vân Dương vuốt vuốt lông mày:

- Vậy đổi lại dùng hai lớp Bạch Huyền thạch! Còn có mật thất dưới mặt đất, cũng đừng quên, phải chế tạo cho thật kiên cố. Móng nhà cũng cùng Bạch Huyền thạch cả đi!

Lão Mai vươn cổ, con mắt trừng lớn, nếu làm như thế, chỉ sợ hai trăm triệu lượng bạc cũng không đủ dùng.

- Đúng rồi, nóc phòng nhớ dùng Ngân Huyền thạch.

Vân Dương tài đại khí thô đến cực điểm:

- Xà nhà dùng Tuyết Sơn Đàn. Cửa sổ dùng Bạch Tinh, như thế mới có thể đảm bảo ánh sáng tốt nhất!

Lão Mai triệt để câm lặng.

Tính như vậy, cẩn thận cũng phải cần có ba trăm triệu lượng bạc.

- Thuận tiện nói cho đám công nhân kia, nếu có thể hoàn thành trong nửa tháng, tiền công lại tăng gấp đôi hiện tại!

Vân Dương quyết tâm kiến tạo Vân phủ thành cung điện xa xỉ nhất Thiên Huyền đại lục!

Bởi

hắn phát hiện, bản thân thực sự cần một cái căn cứ.

Nhất là sau khi trải qua chiến dịch hôm nay, hắn đã thành công thoát khỏi tầm mắt của Tứ Quý lâu.

Để Vân phủ trở thành đúng nghĩa dưới chân đèn thì tối!

Cho nên Vân Dương quyết định đem nơi này xây dựng kiên cố một chút, hơn nữa... Hắn còn muốn mở rộng quy mô kiến trúc dưới mặt đất, đem mấy nhà bên cạnh cũng thu vào nhà mình, sau đó kiến tạo một mạng lưới dưới đất thông suốt bốn phương.

Phòng ai ai ở, nhưng dưới mặt đất nối thành một mạch, liên hệ lẫn nhau, cứ như vậy sẽ thuận tiện hơn cho hắn liên hệ thủ hạ, càng dễ cho bọn hắn bí mật làm việc.

Dù sao lúc trước Vân phủ bị hủy, Tứ Quý lâu cũng đã “Biết” rõ tình hình bên dưới. Tuyệt không có gì đặc biệt, nên hiện tại Vân Dương có thể bỏ sức kiến tạo một phen.

Lão Mai bị con số trên trời trực tiếp dọa ngốc, méo miệng mắt lác đi chấp hành nhiệm vụ, Vân Dương lại mang người đến Tiếp Thiên lâu, cũng chỉ có tòa khách sạn xa hoa nhất Thiên Đường thành này, mới có thể cung cấp nhiều phòng khách cao cấp như vậy.

Sau đó Vân Dương tự mình đi Thu phủ một chuyến, nói cho cùng vẫn nên nói cẩn thận với lão nhân gia người ta một tiếng. Thu Lão Nguyên soái mà bắt đầu lòng dạ hẹp hòi, như vậy hắn cũng không dễ chịu.

Uy danh của nhân vật đứng đầu tam đại lưu manh Ngọc Đường, há có thể coi thường không để ý?!

Sau đó người nào đó bị Thu lão đầu giáo huấn một trận, đầu u một cục bước ra khỏi cửa, vẫn nhe răng nhếch miệng, nhưng trong lòng chỉ nhớ một câu: Đông Huyền sắp động binh.

Đông phòng của đế quốc, lại đứng trước một lần khảo nghiệm khốc liệt.

Sở dĩ Đông Huyền chọn xuất binh trong lúc giá rét như vậy, nguyên nhân cúng chính bởi Hàn Sơn Hà đang đứng hạ phong. Vô số quan viên vạch tội Hàn Sơn Hà, lý do vô cùng phong phú, khó mà tính toán.

Hơn nữa công kích này đến rất đột nhiên, hoàn toàn không chút dấu hiệu, Hàn Sơn Hà không chút phòng bị, thậm chí ngay cả minh hữu trước nay của hắn cũng đứng ra chỉ trích, cơ hồi đối địch cả triều, không thể phân trần?!

Cho dù Hàn Sơn Hà có cay độc tinh minh đến mấy, cũng không thể chịu nổi miệng lưỡi thiên hạ, không thể tiếp ứng.

Vì vậy Hàn Sơn Hà dứt khoát quyết định, dùng một trận đại thắng oanh liệt, khâu kín miệng lưỡi ung dung, đập tan phong ba triều chính.

Mà đối tượng chinh phạt duy nhất, cũng chỉ có Ngọc Đường đế quốc mà thôi!

Đối với chuyện này, Vân Dương cũng vô cùng hiểu rõ.

Cái gì mà đột ngột, công kích không dấu hiệu?

Rõ ràng anh em ngươi chạm vào vảy ngược của Tứ Quý lâu, bị đối phương trả thù!

Ai bảo ngươi vô duyên vô cớ điều động Bạch Y Tuyết hành thích Hà Hán Thanh? Đáng đời a!

Hiện tại, người đứng ra công kích Hàn Sơn Hà, chín phần chín đều là người Tứ Quý lâu, hoặc Tứ Quý lâu sai sử, chỉ điểm!

Nhưng vô luận thế nào, Hàn Sơn Hà đột nhiên xuất binh, đối với Ngọc Đường mà nói, tuyệt không phải chuyện tốt.

Hoặc có thể nói, đây là một trận chiến vô cùng bất lợi!

Gần đây, Ngọc Đường tuần tự xuất hiện hai viên danh tướng nổi điên ngoài ý muốn, đầu tiên là Ngọc Đường Bắc Lộ quân đại soái Dương Ba Đào chịu công thẩm, thân bại danh liệt, một buổi vẫn lạc, sau lại có người kế thừa của lão Thái úy Phương Kình Thiên - Phó Báo Quốc cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến cho cả quân đội Ngọc Đường xuất hiện rung chuyển chưa từng có. Trước mắt cứ việc do Thiết Tranh kế nhiệm Bắc Lộ Nguyên soái, Phó Báo Quốc cũng đạp bước chiến trường, đóng giữ Đông Cương, cẩn thận đề phòng Đông Huyền đến bất cứ lúc nào, nhưng phong hiểm vẫn khó mà trừ bỏ, Vân Dương sao có thể không nóng lòng.

Mà trong lúc Vân Dương đang cân nhắc nên ứng phó thế nào, lại ngoài ý muốn nghe được Lão Nguyên soái nói một mình: đã qua một năm, thích khách điên cuồng nhất đại lục đã sa lưới ở Tử U.

Vân Dương sơ sơ cũng không để ý, còn hiếu kỳ hỏi một câu:

- Thích khách điên cuồng nhất đại lục nào?

Thu Kiếm Hàn hừ một tiếng, nghiêng mắt liếc nhìn:

- Chuyện này không quan hệ với ngươi, chuyên tâm trùng kiến Vân phủ của ngươi đi, miễn cho lúc cha ngươi trở về, lại đánh nát mông tiểu tử ngươi!

Nhưng suy nghĩ một chút, lão vẫn giải thích:

- Một năm gần đây, trên đại lục xuất hiện một tên thích khách thần bí, chuyên môn ra tay với đại thần triều chính tứ quốc. Duy chỉ chưa từng động tới cây kim sợi chỉ Ngọc Đường ta.

- Trong một năm này, văn thần võ tướng tứ quốc chết dưới tay hắn không dưới bảy mươi! Trong quá trình nhiều lần thân hãm tuyệt cảnh, nhưng tu vi vị thích khách này thực sự cường hoành, luôn có thể phá vây chạy thoát, tìm sinh trong tử.

- Chỉ tiếc đi đêm lắm có ngày gặp ma, trước đó trong lúc hành nghề với Tử U đế quốc Đại Nguyên soái Tử Nguyên Long lại bị bắt tại chỗ!

Cuối cùng, Thu Kiếm Hàn còn tiếc nuối nói một câu:

- Tên thích khách này, chỉ ra tay với quan viên tứ quốc, tám chín phần chính là con dân Ngọc Đường ta... Cứ thế mà chết, thực có chút đáng tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.