Ta Là Chí Tôn

Chương 363: Lại vào Tôn phủ! (thượng)



Chính là Kiếm Tôn Giả, sau khi vừa tỉnh lại, lập tức hạ lời thề quyết tử!

Tuyết Tôn Giả cau mày:

- Thù này đương nhiên không thể không tha, nhưng việc này rất có thể quan hệ với dư nghiệt Cửu Tôn, thậm chí rất có thể là do tên Phong Tôn kia làm ra... Chuyện kỳ quặc trong này, nhất định phải làm rõ.

- Giờ bắt lấy Lôi Động Thiên, hết thảy đều có thể được giải đáp!

Sương Tôn Giả cắn răng:

- Chuyện hôm nay thực sự...

Muốn nói, thực sự là biệt khuất.

Nhưng nghĩ đến đầu nguồn dân đễn biệt khuất là Kiếm Tôn Giả còn ngồi đây, chỉ đành nhịn xuống không nói.

- Người của chúng ta đâu?

Tuyết Tôn Giả hỏi.

- Đánh lâu như vậy, sao bọn họ còn không tới?

- Người?!

Bên ngoài vang lên một thanh âm lạnh lùng:

- Uổng cho các ngươi còn có mặt mũi hỏi câu này, người của các ngươi! Nếu không phải các ngươi vội vã như vậy, kiên nhẫn chờ nhân thủ rồi mới động thủ, nào có thể xảy ra chuyện chó má như vậy?!

- Chủ thượng!

Ba người Băng Sương Tuyết lập tức đứng lên.

Ngay cả Kiếm Tôn Giả đang nằm trên đất, cũng toát ra thần sắc tôn kính.

Người bên ngoài cũng không bước vào, chỉ có thanh âm ung dung truyền đến:

- Chuyện này ta sẽ không quản. Nếu các ngươi đã có minh ước với người ta, như vậy nhất định phải tuân thủ. Nếu cần hiệp trợ, vậy đến Cung Phụng đường mà xin, nhưng nếu còn có sơ suất, hết thảy hậu quả do các ngươi tự gánh chịu.

Bốn người đều xấu hổ cúi đầu.

Tuyết Tôn Giả nói:

- Chủ thượng, chuyện lần này của Lôi Động Thiên cho thấy, gia tộc sau lưng hắn hết sức mạnh mẽ, nếu chẳng may hắn mời cao thủ trong nhà đến, sợ là chúng ta...

Bên ngoài không có thanh âm truyền đến, tựa hồ như đang cân nhắc.

Thật lâu sau, bốn cái bình ngọc nhỏ ung dung bay tới.

- Đây là Phá Cảnh đan!

Thanh âm ung dung lại truyền tới:

- Tu vi của các ngươi, còn kém một bước mới có thể phục dụng. Hiện tại mà dùng, chỉ sợ sẽ tạo thành tổn thương trên con đường tới Thần vị sau này. Có điều, nếu các ngươi quyết chí báo thù, vậy ra cứ giao trước cho các ngươi. Đến cùng dùng thế nào, các ngươi tự quyết định!

Nói xong câu đó, bên ngoài đã không còn tiếng thở.

Lần này, Niên tiên sinh thực sự rời đi!

Tứ đại Tôn giả cùng xấu hổ.

Chuyện mười phần chắc chín mà bọn hắn còn có thể làm thành như vậy, thực sự mất mặt đến cực điểm.

Ngoài vấn đề năng lực, may mắn, còn liên quan tới nhân phẩm!

Có thể tránh Niên tiên sinh nặng lời sao?

Không thể, không có lập trường để phản trách!

Nhìn Phá Cảnh đan trên mặt đất, Tuyết Tôn Giả thở dài một tiếng. Phá Cảnh đan mà hắn nhớ mãi không quên, giờ phút này lại không chút sức hấp dẫn.

- Chúng ta nói chính sự một chút. Lần này chủ thượng rất thất vọng với chúng ta, chúng ta nhất định phải làm được chút chuyện mới có thể gỡ gạc lại.

- Thôi, bây giờ chúng ta nên thẳng thắn đối mặt hiện thực! Lấy tình huống bên ngoài mà nói, chúng ta đã rời khỏi Thiên Đường thành. Có điều bất luận là chúng ta hay đối phương, đều hiểu rằng đây chỉ là thỏa hiệp bất đắc dĩ. Chúng ta chiếm ưu thế thực lực, nhưng đối phương lại chiếm địa lợi, Lão đại cùng lão Tứ bị trọng thương, miễn cưỡng ở lại sẽ phải chịu rất nhiều nguy cơ. Không bằng tạm thời cứ ở lại đây, để một người ở lại chăm sóc Lão đại, hai người còn lại trực tiếp trở về, âm thầm làm việc.

Tuyết Tôn Giả nói:

- Theo ta nghĩ, để lão Băng ở lại chăm sóc Lão đại. Ta cùng Sương quay về Thiên Đường thành, tụ hợp nhân thủ, sau đó sẽ phái hai người tới cho các ngươi, chiếu cố các ngươi, an tâm điều dưỡng khôi phục.

- Mặc dù Thiên Ngoại Vân phủ đã hủy, nhưng song phương đã đạt thành thống nhất, ta nghĩ Vân Dương nhất định sẽ trùng kiến Vân phủ, nhưng muốn làm cũng cần có thời gian nhất định. Cho nên trong thời gian ngắn, bọn chúng nhất định phải tìm chỗ đặt chân, đây là một điểm để chúng ta có thể lợi dụng, cũng là điểm mấu chốt trước mắt. Tên Lôi Động Thiên kia thực lực kinh người, lại còn có gia phó không kém làm bạn, tuyệt không có khả năng là người bình thường.

- Hiện tại chúng ta vì trở ngại ước định với Vân Dương mà không thể cường công Vân phủ, diệt sát kẻ này, nhưng... Chúng ta có thể lợi dụng điểm này, để hắn thả lỏng đề phòng. Chờ lúc hắn rời đi, chúng ta bí mật truy tung, một mẻ hốt gọn, thậm chí trảm thảo trừ căn, diệt gia tận gốc, đó mới là một lần vất vả cả đời nhàn nhã, nếu không luôn để lại hậu hoạn!

- Cứ tính như vậy, lần công kích bất lợi vừa rồi cũng không hẳn là chuyện xấu. Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng, không để lại tai họa ngầm mới thực là thắng lợi!

- Mặt khác, lấy thực lực của Lôi Động Thiên, tin rằng hậu trường đứng sau hắn cũng không thể coi thường, thế lực cực mạnh. Chỉ bằng mấy người chúng ta, chưa hẳn đã có thể đối ứng. Vì cầu ổn thỏa, chỉ sợ nhất định phải tìm tới Cung Phụng đường.

- Đương nhiên, nhưng cần phải xác nhận tin tức trước đã, chẳng may tính sai, chẳng những mất mặt, còn lãng phí nhân lực vật lực, tốn công vô ích.

- Cho nên, trước mắt cần phải tra rõ nội tình bối cảnh của Lôi Động Thiên, sau đó mới thông báo cho chủ thượng cùng Cung Phụng đường, không thể tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta đã thất thủ một lần đã là quá nhiều, không thể tiếp tục có lần thứ hai! Nếu không mấy huynh đệ cúng ta thực không còn mặt mũi nhìn mặt Lão đại.

Băng Tôn Giả nói:

- Nhị ca, chủ thượng đi rồi sao?

Tuyết Tôn Giả nở nụ cười nhàn nhạt:

- Tâm tư của chủ thượng, há phải là thứ chúng ta có thể suy đoán, nếu ngài đã không nói, chúng ta cũng không đoán nhiều, tốn công vô ích, uổng phí công phu!

Theo Niên tiên sinh bao năm, Tuyết Tôn Giả sao có thể không hiểu chuyện đơn giản này.

Hơn nữa, nếu ngày trước mà bọn hắn làm hỏng chuyện, hơn nữa còn ủy khuất cầu toàn như vậy, tuyệt đối sẽ dẫn tới lôi đình chi nộ, thậm chí nghiêm trọng hơn là trừng phạt cảnh cáo.

Mà lần này, mặc dù Niên tiên sinh vẫn rất khó chịu. Nhưng cũng không nhiều lời, thậm chí còn chủ động ban quyền điều động Cung Phụng đường.

Thậm chí, cho cả Phá Cảnh đan!

Nếu là trước kia, tuyệt không bao giờ có đãi ngộ này!

Điều này nói rõ, chủ thượng nhất định còn có thâm tư khác.

Chỉ riêng chuyện này, đã đủ đến bốn người bọn hắn phải suy nghĩ thật tốt.

Nếu bọn hắn có thể hoàn thành tâm tư của chủ thượng, mới xem như chân chính công đức viên mãn!

- Đúng rồi, còn có mấy chuyện quan trọng nữa, nếu chủ thượng đã cho phép chúng ta sử dụng Thần đường, vậy cũng nói rõ thực lực sau lưng Lôi Động Thiên cung không tầm thường, chỉ sợ cũng không dễ đối phó, mà thực tế, thực lực của bản thân Lôi Động Thiên đã không tầm thường, nhất là thủ pháp bí ẩn quỷ dị của hắn, bây giờ nghĩ lại, ta vẫn còn thấy dư sợ.

Tuyết Tôn Giả trịnh trọng nói:

- Cho nên lúc đối chiến lại với hắn, nhất định phải lập tức sử dụng sát chiêu! Trực tiếp dùng Lĩnh vực khai chiến!

Sương Tôn Giả nhàn nhạt gật đầu:

- Thực lực tiểu tử kia tuy đứng trên chúng ta, nhưng chỉ cần chúng ta đi trước một bước, sử dụng Sương Tuyết kết hợp, liền có thể tùy tiện áp chế hắn.

Tuyết Tôn Giả vẫn không dám bất cẩn, hai người thương lượng nửa ngày, Kiếm Tôn Giả cùng Băng Tôn Giả ở bên bày mưu tính kế.

Nói đến lần thất bại này, kỳ thực bốn người cũng không quá coi trọng. Giang hồ thắng bại, vốn là chuyện thường tình, chỉ cần người vẫn còn, tu vi vẫn còn, tùy thời đều có thể đòi trở lại, nào có đáng gì.

Đại sự chân chính trong lòng mấy người, kỳ thực vẫn chỉ là thương thế Kiếm Tôn Giả.

Đây cũng không phải thương thế bình thường có thể tùy tiện trị liệu a.

Mấy người huynh đệ không nói ngoài miệng, nhưng trong lòng lại thầm lo lắng không thôi.

Riêng người trong cuộc như Kiếm Tôn Giả, trong lòng đương nhiên sẽ càng thêm nóng bỏng, có điều trên mặt vẫn không chút biểu lộ, chỉ có ánh mắt là càng thêm âm trầm!

- Phá Cảnh đan này...

Sương Tôn Giả muốn nói lại thôi.

- Cứ thu lại đã.

Tuyết Tôn Giả nói:

- Vạn nhất không thể thành công, chúng ta dùng Lĩnh vực để chạy, sau đó sử dụng Phá Cảnh đan cũng không muộn!

- Được!

...

Một bên khác, sau khi trấn an Lôi Động Thiên,Vân Dương lặng yên rời khỏi khách sạn, đi hướng...

“Cửu Tôn phủ!”

Cũng đã được một thời gian Vân Dương chưa đến Cửu Tôn phủ, một là không muốn người hữu tâm phát giác, hai là cũng tránh thấy cảnh thương tình. Kỳ thực Vân Dương phát hiện, trong tâm cảnh của hắn, luôn có hình bóng huynh đệ u sầu, nếu có thể trốn tránh, thì tận lực trốn tránh. Thế nhưng trước mắt, không thể không đi Cửu Tôn phủ!

Trong thời gian này, Vân Dương kiêm tu Lôi, Vân, Phong, Hỏa, Huyết năm loại công pháp, tiến cảnh thần tốc, thậm chí sơ với mấy huynh đệ đơn tu lúc trước còn nhanh hơn một bậc. Nhưng cũng không biết vì sao, trong lúc Vân Dương muốn tu luyện loại thứ sáu, chính là Thánh Thủy quyết của Tứ ca, lại không thể đột phá tầng thứ nhất nhập môn.

Cái này hiển nhiên không liên quan tới tư chất, Vân Dương được Kỳ Lân Ngư giúp đỡ, toàn thân trên dưới thủy tính bành trướng, kinh mạch các thứ đều vượt qua cái gọi là thủy tính thiên tài. Trong chư tướng công pháp, bao gồm cả vân tướng công thể ban đầu của hắn, cũng không thể phù hợp hơn Thánh Thủy quyết, nhưng rõ ràng thứ nên phù hợp nhất, tiến cảnh nhanh nhất, lại cố gắng thế nào cũng không thể nhập môn!

Mãi cho đến khi Vân Dương được Lôi Động Thiên giúp đỡ, một đường bước lên Thiên cảnh. Thần thức tăng lên mấy lần, lúc này mới có thể đột phá, luyện thành tầng thứ nhất Thánh Thủy quyết.

Trước đó trong lúc gấp gáp, nhất cử đem Phong Hỏa Lôi Huyết đều tu luyện một lần, cũng không cảm giác điều gì khác biệt, chỉ biết thời gian cấp bách, cần phải nhanh chóng tu hành công thể, phụ trợ kế hoạch của hắn. Nhưng lần này tu thành Thánh Thủy quyết, lại khiến Vân Dương sinh ra một cảm giác nhu cầu mãnh liệt.

Có vẻ như sau khi thành công kích phát thủy tướng công thể, rốt cục không kìm được cảm giác kìm nén, ý muốn mãnh liệt, phát triển mạnh mẽ. Thúc dục Vân Dương tiếp tục tu luyện mấy tầng phía sau.

Đối với cảm giác đột nhiên xuất hiện này, Vân Dương cũng thầm kinh ngạc, cũng không rõ cho lắm.

Mà cảm giác này, trong lúc đối chiến với Băng Tôn Giả, càng trở nên mãnh liệt, khó mà ức chế.

Nếu không như vậy, thực sự Vân Dương không muốn đặt trân lại Cửu Tôn phủ, chỉ cần hắn bước vào trong đó, lại sẽ cảm thấy bản thân không làm tròn trách nhiệm, không có mặt mũi đối mặt với các ca ca!

...

- Có đôi khi ta nghĩ, có phải chờ ta học xong toàn bộ, các ngươi sẽ thực sự không thể trở lại nữa không? Nếu như vậy, ta thà rằng công thể tẫn phế, không lưu nửa phần Huyền khí tu vi!

Đứng trong màn sương mù dày đặc quen thuộc, Vân Dương đối mặt với cửa phòng Thủy Tôn, nhẹ giọng hỏi.

- Có phải các ngươi đang chờ một ngày như vậy??

Vân Dương nhẹ giọng tự lẩm bẩm.

Cửa phòng tĩnh lặng.

- Kỳ thực chuyện hôm nay, chính là do các ngươi cố ý làm ra, các ngươi có ý tránh mặt ta, chính là muốn ta học toàn bộ cửu tướng công thể đúng không? Đúng không?

Vân Dương hừ một tiếng:

- Ta biết các ngươi vẫn chưa chết, tất cả đang ở đâu đó nhìn ta!

Cửa phòng vẫn tĩnh lặng.

- Trên chiến trường, tất cả thi thể đều linh linh toái toái, ta tìm nửa ngày, cũng không thấy đầu của các ngươi!

Vành mắt Vân Dương đỏ lên, cố gắng cưỡng chế bản thân. Có gắng phân tích theo hướng lạc quan nhất, cố gắng tự mình lừa mình.

- Ta tìm nửa ngày, tất cả thịt nát xương cốt đều lật một lần, cũng chỉ tìm được một tay của Lão đại, không có tay, nhiều lắm cũng chỉ tàn phế, sẽ không chết a...

- Đến cùng các ngươi ở đâu?!

- Các ngươi còn sống a!!

Vân Dương tự mình lầm bầm, bỗng ngồi phịch xuống đất, ôm chật lấy đầu, vùi vào giữa hai chân, nước mắt im lặng rơi xuống. Miệng lớn thở dốc, cố gắng trấn định, nhưng vẫn không thể ngăn được thân thể run rẩy kịch liệt.

Đến lúc này, hình tượng vị Vân Tôn phiên vân phúc vũ, đứng giữa thiên quân vạn mã vẫn nói nói cười cười đã không còn sót lại chút gì.

Tất cả trấn định, trầm tĩnh, thong dong, tiêu sái cũng không biết đi cả nơi nào.

Hiện tại, Vân Dương hắn chỉ là một đứa nhỏ bị gia đình bỏ rơi.

Giờ khắc này, toàn thân toàn tâm Vân Dương toát ra vẻ cô độc thê lương không nói thành lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.