Ta Là Chí Tôn

Chương 379: Cá lớn kỳ quái



Vân Dương là người trong cuộc, thực sự vô cùng phiền muộn!

Ừm, việc này dù là ai cũng sẽ thấy phiền muộn!

Nhưng dù phiền muộn thế nào cũng được, hắn cũng không thể làm gì con cá kia, dù sao hắn đã dùng vô số cách, nhưng vô luận làm thế nào cũng không thể thực sự tiếp xúc với nó, nếu không sớm có cách khác, chỉ có thể trợn mắt nhìn con cá vừa “tiêu hóa” hắn nghênh ngang rời đi!

Ngay lúc này, biến cố đột nhiên xảy tới, con cá vô cùng lớn kia đột nhiên dừng lại, tiếp đó vẫy đuôi lượn vòng tại chỗ, có vẻ như đang tìm kiếm cái gì đó...

Hai tròng mắt kia còn lớn hơn một gian phòng nhỏ, trừng lớn tròn lại tìm kiếm xung quanh.

Bởi, đại gia hỏa này mới kinh ngạc phát hiện, bản thân nó vừa rồi hình như ăn phải cái gì đó rất là ghê gớm...

Mặc dù mới chỉ lướt qua bụng một lần, nhưng lại khiến tinh thần nó rung động mãnh liệt, toàn thân thứ sướng, thậm chí thân thể nó trong khoảnh khắc đó lại lớn thêm một chút?

Điều này thực sự không thể tưởng tượng nổi!

Gặp được thứ tốt như vậy, há có thể bỏ qua?!

Cho nên đại gia hỏa này dừng lại không đi, phát hiện đồ tốt, đương nhiên dừng lại tìm kiếm, chiếm cứ. Hết thảy đều thuận lý thành chương, theo lý vốn phải vậy!

Thế nhưng sau một phen tìm kiếm, nó hoàn toàn không có thu hoạch.

Con cá lớn vô cùng thất vọng nhưng lại đột nhiên nảy ra một ý hay, vừa rồi nó cảm nhận được thứ tốt kia cũng là nhờ phun ra nuốt vào nước sông a, bây giờ cứ làm lại như thế là được, thế là bắt đầu tiếp tục tìm tới tìm lui, lại thêm nuốt tới nuốt lui, dần dần tạo thành một vòng xoáy khổng lồ bên trong Nguyệt Hồn giang.

Đúng vậy, là bên trong Nguyệt Hồn giang. Từ trên nhìn xuống, hoàn toàn không thấy bấy cứ điều gì bất thường, mặt nước vẫn cuồn cuộn chảy, không ngừng không nghỉ.

Vân Dương đương nhiên không thể phạm lại sai lầm, hắn bắm theo vây cá của đại gia hỏa, mặc kệ ngươi tìm nuốt thế nào, chỉ cần ngươi không nuốt cả vây cá của mình, ta liền không bị ngươi “tiêu hóa” lần nữa...

Vân Dương cũng rất buồn bực, rõ ràng vừa rồi gia hỏa này không phát hiện hắn. Hơn nữa sau khi hắn tu luyện Thánh Thủy quyết, đã thành thủy tướng chi thể, hữu chất vô hình, cho dù ngay chính bản thân hắn cũng không thể tìm thấy bản thân a!

Gia hỏa này sao lại có thể phát giác được hắn?

Hiển nhiên Vân Dương không để ý tới một chuyện, một chuyện vô cùng quan trọng.

Thiên tài địa bảo mà Vân Túy Nguyệt cho hắn sử dụng, đã sớm biến hắn thành chí bảo hình người, cho dù nhục thân hóa nước, nhưng dược lực lại sẽ không biến mất.

Vẫn tự nhiên bài tiết theo lỗ chân lông của hắn... Liên

tục thay cũ đổi mới.

Mà con cá lớn vừa rồi... Chính là thu được chỗ tốt thừa này của hắn, mà sau khi nếm được ngon ngọt, lập tức lưu luyến quên về.

- Tình huống trước mắt, chỉ sợ khó có thể thoát thân, nếu đã không thể thoát thân được ngay, chi bằng dứt khoát nghiên cứu con cá này một chút?

Vân Dương tinh tế vận chuyển Thánh Thủy quyết, bảo đảm bản thân duy trì trạng thái hóa nước, không ngừng lưu chuyển quanh thân đại gia hỏa, cẩn thận nghiên cứu thân thể con cá này.

- Mặc dù con cá này tạo ra động tĩnh rất lớn, nhưng ta lại không chút cảm thấy nguy hiểm, lực sát thương có hoa không quả, không đủ uy hiếp... Nhưng lại không biết con cá này có ăn ngon không a? Đáng tiếc là chỉ thấy chứ không sờ được, lại càng không thể bắt đến, đáng tiếc đáng tiếc!

Vân Dương đột nhiên chợt phát kỳ tưởng:

- Đúng rồi, nếu con cá này đã có thể tích khổng lồ như vậy, không biết liệu có nội đan hay không ta?

Nhất niệm vừa hiện, Vân Dương lập tức sinh ra xúc động muốn tiến vào bụng con cá này quan sát.

Vừa nghĩ liền làm.

Vân Dương xoát một cái, chủ động chui vào miệng đại gia hỏa.

Đại gia hỏa này há miệng hút nước, chờ đợi một lần nữa thu được đồ tốt, nhưng nó còn chưa kịp dùng sức, đã thấy một dòng nước vọt vào miệng, trực tiếp tràn vào bụng.

Đại gia hỏa mở lớn miệng rộng, lập tức ngây ngẩn cả người.

Có chuyện gì vậy?

Rốt cục là có chuyện gì vậy?

Mặc kệ đại gia hỏa tràn đầy kinh ngạc, Vân Dương đã thuận lợi tiến vào bụng cá.

Thân thể chân thực của hắn không thể tiếp xúc với cá Nguyệt Hồn giang, thế nhưng trạng thái nước lại có thể tiếp xúc chân thực!

Vân Dương cẩn thận vận chuyển Thánh Thủy quyết, một đường tìm kiếm.

Dưới sự cẩn thận khống chế của hắn, đương nhiên sẽ không bị con cá kia dùng bản năng bài tiết ra. Chỉ là kể từ đó, chỗ tốt mà đại gia hỏa này thơm lây sẽ càng ngày càng nhiều!

Đến giờ đại gia hỏa vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng lại có thể cảm nhận đồ tốt lại tiến vào bụng nó, hơn nữa còn ổn định trường trì trong đó.

Kiếm được đồ tốt, đại gia hỏa bản năng lo sợ đồng loại đến cướp đoạt, nhanh chóng thu liễm động tĩnh, vui mừng hớn hở toàn lực xông về phía trước.

Mang theo Vân Dương một đường tốc chạy.

Tốc độ di chuyển của nó, so với Vân Dương vận dụng Thánh Thủy quyết tầng thứ nhất nhanh không chỉ mười lần!

Nhưng đại gia hỏa này lại không nghĩ đến, gia hỏa trong bụng nó căn bản không hè có ý tốt.

Giờ phút này càng tiếp cận đến chỗ hiểm của nó.

Vân Dương du dương trong bụng cá, đột nhiên phát hiện phía trước ẩn ẩn xuất hiện ánh sáng. Vân Dương theo sáng tiến lên, chậm rãi du động, chăm chú chen tới chỗ ánh sáng.

Cho dù lấy sự trầm ổn của hắn, vừa thấy cũng không khỏi kinh hô một tiếng!

Phía trước hắn, thình lình xuất hiện một chùm... Nho lớn!?

Ừm, chính xác là một thứ gì đó rất giống chùm nho, kích cỡ cũng to hơn nhiều lắm!

Chùm nho lớn trước mắt này, ước chừng có tới bốn năm chục khỏa, mỗi khỏa đều tròn trịa không màu, óng ánh long lanh.

Có thể nhìn thấy, mỗi một khỏa đều lớn chừng quả dưa hấu, tất cả đều tản ra linh khí vô tận, nồng đậm đến cực điểm!

Mà linh khí trước mắt này, không những khiến Vân Dương vô cùng thoải mái, hơn nữa còn sinh ra một cảm giác vi diệu: rõ ràng chưa từng gặp qua, nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc...

Mãi cho đến khi Vân Dương nhìn thấy u quang thanh lãnh xuất hiện, mới rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, chợt xuất hiện một ý niệm: “Cái này... Rõ ràng là Nguyệt Hoa chi khí!”

Vân Dương thử ngưng nước thành hình bàn tay, lấy tay bắt tới, hai cánh ray ôm lấy một quả, dùng sức kéo xuống.

Xoạt một tiếng, thế mà có một quả bị Vân Dương thành công giật xuống.

Con cá vẫn nhàn nhã di chuyển, hoàn toàn không phát giác chuyện trong cơ thể.

Chẳng lẽ nó không thấy đau sao?

Vân Dương phân ra một bộ phận thần thức để quan trắc động tĩnh của con cá, trực tiếp giật mình sửng sốt, hắn đã sớm chuẩn bị cho trường hợp con cá phản ứng kịch liệt, thế nhưng con cá này lại hoàn toàn không cảm ứng dị dạng, nên là gì thì tiếp tục làm đó, chuyện này thực sự kỳ quái?!

Nhưng sau một khắc, lại khiến Vân Dương càng thêm ngạc nhiên không hiểu.

Bởi... Vân Dương trơ mắt nhìn, hạt châu mà hắn dùng thủy tướng kéo xuống, vô thanh vô tức phá toái, sau dó cỗ khí tức thần kỳ kia lập tức tiêu tán, không chút tăm tích.

Tay hắn rỗng tuếch.

Sau đó, vị trí mà hắn bứt xuống một quả, đột nhiên lại mọc thêm một quả mới!

“...”

Vân Dương không còn gì để nói!

Sẽ không tà dị thế chứ?!

Vân Dương liên tiếp thử vài chục lần, cuối cùng cũng chỉ tốn công vô ích, uổng phí sức lực. Rõ ràng một cỗ linh lực nồng nặc đang ở trước mắt, thế mà hắn lại không thể hấp thu. Quả nho này hái xuống dễ dàng, nhưng người ta lại có thể tự động trở về a!

Vân Dương luân phiên thử sức, cuối cùng vẫn không có kết quả, kém chút trực tiếp phát điên!

Tình huống hiện tại, chẳng khác nào đứng trước bảo sơn, chỉ cần hắn có thể bẻ một khối, đời này cơm áo không lo.

Thế nhưng hắn khó khăn tách được một khối, không đợi hắn chân chính đem đi, người ta lại trực tiếp dính trở lại.

Đồ trong tay cũng chưa hẳn là đồ của mình, đến bây giờ Vân Dương đã thực sự hiểu được chân nghĩa của câu nói này!

Thực con mẹ nó phiền muộn a!

Thực trạng này thực sự khiến Vân Dương xoắn xuýt vô cùng.

Hắn có thể cảm giác được, thứ này ẩn chứa một lực lượng vô cùng kỳ lạ, hơn nữa còn có tác dụng rất lớn.

Thế nhưng vấn đề hiện tại, hắn làm bất kể cách nào cũng không cầm đi được!

Điển hình nhìn thấy, sờ được, nhưng lại không thể thực sự lấy được!

Tình huống này đâu chỉ xoắn xuýt, căn bản vô cùng phiền muộn!

Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ gặp được loài cá kỳ quái như vậy, lại càng chưa bao giờ gặp loại nước như vậy.

Còn có năng lượng thần bí kỳ dị này nữa.

Trong truyền thuyết, thế gian này còn có rất nhiều năng lượng thần bí, uy năng dị diệt, thế nhưng loại năng lượng mà hôm nay Vân Dương hắn gặp, ngay cả truyền thuyết cũng chưa đề nhắc tới, đủ có thể thấy được mức độ thần dị của nó!

Tứ đại thủy vực thần bí lưu truyền trên Thiên Huyền đại lực, hôm nay Nguyệt Hồn giang mở ra một tấm khăn che trước mặt Vân Dương.

Chỉ có điều, lại không biết tấm khăn che này là tầng trong cùng, tầng trung, hay chỉ là tầng ngoài mỏng nhẹ!

Vân Dương nếm thử vô số phương pháp, rốt cục cũng chỉ có thể thừa nhận vô kế khả thi. Bảo sơn trước mắt, kết quả lại tay không mà về?! Ngay lúc tâm thần phù động... Lại một lần nữa bị “bài tiết” ra ngoài...

- Xúi quẩy!

Vân Dương thở dài.

Lần thứ nhất bị con cá kia “tiêu hóa” là chuyện ngẫu nhiên, hắn không thể làm gì. Còn lần này là hắn tự mình gây nghiệt, tự chọc xúi quẩy!

Thế nhưng cơ duyên trước mắt, Vân Dương không thể cam lòng, lại lần nữa hóa thành dòng nước, lần nữa đi vào. Chỉ là lần này Vân Dương chuyển đổi phương thức gửi thân, vừa mới đi vào, hắn lập tức chuyển biến tâm pháp, từ dòng nước hóa thành một giọt máu.

Đây cũng là một điểm thần diệu của Thánh Thủy quyết, chỉ cần là người tu hành có chút thành tựu, công lực đầy đủ, liền có thể hóa thành tất cả các loại chất lỏng trên đời, đương nhiên, công lực hiện nay của Vân Dương còn thấp, cũng chỉ có thể hóa thành huyết dịch, còn như thủy ngân, vàng lỏng hay dung nham... Xa xa còn chưa thế chuyển hóa!

Nhưng sau khi hóa thành giọt máu, liền có thể bám vào bụng cá lớn một cách lâu dài, dù sao đối với con cá lớn mà nói, hiện tại Vân Dương chính là một bộ phận của nó, bình thường khó mà tách rời.

Đã không còn lo lắng bị “bài tiết”, Vân Dương lại tiếp tục luồn lách đến chỗ cũ, ừm, chùm nho.

Chùm nho lớn như dưa hấu tràn đầy linh khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.