Ta Là Chí Tôn

Chương 384: Phải đáng yêu



Sau một hồi lâu, cảm giác choáng váng dần rút đi, một gấu một rắn cảm thấy hai nhánh cây luồn xuống cổ nó, nhấc đầu nó lên.

Không đợi nhánh cây phát lực, một gấu một rắn đã nhu thuận nhấc đầu lên, thầm tình chậm rãi ngưng thực lại, một lần nữa nhìn lại thế giới.

Đập vào mắt, trước mặt chúng chỉ có một người.

Nếu chỉ tính riêng vóc dáng, người này thực sự rất nhỏ, một ngụm liền có thể nuốt mười mấy cái. Thế mà chính người ấy, lấy trạng thái hòa ái dễ gần ngồi xổm trên trạc cây trước mặt chúng.

- Ô ô...

- Tê tê...

Hắc Kim hùng cùng Hoa Văn mãng đồng thời cúi đầu, biểu thị cầu xin tha thứ, cũng là biểu thị thuần phục!

Một trận đánh như vũ bảo vừa rồi, đã khiến hai vị bá chủ rừng rậm này cảm thấy lực lượng không thể đối kháng, bọn nó biết rõ, bản thân dù cố gắng hơn nữa cũng không phải đối thủ của nhân loại trước mắt!

Nếu không chịu thua, chỉ sợ cái mạng nhỏ của chúng liền không còn.

Kẻ trước mắt thực sự vượt qua cực hạn nhận biết của hai đại Huyền thú Vương giả!

Thứ sinh vật hình người trước mắt, tuyệt đối không phải là người, là Ác Ma!

Thực sự đáng sợ!

- Có phục hay không?

Vân Dương hòa ái dễ gần hỏi, thái độ, giọng nói, quả thực vô cùng hòa nhã!

Một gấu một rắn vừa nghe nói, lập tức liều mạng gật đầu.

Là cửu phẩm cửu giai Huyền thú, mặc dù chỉ là cửu giai sơ kỳ, thế nhưng chúng hoàn toàn có thể nghe hiểu tiếng người, thực sự không nghe hiểu, cũng có thể phân biệt ý tứ trong tinh thần lực.

Trong cái lúc này, nếu còn cậy mạnh nói một câu: “Lão tử có chết cũng không phục!”

Nếu nói ra cái câu não tàn đó, vậy coi như bọn nó phải nói vĩnh biệt với cái thế giới xinh đẹp này a.

Vân Dương nhíu nhíu mày, có chút bất mãn:

- Kích cỡ của các ngươi quá lớn... Trạng thái này khiến ta thực không thoải mái, nói chuyện với các ngươi lại cứ phải ngẩng đầu, như thế mệt chết ta a, phải làm thế nào mới bớt mệt đây...

Làm thế nào mới bớt mệt?

Trực tiếp xử lý là được a, như vậy không cần ngẩng đầu nói chuyện, quả thực là vô cùng đơn giản!

- Ô ô...

Thân thể to lớn của Hắc Kim hùng run rẩy một cái, vóc người to lớn nhanh chóng nhỏ xuống, lại run rẩy cái nữa, lại nhỏ thêm một vòng, cứ thế mười bảy mười tám lầm, vóc người đã không khác Hắc hùng bình thường, hai con mắt đáng thương nhìn Vân Dương.

Hiển nhiên đây đã là trạng thái nhỏ cực hạn của nó!

Vân Dương kiên quyết lắc đầu:

- Vẫn quá lớn! Ta muốn quan sát ngươi, quan sát ngươi hiểu chưa?!

Hắc Kim hùng ủy khuất kêu ô ô, không làm sao được, đành phải quyết tâm cắn môi, dùng sức lắc thêm cái nữa, toàn thân phát ra tiếng xương cốt giòn vang, một cỗ hào quang mờ mịt nhanh chóng bắn ra...

Sau khi hào quang tán đi, một đầu gấu nhỏ mini chừng ba xích xuất hiện trước mắt Vân Dương, cái mũi ướp nhẹp, vẻ mặt ngây thơ nịnh nọt, nằm rạp trên đất ngửa đầu nhìn Vân Dương.

- Cái này còn được, có giác ngộ, cho ngươi chút thưởng.

Vân Dương tương đối hài lòng, duỗi chân.

Hắc Kim hùng vui vẻ chạy tới nhận thưởng, lè lưỡi liếm giày Ác ma.

- Lăn một cái!

Xoát!

- Nhảy một cái!

Xoát!

- Nhảy lò cò xem nào!

Phốc!

Vân Dương mừng rỡ:

- Không tệ không tệ, biểu hiện không tệ! Ngươi có thể đứng sang một bên, lát nữa lại cho ngươi thêm phần thưởng!

Hắc Kim hùng như được đại xá, như một làn khói chạy đến bên trái Vân Dương. Nhu thận dị thường, dùng một tư thế đặc biệt đáng yên nằm xuống. Vân Dương giơ chân lên, Hắc Kim hùng thông minh bò qua, để ác ma đặt chân lên đầu...

Về phần tôn nghiêm của Huyền thú Vương giả...

Đó là cái gì a?

Dưới dâm uy của ác ma đáng sợ, tất cả không còn trọng yếu, không còn ý nghĩa!

Mệnh đều không có, tôn nghiêm có ý nghĩa gì?!

Chỉ cần bản hùng có thể sống, coi như nói ta đi gặm cỏ... Cũng có thể cân nhắc, vui vẻ chịu đựng!

Đối với biểu hiện của gấu ngốc, Vân Dương thỏa mãn ừ một tiếng, nhất thời khiến Hắc Kim hùng cảm thấy trái tim rung động.

Vân Dương quay đầu nhìn Hoa Văn mãng, cau mày:

- Sao ngươi còn lớn như thế? Muốn để ta tiếp cục ngưỡng mộ ngươi à?

Hoa Văn mãng bị dọa đến suýt vỡ mật, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Vân Dương, cái đầu lớn như căn phòng liều mạng đập xuống đất.

Nó sống bao nhiêu năm, nó biết, lúc nhân loại cầu xin tha thứ đều cần dập đầu.

Mà nó hiện tại đang dập đầu.

Uỳnh uỳnh uỳnh...

- Tê tê tê...

Hoa Văn mãng liều mạng dùng tinh thần thực giải thích.

Hù chết bản xà a, ánh mắt này quá hung tàn...

- Ngươi nói, ngươi cũng biết thu nhỏ? Có điều xương khớp đã bị ta đánh lệch vị? Cho nên không thể thu nhỏ? Không gạt ta chứ? Tại sao lại có hạn chế như vậy?!

Vân Dương nghiêng đầu, hai mắt chất vấn.

Hoa Văn mãng liều mạng gật đầu, hai mắt hung tàn của nó nào còn vẻ hung tàn, tất cả chỉ còn lại vẻ thành khẩn, điềm đạm đáng yêu, còn có e ngại cùng sợ hãi.

- Nếu đã như vậy, rất dễ xử lý a.

Vân Dương phi thân lên.

Oanh!

Một cước đá lên người Hoa Văn mãng.

Sau lưng, gấu nhỏ mini ba xích vô ý thức toàn thân run rẩy một cái.

Lão đối đầu của nó, Hoa Văn mãng chừng vạn cân đột nhiên bay lên.

Hả? Ta đang kinh ngạc cái gì? Vừa rồi không phải tên ác ma kia một mực xách Hoa Văn mãng quất ta sao?! Thế nhưng... Cái thứ sinh vật cả đời chỉ biết tê tê, thế mà bị đá đến “Oa” một tiếng, rốt cục là chuyện gì vậy?!

Hơn nữa, rõ ràng là đầu rắn ngốc kia bị ẩu đả trước mặt nó, tại sao nó lại sinh ra cảm giác đồng cảm a!

Ác ma kia đã nó 108 phát, lúc này cũng đá mãng xà 108 phát!

Cái này còn miễn, càng đáng sợ hơn, trong quá trình này, tên mãng xà kia chưa từng chạm đất!

Một mực bay trên không trung, ừm, là bị đá bay trên không trung!

Hai cái hùng nhãn của gấu ngốc đầy vẻ khủng bố, gấu mẹ của ta ơi... Ta lại bị sinh vật ác ma kia chi phối, sợ hãi đến thân bất do kỷ!

Cái này... Quá kinh dị...

Phốc!

Hoa Văn mãng rốt cục rơi xuống mặt đất, toàn thân vô cùng thê thảm!

- Tốt chưa?

Vân Dương ôn nhu hỏi:

- Ngươi không tệ nha. 108 cái xương, thật không ít a...

Hoa Văn mãng thu được tự do, không dám có chút do dự lãnh đạm, thân thể co tròn.

Sau đó, trực tiếp dùng hết cả sức bú sữa mẹ, cả người quanh quẩn một cỗ hào quang màu xanh, cơ thể khổng lồ lập tức nhỏ lại.

Từ từ, vóc người ngắn thành một đầu mãng xà phổ thông hơn trượng, thân thể nó lại duỗi ra, nằm rạp trên đất, nịnh nọt ngẩng cái đầu rắn, ngưỡng mộ nhìn người nào đó:

- Tê tê tê...

Vân Dương gật gật đầu:

- Không tệ không tệ... Có điều... Truyền thuyết nói Hoa Văn mãng các ngươi, đến lúc sinh trưởng 108 khớp xương, trong mỗi khớp sẽ sinh ra một viên dạ minh châu? Mấy thứ này đều là chí bảo vô giá a?!

Toàn thân Hoa Văn mãng cứng ngắc, hoảng sợ nhìn ác ma trước mắt, toàn thân run rẩy một cái, trong miệng phát ra tiếng tê tê rên rỉ, cái đầu rắn lớn chừng quả đấm liều mạng dập đầu.

Tha mạng a!

- Ta thích dạ minh châu.

Vân Dương nói:

- Nhưng ta càng thích nghe lời.

Hoa Văn mãng cùng Hắc Kim hùng động thời lo lắng lêu lên, liều mạng biểu hiện, như muốn nói, ta rất nghe lời, ta rất nghe lời a!

- Ta cần nhìn thấy chứng cứ nha.

Vân Dương hài lòng cười cười:

- Tỉ như nói, các ngươi còn có thể nhỏ thêm một chút không?

Hoa Văn mãng cùng Hắc Kim hùng đồng thời lộ vẻ không đếm xỉa...

Ngay lúc Vân Dương nghĩ ràng hai con hàng này còn có chút cốt khí, muốn liều mạng một cái. Lại nghe thấy hai tiếng phốc phốc, một đạo hoàng quang cùng một đạo thanh khí tràn ra...

Một gấu một rắn không ngờ lại đồng thời thu nhỏ thêm một vòng.

Hiện tại Hắc Kim hùng chỉ còn sáu bảy chục phân, kích cỡ còn không bằng một con gấu nhỏ, căn bản không còn nhìn ra đây là bá giả trong Hùng tộc, còn Hoa Văn mãng càng trực tiếp biến thành lớn chừng ngón tay, dài dừng ba bốn mươi phân, có điều màu vàng óng ánh vẫn rất chói mắt.

Lúc này Vân Dương mới thỏa mãn cười một tiếng.

- Hiện tại mới thực sự không sai, thế này không phải là thuận mắt hơn nhiều sao? Quá đáng yêu? So với cái bộ dạng hung thần ác sát ban nãy, thực tốt hơn không biết bao nhiêu lần! Ta phải nói các ngươi một cái, không có chút quan niệm thẩm mỹ sao?!

Một gấu một rắn không thể bất đắc dĩ hơn, nếu có thể khóc nói, bọn chúng nhất định sẽ khóc thành tiếng.

Chúng ta là Huyền thú a... Muốn thuận mắt với đáng yêu thì có ích lợi gì...

Cái cảm giác cực khổ muốn chết kia vẫn quanh quẩn trong lòng.

Bọn nó đã phải tổn thất vô số sinh mệnh bản nguyên, mới có thể rút gọn như vậy a.

Trải qua việc này, coi như muốn trở lại giai vị ban đầu, chỉ sợ... Ít nhất cũng phải tốn hai mươi năm tu luyện mới được a!

Nói cách khác, ác ma này đã để hai đại Huyền thú Vương giả tự tổn thất hơn một thành sức chiến đấu!

- Đừng ủy khuất như thế, đến đây, cho các ngươi chút đồ tốt, chỉ cần các ngươi nghe lời, sữa này sẽ còn có nha!

Vân Dương tiện tay đưa ra hai đoàn sinh mệnh lực nồng đậm, mỗi thú một đoàn, công bằng.

Một gấu một rắn nhìn thấy sinh mệnh lực ngưng thành thực chất, lập tức sáng chói bốn con mắt!

Ngây như phỗng!

Trời... Đất ạ!

Đây là cái gì?!

Kim quang lóe lên, Hoa Văn mãng nhanh chóng đớp lấy đoàn sinh mệnh lực thuộc về mình, quay đầu nhìn qua, đã thấy con gấu ngốc kia cũng đã ăn ngon lành.

Đồ tốt!

Thực là đồ tốt nha!

Chỉ một đoàn như vậy, tất cả tổn hao lúc trước của chúng bao gồm cả do bị ẩu đả hay cưỡng ép biến thân đều khôi phục lại, thậm chí còn dư ra là khác!

Lập tức, ánh mắt một gấu một rắn nhìn Vân Dương đã hoàn toàn khác biệt.

Một đôi xà nhãn, một đôi hùng nhãn, tất cả đều phát ra hào quang nóng bỏng!

Đại ca, ngài có thứ tốt này sao không sớm đem ra, sớm đem ra thì nào còn cần ngài tự mình động thủ, chúng ta đã sớm tự thuần phục nha!

Ngài có thể sớm lấy ra, vì cái gì không sớm lấy ra a?!

Sớm lấy ra, ngài khỏe, chúng ta cũng tốt!

Đáng thương chúng ta phải chịu một trận đòn a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.