Ta Là Chí Tôn

Chương 388: Tuyệt thế kỳ nhân



Đám người bị bầy rắn vây công lập tức mừng rỡ, chờ mong nhìn qua hướng tiếng địch.

Có phải là có người tới cứu chúng ta không?

Có phải là có cao nhân ẩn sĩ tới cứu chúng ta không?!

Tiếng địch này chẳng khác nào cây cỏ cứu mạng cuối cùng của bọn hắn!

- Cứu mạng a!

Lan công tử nghẹn ngào kêu to, nước mắt chảy ngang, nào còn nửa điểm phong phạm thế gia công tử.

- Cứu mạng, cứu mạng a!

Những người khác cũng lập tức tỉnh ngộ, thê lương hô cứu, nhất là tiếng của mấy cô gái là vang dội nhất

Đứng trước sống chết, phong độ? Phong phạm?

Đó là cái gì?!

Tiếng địch du dương không biết là thổi khúc nào, tóm lại là đám người ngạc nhiên phát hiện, từ khi tiếng địch xuất hiện, Xà Vương kia như trở nên vô cùng nôn nóng, thân thể cuộn lại, cái lưỡi vài trượng cũng thè ra ngoài.

Những con rắn nhỏ bắt đầu bạo động...

Tiếng địch ngày càng gần!

Đám người tràn đầy khát vọng, rốt cục phát hiện một bóng người, ung dung đi tới, một sáo sát một, xem rắn độc khắp nơi như không khí.

Tiếng địch vẫn tiếp tục vang lên, du dương không ngớt, thế nhưng bầy rắn lại bắt đầu lui sau, những con phía ngoài cũng đã chuyển thân, nghênh ngang rời đi, phảng phất như có uy hiếp trí mạng tới gần, nơi thị phi, đi sớm tốt hơn...

Xoát xoát xoát...

Đám người rơi lệ, kinh hỉ nhìn bầy rắn rút lui...

Cuối cùng...

Chỉ còn Xà Vương ngoan cố ở lại, cuộn thành xà trận, cùng bị cao nhân triển khai đối kháng.

Mọi người thầm thở dài một hơi.

Xem tình huống trước mắt, có vẻ như được cứu rồi a?!

Cao nhân này, mặc dù quần áo có chút rách rưới, nhưng lại rất sạch sẽ, tuổi tác thì không nhìn ra cụ thể, thế nhưng khẳng định không nhỏ, chỉ riêng nói tới chuyện có thể chống lại Xà Vương, không có năm tháng tu luyện tương đối sao có thể làm được...

Cao thủ tuyệt thế như vậy, chỉ nhìn mặt sao có thể đoán được tuổi tác?

Cái gọi là gặp gì biết nấy, nhìn hình tượng vị cao nhân kia, đoán chừng đã cư ngụ trong mảnh sơn lâm này không biết bao năm!

Đám người còn đang nghĩ cầu cứu thế nào, đuổi đầu Xà Vương kia đi, đột nhiên xuất hiện một màn khiến đám người nghẹn họng nhìn trân trối, khó tin vào mắt mình.

Vị thế ngoại cao nhân kia trực tiếp tới trước mặt Xà Vương, không chút khách khí đạp tới, mắng:

- Nghiệt súc! Lại lấy mạnh hiếp yếu, phệ người hại mệnh, nhớ ăn không nhớ đánh a!

Tròng mắt đám người như muốn lồi ra!

Đầu Xà Vương kia cuộn thành xà trận, lập tức sụp đổ, toàn bộ thân hình nằm rạp trên đất, lén lút bò trở về, ý tránh rõ ràng.

- Máu xéo đi!

Vị thế ngoại cao nhân này bá đạo quát:

- Còn thấy ngươi ăn người lần nữa, tất sẽ rút xương lột da ngươi!

Nghe thấy người đó đuổi đi, Xà Vương như được đại xá, vèo một cái đã không thấy bóng dáng.

Đến lúc này, bóng ma tử vong mới được tán đi.

Mười mấy người Lan công tử sống sót, mắt thấy sương khói tử vong được trừ khử, sinh cơ lại đến. Tâm thần hơi chút buông lỏng, lập tức ngã xuống đất, toàn thân run run, không nói nên lời!

Vị thế ngoại cao nhân nhìn từng đống xương trắng, trầm mặc lẩm bẩm:

- Thế sự vô thường, sinh tử chớp mắt, cuối cùng ta vẫn tới chậm a...

Lan công tử thấy sinh cơ lại đến, lập tức khôi phục lại phong phạm thế gia công tử vốn có, lập tức đứng lên, lễ nghi lộ rõ, bước tới một bước, cung kính quỳ rạp xuống:

- Đa tạ đại ân cứu mạng của tiền bối! Vãn bối cảm động rơi nước mắt, chỉ hận không thể lấy thân báo đáp, khó mà báo được đại ân của tiền bối.

Đám người còn lại thấy thế cũng như thể hồ quán đỉnh, nhao nhao kiên trì đứng lên, sau đó quỳ xuống hành lễ.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Không cần như vậy, lúc nãy ta chỉ tiện tay giúp sức. Các vị từ đâu tới thì mau về đó, nơi này không nên ở lâu, mau mau rời đi.

Lan công tử lộ vẻ ngượng nghịu, cầu khẩn nói:

- Còn mong tiền bối rủ lòng từ bi, mấy vị đồng bạn của ta bị rắn độc cắn thương, nguyên khí khô kiệt, không thể tự cứu, xin tiền bối...

Mười bảy người may mắn sống sót có tới chín người bị trúng độc. Mặc dù đã dùng thuốc, nhưng hiệu quả rõ ràng không được tốt lắm, mặc dù độc rắn không thể làm gì được cao giai tu gia, nhưng cũng phải xem tình huống trúng độc của tu giả mới tính, nếu là có thể điều động Huyền khí áp chế, thậm trí ép độc ra ngoài, tự nhiên sẽ không có việc gì. Nhưng vừa rồi bọn họ binh hung chiến nguy, người trúng độc muốn đuổi bầy rắn đi còn không kịp, nào còn có nhàn rỗi khử độc? Về sau Huyền khí kiệt quệt, độc rắn chuyển khắp toàn thân, ngay cả trên mặt cũng đen kịt một màu, tình trạng như vậy, chớ nói chuyện người trúng độc đã khí không lực tẫn, coi như an kiện như thường cũng khó xoay chuyển càn khôn!

Đối với người trúng độc mà nói, vừa thoát tai ách miệng rắn, lại gặp phải độc nguy, bữa nay quả là đen tới cực điểm!

Vân Dương kiểm tra một phen, nhíu mày nói:

- Quả thực có chút khó làm... Các ngươi cõng theo những người này, đi theo ta.

Nói xong trực tiếp quay người rời đi.

Đám người Lan công tử cung kính cõng người theo sau, người người đều có một trực giác mãnh liệt: hôm nay, chúng ta gặp được thế ngoại cao nhân chân chính! Cao thủ tuyệt thế chân chính! Lần nguy ách này, chỉ là khảo nghiệm trước khi thiên đại cơ duyên đến mà thôi!

Chúng ta là thượng thiên chi tử, là người được trời phù hộ!

Một rắn một gấu đứng xa ngấp nghe, nhìn thấy đám người còn sống lộ vẻ hân hoan, ẩn ẩn như đoán được tâm tư của đám người, khịt mũi coi thường: các ngươi có thể nghĩ được như vậy, sao không lên trời luôn đi?!

Cho đến khi thấy động phủ của thế ngoại cao nhân, bên ngoài lại còn mang theo hương rượu nồng đậm, đám người càng thêm khẳng định suy đoán.

- Người bị thương chỉ là bị rắn độc bình thường cắn, cho dù có bi độc chạy toàn thân, chỉ cần ăn thuốc này vào sẽ không có gì đáng ngại.

Vân Dương sờ sờ vách động, không biết từ nơi nào lấy ra một khối thuốc đen như mực, đưa tới:

- Một nửa uống, một nửa thoa ngoài da, khử độc chữa thương.

Hắc dược kia nhìn tầm tầm thường thường, nhưng hiệu quả lại rất tốt, mới dùng một chút, đã thấy khí độc trên mặt cấp tốc biến mất, vết thương bắt đầu chảy ra máu độc, chỉ mất thời gian một chén trà, máu chảy ra đã biến thành màu đỏ thẫm, điều này cho thấy độc trong người trùng độc chí ít đã bài trừ được chín thành.

Đám người thậm chí còn phát hiện, hắc dược kia không chỉ có tác dụng với độc lực, mà còn có công hiệu bổ sung Huyền khí mạnh đến dọa người, người trúng độc hao tổn cực sâu, nguyên khí đại thương, vốn cho rằng sau lần này, coi như may mắn có thể sống, tu vi cũng phải hạ xuống nhất giai. Không nghĩ tới sau khí sử dụng hắc dược, chẳng những độc rắn được giải, mà nguyên khí bản thân cũng hồi phục bốn năm phần, đan điền vẫn còn nguyên khí không ngừng sinh sôi, ôn dưỡng kinh mạch, điều này cũng tương đương nói rõ, người trúng độc cũng sẽ không bởi chuyện lần này mà hao tổn tu vi!

Cái này... Rõ ràng chính là thánh dược cứu thương a!

Là cơ duyên, đại cơ duyên mà ông trời ban tặng!

- Các ngươi ở lại nghỉ ngơi một ngày, không được vọng động.

Vân Dương lãnh đạm nói:

- Ngày mai nhất định phải rời đi!

Đám người mới ổn định tâm thần, đương nhiên cung cung kính kính nhận lời. Nghe nói cao nhân thế ngoại như vậy thường có tính tình rất quái dị, nhất định phải cẩn thận từng li, tuyệt không được sai lầm.

Mặc dù nghỉ ngơi ngoài sơn động, khó có thể dễ chịu như giường chiếu, nhưng mọi người lại thấy an tâm chưa từng có!

So với lúc này, đám người hồi tưởng lại cảnh huyết nhục bắn tung tóe lúc nãy, thực chẳng khác nào vừa mới mơ ác mộng, nghĩ lại mà kinh, mấy cô gái đã không nhịn được mà ríu rít khóc ồ, nước mắt xoát xoát chảy xuôi.

Mấy thiếu niên công tử cũng đều ảm đạm cúi đầu.

Gần hai trăm sinh mệnh, chỉ bởi một lần đi săn mà táng thân trong miệng rắn.

Lan công tử thở dài:

- Chờ chúng ta trở về, hay là trở lại đường cũ, nhất định phải thu lại thi cốt của bọn họ... Ai.

Mặc dù bị thương, nhưng dù sao vẫn còn sống, lúc này cảm giác vui sướng vẫn chiếm hơn phân nữa, nhất là còn may mắn gặp được thế ngoại cao nhân. Các thiếu nam thiếu nữ nằm xuống không chút hình tượng, hít thở không khí trong lành, thời gian trôi qua tâm tình cũng dần bình ổn.

Tiếp đó... Đám thiếu nữ bắt đầu chỉnh lý dung nhan, âm thanh ríu rít nói chuyện vang lên không ngừng...

- Các ngươi nói xem... Người kia là ai?

- Không biết, nhưng nhìn bộ dạng này, chắc hẳn phải ở lại đây...

Một thiếu nữ khác quan sát bốn phía:

- Chí ít cũng phải được mấy chục năm a?

- Mấy chục năm? Ta thấy có khi không chỉ thế, không chừng trên trăm năm cũng có thể...

- Đúng vậy, ngươi nhìn vết tích này xem... Nơi này, còn có nơi này, nhất là băng ghế đá đều đã ngồi thành rãnh...

- Thế nhưng, phải là người thế nào mới có thể ở lại đây lâu như thế...

- Nhất định là tuyệt thế kỳ nhân, nhìn người ta chỉ dùng một chân đạp cự xà, nếu không có tu vi kinh thế, há có thể làm được...

Nghe bên kia xì xào bàn tán.

Lan công tử cũng thầm tự hỏi, càng nghĩ càng nóng lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.