Ta Là Chí Tôn

Chương 390: Cao nhân vào thành



Đoàn người rời khỏi phạm vi sơn động, lúc hướng ra ngoài, ai nấy không khỏi trừng lớn hai mắt.

Bên ngoài sơn động, vây kín bởi vô số Huyền thú, uy thế mạnh mẽ, kinh tâm động phách.

Có điều, đám người cũng không phải sợ vì đám Huyền thú quá đông, mà là đám Huyền thú chỉnh tề đứng gọn sang hai bên, nhượng lại một con đường ở giữa, rõ ràng là muốn tiễn đưa.

Đập vào mắt, số lượng Huyền thú ở đây đếm sơ cũng phải có mấy chục vạn, trong đó còn có Hắc Hùng mấy sáu bảy trượng, Bạch Hổ dài tám trượng, Cự Mãng dài mười mấy trượng, còn có...

Nói tóm lại một câu, Huyền thú tụ tập ở nơi đây, cần loại nào là có loại đó, nếu không có, căn bản là do Huyền thú kia quá thấp kém, hoàn toàn không có tư cách đặt chân tới đây, Huyền thú tứ giai trở xuống, căn bản không thể nhìn thấy!

Tất cả đều là Huyền thú trung giai trở lên, cứ vậy lẳng lặng đứng đợi, không có bất cứ con nào dám cất tiếng ồn ào.

Mắt thấy kỳ cảnh như vậy, trái tim đám người như muốn nhảy ra ngoài, cẩn thận từng li từng tí bước theo thế ngoại cao nhân đi qua. Nơi nào đi qua, tất cả mãnh thú chỗ đó đều chỉnh tề cúi đầu, dường như hành lễ, lại như cung tiễn.

Tựa như đang tiễn Vương giả chí cao rời đi!

Một cảnh này, khiến đám người Lan công tử rung động đến không nói thành lời!

Nhìn bóng người màu xanh đạm mạc tiến lên, chỉ cảm thấy thân ảnh này như sáng ngang thiên địa.

- A... Yên Vân Tùng Thử... Thật là...

Một thiếu nữ kinh hô.

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, tiện tay vẫy vẫy.

Lập tức, vô số Yên Vân Tùng Thử dùng thái độ triều thánh chạy tới, tụ tập ngay trên mặt đất, tự như tộc hội của Yên Vân Tùng Thử vậy.

Vân Dương nhìn lướt qua, trực tiếp chọn ra một con Yên Vân Tùng Thử non, còn không lớn bằng bày tay. Yên Vân Tùng Thử nhỏ nằm co ro trong tay hắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn lên.

- Ta muốn tìm một chủ nhân cho nó, cho nó một tương lai khác biệt, các ngươi có đồng ý hay không?

Thanh âm nhàn nhạt của Vân Dương vang lên, ấm áp nhìn cả nhà Yên Vân Tùng Thử trước mắt.

Đám Yên Vân Tùng Thử đồng loạt gật đầu, tựa như gà đang mổ thóc.

Vân Dương nâng con sóc đáng yêu đưa cho vị Tử cô nương kia, mỉm cười nói:

- Duyên tới duyên đi, đều là nhân quả, đối với nó cho tốt!

Gương mặt trắng nõn của Tử cô nương lập tức kinh hỷ đến đỏ bừng, liên tục gật gật đầu, cẩn thận từng li tùng tí tiếp nhận con Yên Vân Tùng Thử non, ôm vào trong ngực, yêu thích không buông tay.

Những người còn lại nhìn sang đầy hâm mộ.

Mấy vị thiếu nữ đồng hành cũng khé giật giật môi dưới, hiển nhiên cũng muốn ôm một con non trở về. Nhưng lại không có người nào dám nói.

Đối mặt với tồn tại chí cao vô thượng như vậy, ai lại dám nói yêu cầu?

Vân Dương cười cười, cũng không lên tiếng, chỉ phất tay mấy cái, đại gia đình Yên Vân Tùng Thử như được đại xá, nhanh chóng biến mất.

Đoàn người lại tiếp tục lên đường.

Huyền thú hai bên đường không chút giảm bớt, ngược lại ngày càng thêm nhiều, cơ hồ tất cả Huyền thú trong khu rừng này đều đang tụ tập lại đây!

Mấy vị công tử tiểu thư càng nhìn càng kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.

Nơi này lại có nhiều cao giai Huyền thú như thế?!

Nơi này... Rốt cục còn có bao nhiêu a?

Mấy trăm vạn?

Mấy ngàn vạn?

Hoặc là càng nhiều hơn, chẳng lẽ còn có tới cả ức vạn?!

Nhiều Huyền thú như vậy, lão thiên a... Chúng ta còn thường xuyên tới đây đi săn? Lúc bình thường đám gia hỏa này trốn cả ở đâu a?

Nghĩ tới đây, đám người không khỏi run rẩy, không ai là ngoại lệ.

- Ai, sau khi ta rời đi, Huyền thú trong khu rừng này mất đi ước thúc, nơi này chỉ sợ sắp thành hung địa, nếu không phải cần thiết thì đừng có lại tới đây.

Phía trước, thanh âm nhàn nhạt của thế ngoại cao nhân vang lên.

Đám người liên tiếc gật đầu.

Không cần cao nhân nói, đám người bọn hắn đã sớm có quyết định, nơi hung hiểm như vậy, cho dù có đánh chết bọn hắn cũng không đến nữa!

Cái mạng nhỏ của bọn hắn có thể giữ được đến bây giờ, căn bản cũng là nhờ trời phù hộ.

Cứ vậy đi tiếp một đoạn đường, đám Huyền thú đến đưa tiễn vẫn lít nha lít nhít, ngay khi Lan công tử nóng lòng không biết đám Huyền thú này định kéo đến bao giờ, lại nghe thanh âm thế ngoại cao nhân thản nhiên nói:

- Tâm ý của các ngươi ta đã biết, nhưng các ngươi cứ làm như vậy, thực sự làm chậm tốc độ của chúng ta, tất cả đều tán đi đi.

Lời còn chưa dứt, lại thấy cao nhân phất tay.

Rầm rầm rầm...

Đám người kinh hãi nhìn qua, sau khi cao nhân lên tiếng, vô số Huyền thú nhao nhao quỳ xuống, sau đó đám Huyền thú như thú sơn thú hải lập tức giải tán!

Mặc dù giải tán lập tức, nhưng quá trình vô cùng trật tự!

Mặc dù không tránh khỏi có chút lộn xộn, cũng tuyệt đối không phát sinh chuyện giẫm đạp lên nhau.

Vô luận là bay đi, nhảy đi, bò sát, đào đất, leo cây... Tất cả đều tự thi triển thân pháp, tự hành giải tán, không hề quấy nhiễu lẫn nhau!

Chỉ mới được mấy phút, đập vào mắt đã không còn thấy bóng dáng bất luận một đầu Huyền thú!

- Ta sẽ còn trở lại.

Thế ngoại cao nhân tựa như có chút sầu não.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều không tự chủ mà coi Vân Dương như Thần Tiên!

Lan công tử lấy dũng khí nói:

- Thương hoạn của tiền bối nhất định có thể khỏi hẳn, đến lúc đó liền có thể tự mình dạo bước hồng trần, tung hoành thiên hạ, ngao du thế gian.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Chỉ mong là vậy.

Trong lời cao nhân nói, tựa như không có bất cứ hy vọng nào, chỉ có điều cũng không ảnh hưởng tới chuyện đi thử một chuyến!

- Lão phu rời hồng trần đã lâu, lần này lại độ hồng trần, cũng là có ý muốn ra ngoài nhìn thiên hạ tang thương biến hóa, đến cùng đã biến đến mức độ nào.

Vân Dương tang thương nói:

- Hy vọng, cũng chỉ là một phần vạn mà thôi.

Lan công tử không biết nên nói tiếp thế nào, ngẩn ngơ mới cười bồi:

- Xin hỏi tiền bối họ gì? Đám vãn bối cứ xưng hô tiền bối tiền bối như thế, không khỏi có chút xa lạ.

Lan công tử đã sớm tính muốn kết giao với thế ngoại cao nhân, lúc này loi kéo làm quen cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Lão phu cả đời không thích lộ tên họ, trước đó vẫn tự xưng nhàn vân dã hạc... Các ngươi gọi ta Vân lão là được.

- Vâng, Vân lão.

Đám người khom người hành lễ, chấp lễ cung kính.

Chỉ là trong lòng đám người đều rất rõ ràng, tuyệt đối không thể nghĩ rằng người trước mắt họ Vân. Chữ Vân trong Vân lão này, phân nửa chính là chứ Vân trong nhàn vân dã hạc kia!

Có điều thế ngoại cao nhân không muốn lộ tên họ, vốn cũng là chuyện trong dự liệu, lần này nếu có thể thuận lợi thiết lập quan hệ, về sau chung đụng lâu dài, đến lúc cần biết nhất định sẽ biết, trái lại nếu không thể thiết lập quan hệ, cho dù biết tên tuổi thực sự lại có tác dụng gì?!

Trước mắt mà nói, chỉ cần biết xưng hô thế nào cũng đã là đủ.

Tuyệt thế cao nhân như Vân lão, nếu lúc này tự động nói rõ gốc gác ngọn ngành với đám hậu sinh tiểu bối bọn hắn, như vậy mới là chuyện lạ!

“Vân lão.”

Huyền thú đã không còn đến đưa tiễn, tốc độ của đoàn người lập tức tăng nhanh.

Vị Vân lão kia vẫn một người một ngựa đi đầu, trước mặt hắn còn một con gấu nhỏ đáng yêu đi trước mở đường, đầu sủng vật nhìn như không có gì đặc biệt, thế mà tốc độ đúng là rất nhanh.

Nhưng mà sương mù rừng rậm vẫn rất lớn, di chuyển ròng rã mất cả một ngày, mọi người mới đi đến biên giới rừng rậm.

Cũng đến tận đây, đám người Lan công tử mới có thể thở phào một cái, triệt để yên lòng.

Ra rồi!

An toàn ra rồi!

Đám người Lan công tử nhìn thấy đám thợ săn vô tức tiến vào phiến rừng rậm, tròng mắt đều mang theo vẻ mỉa mai, cùng thương hại: Những kẻ đáng thương, chắc hẳn còn không biết có những gì đang chờ bọn hắn trong phiến rừng rậm này đâu a...

Không phải ai cũng có thể may mắn như chúng ta!

Chúc các ngươi may mắn.

Vân Dương lạnh nhạt nhìn đám công tử tiểu thư, chỉ thấy ai nấy đều bừng bừng tươi sáng, vui sướng sau tai nạn, tuyệt không có ai bi thương nhớ lại hai trăm người đã thiệt mạng để bảo vệ chúng.

Thậm chí lúc đi qua chiến trường cũ, Vân Dương không có dừng lại, nhưng cũng tuyệt không có ai nhắc lại chuyện thu thập thi cốt, cứ vậy mà bước vội theo ra.

“Một đám tâm tính lương bạc, nam nữ không ngoại lệ!”

Vân Dương thầm đánh giá.

Trước Tử Long thành.

Đoàn người xếp hàng như một đầu trường long, chờ đợi kiểm tra xét duyệt, trọn vẹn kéo dài tới mấy dặm đường.

Mà đổi lại một bên kia, cũng có một con trường long dài không kém, chỉ có điều đoàn người này đang chờ đi ra.

Hiện nay trong Tử Long thành, đề phòng sâm nghiêm chưa từng có, cửa thành chỉ mở một vào một ra, tất cả phải được nghiêm khắc nghiệm chứng thân phận mới có thể ra vào.

Đám người đột nhiên thấy chuyện, kêu khổ thấu trời, nhưng lại không thể không thi hành làm theo.

Trước cửa thành, ngoại trừ có đội chấp pháp đứng ở ngoài sáng, gươm đao sáng loáng chấn nhiếp đám người thường, còn có vô số cao thủ núp trong bóng tói, mật thiếu chút ý từng dấu vết để lại, không để một chút sơ suất.

Dưới sự kiểm tra nghiêm mật như vậy, đương nhiên không ngừng có người bị bắt tới.

- Quân gia, chứng minh trên người ta là thật a!

- Ngươi làm thế nào để chứng minh đó là ngươi, chúng minh người trên đó là ngươi?

- Ta...

- Mang đi!

- Phía trên này ghi rõ thể trọng của Lý Đại Kim là 130 cân, ngươi nặng bao nhiêu cân?

- Quân gia, ta chỉ mập hơn một chút thôi ai, trung niên mập lên một chút, cũng là chuyện bình thường a...

- Không bình thường, mang đi!

- Quân gia, gần đây ta bị bệnh, trên mặt xuất hiện mấy vết đốm, đây là bệnh bạch tạng, bệnh này rất phổ thông a... Quân gia, ta thực sự không có hóa trang...

- Ta cũng không nói ngươi hóa trang, thế nhưng ngươi không đánh tự khai, mang đi!

...

Phía sau, đám người thì thầm nói chuyện.

- Trước đó chưa từng xuất hiện chuyện kiểm tra thế này a, kiểm tra gì mà khắc nghiệt đến quá đáng...

- Cái này nào phải là kiểm tra, căn bản là đang muốn chơi mọi người, ở đâu mà có nhiều gian tế như vậy?!

- Nói đúng a, xưa nay ta chưa từng nghe nói có chuyện này. Năm nay sao lại tự nhiên dở chứng?

- Nghe nói đây là pháp văn chính lệnh mới, chính là vì chuẩn bị thống nhất thiên hạ, thiên thu vạn tái. Lợi ích dân sinh!

- Lợi ích cái rắm! Làm như thế, không nói chỉ sợ tất cả đều tiến vào nhà tù, lại có mấy người cho rằng đây là chuyện tốt cho dân sinh?! Khắp nơi kêu thán mới là thật! Ta thấy đám cầm quyền muốn đem người nghèo dày vò đến chết, coi như thiên thu vạn tái, cũng không đến lượt đám dân đen chúng ta được lợi, tất cả chỗ tốt sớm đã bị đám làm quan phân chia!

Vân Dương hờ hững đứng bên, nhìn đám người rộn ràng phàn nàn, chửi mắng, trên mặt không chút biểu tình.

Thế ngoại cao nhân không có chứng minh, nhưng căn bản không cần lo lắng chuyện có thể vào hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.