Ta Là Chí Tôn

Chương 392: Ưu Quốc Ưu Dân



- Ngươi thấy thế nào?

Sau tiệc rượu, đám người cơ bản đã uống đến say lờ mờ, mê sảng hết bài này đến bài khác. Tĩnh An vương Tử Nguyên Tường thanh minh nhìn Lan Vô Tâm.

Lan Vô Tâm là người đa mưu túc trí, chẳng những là quân sư của thiên hạ Tử U. Trong vòng tròn nhỏ, cũng là nhân vật cầm đầu.

- Thân phận của vị Vân lão này hẳn không có vấn đề gì.

Lan Vô Tâm cau mày nói:

- Ta còn có chút hoài nghi, thân phận của vị Vân lão này rất cao, thậm chí cao đến mức quá đáng. Không biết ngươi có chú ý hay không, ánh mắt hắn tràn đầy hương vị bễ nghễ, tựa như tất cả mọi người đang ở đây không có ai đáng để hắn chú ý. Hơn nữa, bộ dạng của hắn rất chỉnh tề, ngoại trừ một phần tang thương ý vị của thời gian, mặt khác đều phi thường chỉnh tề gọn gàn, ngay cả móng tay cũng được cắt tỉa sạch sẽ.

- Hơn nữa, ý vị tang thương đạm mạc trong mắt hắn, chứng tỏ rõ một điều, hắn tuyệt đối không phải một người trẻ tuổi.

- Thậm chí, tư thế của hắn cũng rất thượng thừa, bất kể là dùng bữa hay bưng rượu, lời nói cử chỉ đều cực kỳ ưu nhã.

- Cho nên ta hoài nghi, người này chẳng những có thực lực rất cao, hơn nữa còn là người xuất thân trong đại thế gia. Vừa rồi ta có cận thận giao lưu với hắn, có ngửi được trên người hắn phát ra một mùi hương thảo dược thơm ngát dễ chịu. Hơn nữa... Trước yến hội, lần đầu gặp mặt, lão phu còn ngửi được một mùi rượu nhàn nhạt.

Lan Vô Tâm nghiêm túc:

- Mà lúc đó, hắn tuyệt không có uống rượu, trong miệng lại càng không có mùi rượu, thế mà trên người lại thường mang mùi rượu... Ưu nhã thư thái, nhưng lại cao ngạo kiệt tuân, xuất thân thế gia, lại có thần công cái thế, hờ hững với mọi chuyện trên đời, hơn nữa khi chúng ta ân cần tiếp rượu, lại cực điểm coi thường...

- Mà đối với Tử U, hắn cũng không có bất kỳ mâu thuẫn...

- Một người như vậy, không khỏi khiến lão phu liên tưởng tới một người trong truyền thuyết.

Ánh mắt Tử Nguyên Tường sáng lên như hai cái bóng đèn, cẩn thận thấp giọng:

- Ý lão ca, vị này là... Người kia?

Lan Vô Tâm trầm mặc nửa ngày, nói:

- Nếu hắn nói ẩn cư ba trăm năm là sự thật... Như vậy tám chín phần chính là người ấy.

Tử Nguyên Tường vỗ đùi đánh tét:

- Tiểu nữ nhà ta từng nói, hắn có thể hiệu lệnh tất cả Huyền thú trong rừng rậm, hơn nữa lúc đám người bọn hắn rời đi, Huyền thú khắp nơi đều tiến về đưa tiễn... Bản vương cảm thấy, không có mấy chục mấy trăm năm uy thế, căn bản không thể đạt được hiệu quả như vậy!

Lan Vô Tâm trầm ngẫm nói:

- Nói như vậy... Người này, thực sự chính là người kia?

Tử Nguyên Tường gật đầu, hâm mộ nói:

- Lan tướng có phúc lớn a, tôn tử của ngươi lại có thể mời được người này tới, quả là phúc duyên trời ban, ta chỉ có thể yêu thích và ngưỡng mộ.

Mấy người khác nghe hai người đối thoại, cũng không hiểu ra sao, tò mò hỏi:

- Lan tướng, Vương gia, đến cùng là các ngươi nói đến ai vậy?

Sắc mặt Lan Vô Tâm lộ vẻ trịnh trọng, cũng không lập tức nói chuyện đáp lời.

Tử Nguyên Tường thì hít sâu một hơi, nói:

- Người kia, chính là... Tửu Thần, Phượng Huyền Ca!

...

Vân Dương một mình trở về tiểu viện tĩnh tọa.

Sau tiệc rượu, Vân Dương phía tiểu đồng họ Lan kia rời đi, nói thẳng cự tuyệt hết thảy nhân viên phục thị.

Lan Vô Tâm đã đinh kiến về thân phận của Vân Dương, tất nhiên không dám trái lời, hạ đạt nghiêm lệnh, liệt khu nhà nhỏ kia thành cấm địa, nếu không được Vân Dương cho phép, nghiêm cấm bất luận kẻ nào tiến vào.

Có điều động vật nhỏ sống trong sân cũng không ít, ngoài bản thân Vân Dương, còn có một gấu một rắn, hai con mèo nhỏ, chính là Nhị Bạch Bạch cùng Tam Bạch Bạch, còn có một con chim nhỏ không biết bay, xấu xí dị thường, liên mồm kêu kỷ kỷ.

Tử Long thành, cuối cùng vẫn đến.

Nhưng đây vẫn chỉ là bước đầu tiên, bước đầu tiên mà đã khiến hắn hao tổn nhiều tâm thần đến thế.

Về sau lại phải đi thế nào?

Vân Dương cẩn thận cảm ứng vết tích linh khí trong Tử Long thành. Có điều, lấy tu vi tạo nghệ hiện nay của hắn, tận lực tìm kiếm linh khí trong thành, thế mà ngay cả một chút cũng không thấy!

Khống Linh đại trận, thực sự biến trọn tòa Tử Long thành biến thành tuyệt địa tu luyện!

Bất luận kẻ nào chiến đấu trong này, chiến lực bản thân cũng trọn vẹn bị cắt tới ba thành!

Còn những võ giả lấy công pháp kỳ dị để xưng danh, tỉ như biết phun lửa, biết hóa hình...

Càng thêm tai họa ngập đầu!

Bởi vì những thứ đó, ở đây sẽ không thể nào vận dụng!

...

“Oanh!”

Vân Dương đột ngột tung cước đá nát cửa tiểu viện, phẫn nộ quát:

- Người đâu?

Một tiếng gầm vang này, như long trời lở đất.

Đám người Lan Vô Tâm còn đang thương nghị làm sao để lưu lại tôn đại thần này, đột nhiên nghe thấy tiếng bạo hưởng, lập tức lại nghe được tiếng của vị Phượng Huyền Ca hư hư thực thực thé dài:

- Tử Long thành này sao lại trở thành một mảnh tuyệt địa?!

Đám người hai mặt nhìn nhau, không biết nên phản ứng ra sao!

Thanh âm đột nhiên vang lên kia cuồng nộ đến cực điểm, đám người còn đang ngơ ngác, đã thấy một tiếng hét dài lại đến, phù diêu mà lên, xông thẳng cửu tiêu.

Một đầu Phượng Hoàng to lớn minh ngâm xông thẳng lên trời.

Đám người vừa hãi vừa sợ, nào nhớ được chuyện khác, lao tới tiểu viện như ong vỡ tổ. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đạo thất thải quang hoa xông lên trời, tựa như một viên lưu tinh rực rỡ, dọc theo quỹ tích của nó nhìn sang, tựa như một đạo màn sáng bảy màu đột ngột mọc lên từ đất, một bóng người mơ hồ lại như thực chất xuất hiện trong màn sáng!

Chỉ riêng cảnh tượng này, đã có thể xưng thiên địa kỳ cảnh.

Mà kỳ cảnh này lại do một người tạo ra!

Kỳ cảnh, kỳ nhân, kỳ sự, tam kỳ tụ nhất điểm, quy về một chớp mắt, chính là lúc truyền kỳ sáng lập, thần thoại sinh ra!

Đám người ngửa đầu, trên mặt tràn đầy vẻ rung động, không phải đôi câu vài lời có thể hình dung tâm tình đặc dị của bọn hắn lúc này!

Mãi cho đến nửa canh giờ sau, chùm sáng nơi chân trời vẫn chưa hề có dấu hiệu tan đi, người đứng sừng sừng trên trời cao cũng vẫn không hạ xuống.

Tựa như vị tuyệt thế cao nhân này đang đằng vân giá vũ.

Đám người không khỏi nhìn nhau mà hãi nhiêu!

Nếu nói đột ngột từ mặt đất xông lên trời, chỉ cần là tu giả có chút tạo nghệ là có thể làm được, thế nhưng lơ lửng trên không nửa canh giờ, có lẽ Tử U có người như thế, nhưng tối thiểu đám người ở đây chưa từng gặp qua.

Tử Long thành.

Trong một khách sạn.

Một người áo xanh ngửa đầu nhìn qua cửa sổ, khuôn mặt lộ vẻ buồn bực:

- Từ lúc nào mà Tử Long thành xuất hiện một vị cao thủ tuyệt thế như thế? Hơn nữa còn kiêu căng như vậy!?

- Chưa nghe nói quá.

- Nghe nói cháu trai của Lan Vô Tâm gặp nạn trong Mãng Thương sâm lâm, được một vị thế ngoại cao nhân cứu, động tĩnh kia cũng truyền đến từ Lan phủ, phân nữa chính là vị cao nhân kia làm ra!

- Sách sách, chỉ nhìn cái động tĩnh này, bốn chữ thế ngoại cao nhân dường như còn chưa đủ để hình dung thực lực chân thật của hắn... Thực lực như vậy, thực sự quá cao!

- Xác thực đáng kinh ngạc, nghe thôi cũng rợn người... Mà các ngươi nói xem, chuyện này liệu có quan hệ với Cửu Tôn của Ngọc Đường hay không?!

- Hẳn là không có liên quan đi, người trong Cửu Tôn mặc dù đều có uy năng đặc dị, thế nhưng tu vi của chúng cũng không quá cao, nào có thể dính líu với cường giả bực này, ta thấy uy năng của người này, đừng nói là Cửu Tôn, coi như tính tất cả đám cao thủ đỉnh phong của Ngọc Đường đế quốc, cũng tuyệt không có người nào có thực lực như vậy!

- Không nên nói chắc như vậy, sự trên đời không có cái gì là tuyệt đối, để cho chắc chắn, mai chúng ta hãy đến Lan phủ một chuyến, chỉ có xem rõ chân tướng, mới có thể an tâm.

- Được, cứ quyết định như vậy đi.

Lại qua thời gian mấy chung trà, vị cao nhân nào đó rốt cục cũng hạ xuống, chỉ là điểm hạ lại chính là trong viện của Lan Vô Tâm.

- Vân lão quả là công tham tạo hóa, tu vi kinh thiên, vừa rồi lão phu còn suýt cho rằng Vân lão muốn cưỡi gió bay đi!

Lan tướng gia rất hài hước, thậm chí còn đùa một câu không ảnh hưởng đại cục.

Vân Dương cau mày, thản nhiên nói:

- Tại sao Tử Long thành hiện tại lại như thế? Địa giới mất đi linh khí ôn dưỡng, chẳng phải sẽ biến thành tuyệt địa sao? Quốc đô của một nước mà như vậy thì có thể chờ mong gì?!

Lan tướng gia lắp bắp:

- Vân lão ngài...?

Vân Dương nói:

- Lão phu mới ở đây nửa ngày, đã cảm thấy tình huống bản thân càng thêm xấu, chớ nói tu luyện, ngay cả hấp thu thiên địa linh khí ở bản nhất cũng không thể tiến hành! Tuyệt địa như vậy, lão phu tuyệt không thể ở lâu, đợi sớm ngày mai, lão phu lập tức rời đi, lúc này đến đây cáo biệt xin lỗi Lan tướng. Lần này quấy rầy, về sau hữu duyên gặp lại!

Lan Vô Tâm nghe vậy lập tức lo nghĩ vạn phần, tuyệt đối không ngờ rằng vị cao nhân vừa tới này lại đã muốn đi. Mà với thái độ quyết tuyệt của đối phương, đã cho thấy đối phương đã quyết chí không đổi.

Lan Vô Tâm vội vàng mở miệng giữ lại:

- Vân lão an tấm chớ vội, bản tướng đã sớm tự viết thư tay, mời huynh đệ Tôn Thừa Phong sớm mai tới đây. Vì sức khỏe Vân lão, mong Vân lão ở lại thêm mấy bữa.

Vân Dương hừ một tiếng, cũng không nói chuyện, nhưng cũng không kiên trì quyết ý rời đi.

- Vốn dĩ Tôn thần y ở trong phủ của ta, có điều mấy ngày nay quá an tĩnh nên muốn ra ngoài hoạt động, hành y dân gian. Bản tướng hôm qua cũng mới nhận được tin tức, tìm được hành tung của hắn, trước mắt, Tôn thần y đang trên đường về, tin rằng ít ngày nữa là có thể về đến, chẩn trị giúp Vân lão.

Lan Vô Tâm nói.

- Thôi được.

Vân Dương phiền muộn nói:

- Nhưng tòa thành này sao lại đột nhiên biến thành tuyệt địa như vậy? Lan tướng há chưa nghe câu quân tử không đứng dưới tường sắp đổ sao?

Lan Vô Tâm muốn nói lại thôi:

- Chuyện này thực là bất đắc dĩ, bên trong còn có nguyên nhân khác!

Vân Dương hỏi:

- Nguyên nhân gì mà có thể dẫn đến chuyện như vậy? Chủ động biến quốc đô một nước thành tuyệt linh chi địa, phải biết đoạn tuyệt linh khí chính là đoạn tuyệt con đường của mấy trăm vạn võ giả.

- Thiên địa linh khí nhìn thì như bèo không rễ, đâu đâu cũng có, độ dày cũng không đáng kể. Nhưng một khi sử dụng trận pháp để tạo dựng tuyệt linh chi địa, nhìn thì như không làm sao, chỉ cần trận pháp giải trừ, linh khí sẽ liền khôi phục. Thế nhưng thực tế, thiên địa linh khí khó mà bị nhân lực điều khiển, chủ động bài xích linh khí sẽ tạo thành linh khí hỗn loạn mất cân bằng, thậm chí có tỷ lệ xuất hiện trạng thái chân không linh khí vĩnh viễn, nơi này từ nay về sau sẽ trở thành hoang mạc của võ giả.

- Thử nghĩ xem, nếu như quốc đô của một nước là một nơi hoàn toàn không có linh khí, vậy cái cảnh tượng quốc lực suy yếu, sức dân suy yếu, võ lực suy yếu cũng có thể đoán được, Tử U cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành dê non dưới đồ đao các nước, lúc đó sinh linh đồ thán, nước mất nhà tan. Mặc dù có thiên đại nhân duyên, cũng không thể che được tội nghiệt chồng chất này!

Lời của vị cao nhân nào đó, chắc như đinh đóng cột, ưu quốc ưu dân, đau lòng nhức óc.

Lan Vô Tâm càng thêm tin tưởng thân phận người trước mắt.

Theo lời đồn đại, nhất thế Tửu Thần Phượng Huyền Ca chính là xuất thân từ Tử U đế quốc a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.