Ta Là Chí Tôn

Chương 393: Nhất định là Vân Tôn!



- Chuyện này Vân lão có điều không biết, tình huống trước mắt cũng chỉ là kế tạm thời, cái gọi là tuyệt linh chi địa sau này sẽ có biện pháp ứng đối. Nếu Vân lão có thời gian, bản tướng muốn tâm sự với Vân lão một phen, cùng giải khúc mắc.

Nói đến đây, Lan Vô Tâm cùng Tử Nguyên Tường vừa đưa mắt hội ý, lập tức nói:

- Các vị đều lui ra đi, tối nay ta muốn nâng cốc nói chuyện với Vân lão.

Đám người đáp ứng một tiếng, cứ vậy thối lui.

Ngay trước tiểu viện của Vân Dương, Lan Vô Tâm gọi chút thức ăn, sau đó bắt đầu mở “máy hát”, kể lại tình huống từ đầu đến cuối.

- Vân lão ẩn cư né hồng trần lâu như vậy, chắc hẳn không quá hiểu rõ thế cục đại lục trước mắt a?!

Lan Vô Tâm nói.

- Lão phu không nhiễm hồng trần đã lâu, đích thực là không hiểu thế cục đại lục trước mắt.

Vân Dương thê lương thở dài:

- Hồng trần nhân thế, sớm đã không có quan hệ với lão phu...

- Nhưng bản tướng lại thấy Vân lão vân tâm hoài cố quốc, ngôn từ lại càng trực chỉ Tử U, dân sinh phúc lợi. Trái tinh quang minh này, cho dù thời gian biến đổi, thương hải tang điền, vẫn không thể thay đổi! Trưởng giả chi tâm, khiến ta cũng hổ thẹn!

Lan Vô Tâm xúc động nói.

Vân Dương trầm mặc một chút, nghiêm nghị nói:

- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, lão phu là người đã xuất trần, không muốn lại nhiễm hồng trần. Tử U đế quốc thì thế nào, cũng đã không có quan hệ với lão phu.

Lan Vô Tâm cười ha ha.

Đến tận đây, hắn đã không còn một chút hoài nghi đối với thân phận người trước mắt.

- Chuyện bản thành biến thành tuyệt linh chi địa, thực sự đúng là có nguyên nhân, hơn nữa cũng có biện pháp đối ứng sau khi thu trận, chỉ cần việc này kết thúc, tự có phương pháp khiến linh khí khôi phục bình thường. Hết thảy đều là vì đại kế quốc gia dân tộc, suy nghĩ vì tương lai.

Lan Vô Tâm thấp giọng nói.

- Xin lắng tai nghe.

Vân Dương trầm ổn nói.

Lan Vô Tâm thở dài:

- Thời gian Vân lão ẩn cư không ngắn, chắc hắn ngài còn không biết, danh tiếng của Cửu Tôn Ngọc Đường?

- Danh tiếng của Cửu Tôn Ngọc Đường?

Vân Dương nhíu nhíu mày, ngẩng đầu, con mắt nhìn thẳng vào mắt Lan Vô Tâm:

- Cửu Tôn Ngọc Đường là cái gì?

Từ trong mắt người đối diện, Lan Vô Tâm cảm nhận được một mảnh khó hiểu, không khỏi thở dài:

- Đó chính là chín tên Ác Ma.

- Ác Ma?

Vân Dương hơi chút giật mình.

Trong một chớp mắt này, hắn hoàn toàn không có diễn kịch.

Vân Dương lần đầu nghe được từ trong miệng người khác: Cửu Tôn Ngọc Đường chính là Ác Ma!?

Dù trong trong mắt người Ngọc Đường, Cửu Tôn chính là thần thoại, trong mắt cao tầng Ngọc Đường, Cửu Tôn chính là nghĩa sĩ cứu quốc cứu dân, cho dù trong mắt tuyệt đại đa số kẻ địch, Cửu Tôn cũng là nhân vật anh hùng cái thế!

Về phần Cửu Tôn trong mắt người nhà, chính là hiệp cốt nhu tâm, kiếm đảm cầm tâm quang minh lỗi lạc, hiệp can nghĩa đảm, không ai ngoại lệ!

Mà kiểu gọi Cửu Tôn là Ác Ma, thực sự chưa bao giờ nghe tới!

“Hóa ra chúng ta trong lòng các quốc gia khác, lại chính là Ác Ma?”

Vân Dương thầm cảm giác kỳ dị. Thân ở địch quốc, nghe đối phương đánh giá bản thân, loại cảm giác này, thực sự có chút... Khó mà hình dung.

Lan Vô Tâm thở dài một cái:

- Chuyện liên quan tới Cửu Tôn của Ngọc Đường, nói ra thực rất dài dòng...

Lập tức, Lan Vô Tâm kể lại chuyện Cửu Tôn phủ từ trên trời rơi xuống, sau đó là Cửu Thiên trận, Cửu Tôn xuất hiện, lại nói đến chiến trường, không ngừng bị Cửu Tôn gây hại.

- Từ khi Ngọc Đường có Cửu Tôn, Tử U chúng ta mấy năm liên tục không có một trận thắng. Còn nhớ năm đó, tứ quốc vây công, ngàn vạn đại quân muốn tiến công Ngọc Đường, muốn đem tất cả binh mã Ngọc Đường tịch diệt. Nhưng mà Cửu Tôn hiện thân, gió nổi mây phun, thiên băng địa liệt, chiến cuộc nháy mắt đảo ngược, một trận chiến vốn chắc thắng lại phản nuốt bại quả!

- Mấy năm nay, Ngọc Đường thân ở trung ương đại lục, thường xuyên bị các quốc gia công phạt, cố nhiên là không nhẹ nhõm, nhưng tứ quốc cũng bởi chiến sự này mà thương cân động cốt. Chỉ mấy năm ngắn ngủi, số lượng nam nhi Tử U ta chết dưới tay Ngọc Đường, cũng phải vượt qua con số ngàn vạn!

Trong mắt Lan Vô Tâm ánh lên lệ quang:

- Ngàn vạn nam nhi Tử U, trong lúc gần như nắm chắc thắng lợi, cứ vậy mà chôn thây sa trường.

- Mãi cho đến hai năm trước, Cửu Tôn đột nhiên bị cường địch phục kích, toàn quân bị diệt, tứ quốc mới có thể thở nhẹ một hơi, bắt đầu nghỉ tay lấy sức, chuẩn bị sau khi khôi phục nguyên khí, một hơi bắt lấy Ngọc Đường. Tiến tới mở ra bá nghiệp vạn năm. Nhưng không ai nghĩ tới, trong chiến dịch kia, Cửu Tôn cũng chưa hoàn toàn chết hết, vẫn còn có một tôn tồn tại.

Vân Dương nặng nề hỏi:

- Tổ chim bị phá há có thể có trứng lành? Chắc đến chín thành mà còn thất bại trong gang tấc! Có biết người đang tồn tại là vị nào hay không?!

Lan Vô Tâm lạnh lùng hừ một tiếng:

- Lấy tin tức tình báo, cùng với thuộc tính mà người này thể hiện, có thể suy đoán người này là Phong Tôn. Tuy nhiên trong mắt chúng ta, nếu đó là Phong Tôn, chỉ sợ sẽ không có năng lực như vậy.

Vân Dương hơi động:

- Ồ? Sao lại nói vậy? Trước đó ngươi không phải nói Cửu Tôn ai nấy đều là người tài hiếm có, lúc này sao lại hạ thấp người ta?!

Lan Vô Tâm nói:

- Vân lão có điều không biết, thủ pháp của Cửu Tôn chúng ta đều có nghiên cứu kĩ càng. Tư liệu về Phong Tôn biểu hiện, tuy hắn đúng là có năng lực đảo lộn cuộc chiến, thế nhưng căn bản không thể có ánh mắt nhìn đại cục như vậy, nhất là tính cách của hắn, hơi chút có vẻ cực đoan, tâm tính cũng hơi chút kém bình thường.

- Người như vậy, tuyệt đối không thể làm ra những chuyện như vị Tôn giả hiện tại đang làm.

- Căn cứ vào điểm đáng ngờ này, chúng ta lại phân tích hồi lâu, sau đó rút ra một kết luận: Vị Tôn giả may mắn sống sót này mặc dù một mực lấy thủ đoạn của Phong Tôn xuất hiện, thế nhưng chân ý chỉ để che giấu thân phận của mình, nói cách khác, hắn tuyệt đối không phải Phong Tôn!

- Từ lúc người này hiện thân đến nay, đầu tiên là cẩn thận thăm dò, không ngừng nắm chặt mật thám ẩn tàng trong Ngọc Đường. Không ngừng phá hủy quy hoạch của Tứ Quý lâu, càng từng bước sắp đặt thế cục đại lục, bất tri bất giác, quấy động phong vân, điều khiển đại thế Thiên Huyền đại lục.

- Thậm chí, mãi cho đến ngày nay, vẫn chưa ai có thể thấy chân diện mục người này. Càng không biết hắn từ đâu xuất hiện, biến mất ở đâu, đi những nơi nào. Mỗi lần hắn hiện thân, đều xuất quỷ nhập thần.

- Tâm kế, thủ đoạn, thủ pháp như vậy, chỉ có trí giả đỉnh tiêm mới có thể thực hiện.

- Chỉ có cân nhắc toàn cục, phòng ngừa chu đáo, thiết lập lộ tuyến nghiêm mật, hơn nữa còn phải cân nhắc mọi nhân tố ngoài ý muốn, mới có thể làm được! Điều này cần phải tính toán khối lượng tin tức vô cùng khổng lồ, còn phải cần có tâm tư cẩn mật tới cực điểm!

- Căn cứ hiểu biết của chúng ta với Phong Tôn, Phong Tôn tuyệt không có tài trí bực này. Mà các Tôn khác trong Cửu Tôn, đều có thể thắng trận, nhưng muốn nói làm được toàn diện như vậy, chỉ có thể là quân sư Cửu Tôn, Vân Tôn không thể nghi ngờ!

Vân Dương cau mày, thản nhiên nói:

- Đây là hoài nghi của Tử U đế quốc? Hay là toàn bộ các quốc gia trên đại lục?

Lan Vô Tâm nói:

- Kết luận này là do cao tầng chúng ta tỉ mỉ thương lượng nhiều lần, mới có thể xác định. Mà chuyện này, cũng được cao tầng các nước ngầm thừa nhận. Thậm chí ngay cả cao tầng Ngọc Đường, ngoài mặt biểu thị người xuất hiện là Phong Tôn, nhưng chân tướng thế nào, lòng dạ bọn hắn sớm đã biết rõ!

- Dư nghiệt Cửu Tôn, nhất định chính là Vân Tôn! Cũng chỉ có người mưu kế đa đoan như Vân Tôn mới có thể chạy được khỏi tử cục. Cũng chỉ có Vân Tôn, mới có thể có tâm tư thâm trầm cẩn mật như thế. Càng chỉ có Vân Tôn, mới có thể ẩn sau màn mà quấy động phong vân.

Lan Vô Tâm khẳng định.

Vân Dương thầm gật đầu, nói:

- Nói như vậy, sở dĩ biến đô thành thành như vậy, mục đích thực sự là muốn đối phó Vân Tôn?

Lan Vô Tâm tán thưởng năng lực suy luận của người trước mắt, mỉm cười nói:

- Vân lão quả là gừng càng già càng cay, nói một câu liền trúng trọng tâm.

Vân Dương nói:

- Cái này có gì khó đoán. Nếu nhằm vào người khác, ngươi nói mấy chuyện không liên quan này với ta làm gì?! Chỉ có điều, đem Tử Long thành phong tỏa toàn diện như vậy, lại có quan hệ gì với chuyện đối phó Vân Tôn? Chẳng lẽ, các ngươi có thể chắc chắn Vân Tôn sẽ tới Tử Long thành? Thậm chí còn là đến trong thời gian các ngươi bố trận?!

Lan Vô Tâm nói:

- Nếu lúc bình thường, Vân Tôn tuyệt sẽ không đến đây, coi như hắn có đến, cũng không thể biết mà sử dụng đại trận. Chỉ có điều, nếu có tình huống đặc biệt, hắn không thể không đến lại là chuyện khác!

Vân Dương cau mày:

- Tình huống đặc biệt? Tình huống đặc biệt nào?

Lan Vô Tâm trầm mặc một chút, nói:

- Một vị trưởng giả của Vân Tôn, đã rơi vào tay chúng ta.

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Ha ha... Hảo thủ đoạn.

Lan Vô Tâm đỏ mặt nói:

- Chuyện trong này bản tướng cũng không muốn không dám nói, chuyện này vốn là chúng ta làm việc hèn hạ, không từ thủ đoạn, nhưng vị trưởng giả của Vân Tôn kia cũng không phải là người lương thiện, người này trước đó liên tiếp ám sát cao tầng tứ quốc, dưới tay chí ít có cả ngàn nhân mạng. Nếu giết hắn rồi thì cũng thôi, nhưng nếu đã bắt sống, đương nhiên phải tận dụng mọi giá trị, giải quyết di họa Cửu Tôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.