Ta Là Chí Tôn

Chương 394: Quá nhiều sơ hở



Vân Dương thản nhiên nói:

- Vừa rồi ta nói hảo thủ đoạn, cũng không phải cố ý châm chọc các ngươi hèn hạ bỉ ổi, hai nước giao chiến, vì thiên hạ bá nghiệp, lê dân bách tĩnh, vốn nên dùng bất cứ thủ đoạn nào, không cần tiếc nuối. Chỉ có điều, các ngươi làm thế nào để xác định, tên... Thích khách này, có quan hệ với Cửu Tôn?

Lan Vô Tâm nói:

- Chuyện này vốn dĩ chúng ta cũng không biết, ngày đó sau khi bắt được thích khách, chúng ta theo lệ ép hỏi sau hắn có người chủ sự nào không, không ngờ lão gia hỏa này cận kề cái chết cũng không nói, cho dù tra tấn kiểu gì cũng không được. Cuối cùng rơi vào đường cùng, khởi động Sưu Hồn Đại Pháp, lúc này bất ngờ biết được, người này chính là phụ thân của Huyết Tôn!

- Sưu... Hồn... Đại... Pháp...

Vân Dương chậm ung dung, kéo dài âm điệu.

Lúc này Vân Dương chỉ thấy trái tim như bóp nghẹt.

Sưu Hồn Đại Pháp...

Lão Độc Cô... Hắn đã phải chịu thống khổ cỡ nào a?!

- Đúng vậy, chính là Sưu Hồn Đại Pháp.

Lan Vô Tâm nói:

- Cũng chỉ có siêu cấp bí pháp trực tiếp câu thông linh niệm mục tiêu, mới có thể cưỡng ép thu được tin tức từ người có tâm trí kiên định như vậy. Có điều dù có dùng Sưu Hồn Đại Pháp, chúng ta cũng chỉ miễn cưỡng có thể thu được một chút tin tức mà thôi.

- Chỉ miễn cưỡng thu được một chút tin tức?

Vân Dương nhíu nhíu mày:

- Theo hiểu biết của lão phu về Sưu Hồn Đại Pháp, chỉ cần thành công thi pháp, có thể biết tất cả tin tức cần biết từ mục tiêu, tuyệt không có chuyện bỏ sót mới phải. Tại sao ngươi lại dùng hai chữ miễn cưỡng? Là do người thi pháp không quá thành thạo Sưu Hồn Đại Pháp hay sao?

Lan Vô Tâm thở dài:

- Người thi pháp có tạo nghệ cực sâu, theo lời hắn nói, lúc đó vốn nên không có tình huống như vậy. Thế nhưng trong quá trình sưu hồn, không biết bởi làm sao, tên thích khách kia đột nhiên dùng thần thức triển khai phương thức phản kháng cực đoan nhất, đến cuối cùng, tên thích khách kia tự bạo đan điền, dùng phương thức cực đoan nhất, cưỡng ép phản phệ thần niệm.

- Người thi pháp dù đã nắm chắc thời cơ, cấp tốc bứt ra, vẫn không thể tránh khỏi hao tổn thần niệm, mà hành động của thích khách kia, không những triệt để chồn vùi một tia thần niệm của người thi pháp, mà còn đem thần niệm của mình chấn đến loạn thất bát tao... Hiện tại đã lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, nếu không phải cơ thể còn chút dấu hiệu, chúng ta đã sớm đem hắn đi chôn. Sau đó lại tiến hành Sưu Hồn Đại Pháp, lúc này đã không còn hiệu quả, nói chung Sưu Hồn Đại Pháp cần lấy thần niệm làm môi giới kết nối, lúc này thần niệm của thích khách đã cạn sạch, đương nhiên không thể nào vơ vét tin tức...

Sắc mặt Vân Dương đại biến:

- Lại có chuyện này?!

Một cỗ khí tức kinh khủng lóe lên sau đó lập tức biến mất.

Mặc dù tâm tính hắn vô cùng cẩn thận, nhưng lúc này đột nhiên nghe tin dữ, căn bản không thể ổn định tâm thần, không có tức thời bạo khởi, tấn công Lan Vô Tâm, bắt làm vật thế chấp, trao đỏi Lão Độc Cô đều là đã kết quả sau khi khắc chế của hắn.

Tựa như lời Lan Vô Tâm nói, Sưu Hồn Đại Pháp chính là dùng thần niệm để kết nối, tiến tới thu hoạch tin tức từ trong đầu đối phương. Thế nhưng phương thức này hết sức bá đạo, tạo thành tổn thương cực lớn đối với người bị thi pháp.

Là muốn cưỡng ép đáng gãy như Lão Độc Cô thì càng thêm khó như lên trời. Nhất định phải có chấp niệm cường đại, tu vi thâm hậu, thần hồn mạnh mẽ, quan trọng nhất phải có ý niệm thấy chết không sờn!

Bốn điều kiện trên, thiếu một cái đều không thể hoàn thành!

Cho dù hoàn thành, người trong cuộc cũng phải chịu bất hạnh, bởi đó là một loại thương tổn vĩnh viễn không thể khôi phục!

Nguyên Thần kiệt quệ, thần niệm tàn phá, thần hồn không đủ, tu vi mẫn diệt, thương thế như vậy, lấy cái gì để khôi phục?!

Lan Vô Tâm có chút không hiểu nhìn Vân Dương, vừa rồi đối phương rõ ràng còn khen hắn hèn hạ bị ổi đúng, tại sao lúc này đột nhiên lại cảm thấn tao ngộ của thích khách kia? Không nên a, người trước mắt siêu tuyệt xuất trần, thế sự đã sớm không đặt trong mắt, càng tuyệt không đem sinh tử của người địch quốc để trong lòng...

Ừm, hẳn là không thích Sưu Hồn Đại Pháp đi, nghĩ đến cũng đúng, phàm là tu giả, mà thậm chí là phàm nhân đều có bí mật trong lòng, không muốn để người thứ hai biết. Mà Sưu Hồn Đại Pháp chính là nhằm vào điểm này, xem ra Vân lão cũng là người có đại bí mật nha!

Vân Dương cưỡng ép đè sát khí trong lòng, lạnh lùng nói:

- Tuy hai nước giao chiến, dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng là chuyện bình thường, có điều, đối với người thẳng thắn cương nghị như vậy, thực sự không nên tra tấn như thế!

Sau khi tự động suy đoán, Lan Vô Tâm lại phát hiện suy nghĩ của đối phương hoàn toàn khác bản thân, không khỏi cười bồi:

- Cái này cũng thực là chuyện bất đắc dĩ... Nếu không dùng phương thức cực đoan như vậy, sao có thể thu được tin tức trọng đại như thế.

Dù nói vậy, trong lòng lại thầm hiện một tia khinh thường: “Người giang hồ chính là người giang hồ. Ngoài miệng dễ nghe cũng chỉ là nói mà thôi, chớ nói lập trường khác biệt, chỉ nói đạt được mục đích không từ thủ đoạn, đó chính là thủ đoạn phải có. Đám người giang hồ này coi trọng cái gì mà cùng chung chí hướng, biết anh hùng, trọng anh hùng... Người thẳng thắn cương nghị thì không nên làm nhục, không làm nhục chẳng nhẽ còn thả đi sao? Làm gì có lý nào như vậy?!

- Nhưng có một câu ngươi nói không sai, nếu tên Vân Tôn kia không chịu đền tội, thủy chung chính là họa lớn của Tử U, không thể không trừ, chỉ có điều, thủ đoạn như vậy thực sự quá mức tàn khốc. Đáng tiếc cho một nam tử cương nghị thẳng thắn.

Vân Dương bùi ngùi thở dài.

- Vân lão nói không sai, chúng ta cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Có điều đối phương với chúng ta cũng đã kết thành sinh tử đại thù, thực sự không thể khoan nhượng!

Lan Vô Tâm nói.

- Cho nên các người liền dùng tin tức đó để bố trí bẫy rập, ý muốn dụ dỗ Vân Tôn kia đến đây. Nhất cử phục sát?! Còn bố trí đại trận khống chế thiên địa linh khí như vậy, là muốn ngăn chặn khả năng đặc biệt của Vân Tôn?

Vân Dương cau mày nói:

- Ý các người thì tốt, nhưng quá mức chắc chắn chưa phải là hay đâu? Các ngươi có thể chắc chắn đối phương sẽ đến?

Lan Vô Tâm nói:

- Chúng ta đã bố trí như vậy, đương nhiên đã có cân nhắc. Nếu làm quá rõ, trực tiếp tung tin thì tên Vân Tôn kia chưa chắc đã tới, với âm mưu trí tuệ của hắn, biết rõ bẫy rập chắc chắn sẽ không dễ dàng lấy thân phạm hiểm, hoàn toàn có thể dùng các phương thức khác đạt thành mục đích, mức độ phiêu lưu trong này quá lớn. Cho nên chúng ta dùng một phương thức cực kỳ bí ẩn, đem tin tức tản ra bên ngoài.

Lan Vô Tâm hơi cười:

- Huynh đệ Cửu Tôn tuy đều là Ác Ma, nhưng vô cùng đoàn kết với nhau, tình cảnh lại càng thâm hậu, và tên Vân Tôn kia cũng là hạng người trọng tình cảm. Nếu biết được thân nhân huynh đệ đã khuất của mình bị bắt, thậm chí là sắp chết, như vậy vô luận thế nào hắn cũng đến trước rồi mới tính, lúc đó sẽ đơn giản hơn nhiều.

Vân Dương bối rối nói:

- Phương thức bí ẩn? Thế nào mà lại nói là phương thức bí ẩn?

- Hết thảy có lẽ đều là do ông trời trợ giúp. Trong lúc Sưu Hồn Đại Pháp, ngoài chuyện phát hiện hắn là thân nhân của Cửu Tôn, còn phát hiện hắn có quan hệ với Quân Mạc Ngôn, trên tay lại càng nắm một viên Báo Ân lệnh cuối cùng của Quân Mạc Ngôn. Cho nên lão phu liên tịch đề nghị, lấy quan hệ này làm cơ hội, đem tin tức thả ra. Người bình thường dù có nghe được tin tức này, cũng khó thể rõ bí ẩn trong đó. Nhưng nếu là tên Vân Tôn kia, hắn nhất định có thể liên tưởng, như vậy hắn nhất định sẽ tới! Mà điều quan trọng hơn, coi như hắn có tới, cũng chỉ có một người, đó là nguyên nhân mà ta nói sẽ đơn giản hơn nhiều.

- Thậm chí, coi như hắn có chết ở Tử U, người khác cũng sẽ không biết người chết, lại là hy vọng cuối cùng của Ngọc Đường... Vân Tôn đại nhân!

Lan Vô Tâm nói:

- Nói đến chuyện này, chúng ta cũng đã chuẩn bị hồi lâu. Thậm chí chúng ta còn cố tình đưa ra lý do để dụ người Ngọc Đường tới đây, chính là lộ tin muốn phá hài cốt của một tên tướng quân Thượng Quan gia, Thượng Quan Vô Địch.

- Hiện tại, người Thượng Quan gia đã trên đường tới. Cách Tử Long thành đã không còn ngàn dặm.

- Người của đối phương tới cũng không ít! Mà căn cứ tuyến báo của chúng ta, cơ bản là có thể xác định, tên Vân Tôn kia nhất định đang ở trong đám người Thượng Quan tướng môn!

Lan Vô Tâm lộ ra nụ cười âm trầm dữ tợn:

- Lúc đó chỉ cần một mẻ hốt gọn người Thượng Quan tướng môn, như vậy chính là vĩnh trừ hậu hoạn!

Vân Dương nhàn nhạt gật đầu:

- Thì ra là thế, đúng thực là kỳ tư diệu tưởng, bố cục cơ sâu!

Lan Vô Tâm nói:

- Chính bởi chuyện này quan hệ quá lớn, hậu hoạn càng nhiều, cho nên mới phải đem trọng cái Tử Long thành làm thành như vậy, chỉ cần có thể gạt bỏ Vân Tôn, hết thảy đều đáng giá!

Vân Dương thản nhiên nói:

- A, bố cục của Lan tướng thật cơ sâu, lão phu vốn cũng muốn nói một tiếng bội phục, có điều, thực tế chưa hẳn đã như người muốn, kế hoạch của người quá nhiều thiếu sót. Lão phu thật không muốn nói ra, nhưng các ngươi nhiều người như vậy, lại không ai nhìn ra thiếu hụt?!

Lan Vô Tâm hơi chút đổi sắc, cung kính nói:

- Mời Vân lão chỉ giáo!

Vân Dương lo lắng nói:

- Lão phu mới nghe sơ kế hoạch, đã cảm thấy có mấy cái thiếu sót, tùy tiện một cái trở thành sự thực, kế hoạch của người nhất định sẽ bị phá trong giây lát, tuyệt không thể nào hoàn thành được! Hơn nữa thậm chí các ngươi còn phải chịu phản phệ. Đầu tiên, các người làm thế nào để bảo chứng Vân Tôn nhất định tới đây? Lại hoặc là hắn nhất định sẽ đi theo đội ngũ Thượng Quan tướng môn?

- Một khi hắn không đến cùng đội ngũ của Thượng Quan tướng môn, như vậy kế hoạch của ngươi không thể thành, thậm chí các ngươi giết sạch người Thượng Quan tướng môn, sẽ tạo thành giả tượng Vân Tôn đã chết, kết quả như vậy, thực có được không? Thậm chí, Vân Tôn chưa chết lại ẩn vào chỗ tối, lúc đó Tử U đế quốc mới thực là nguy hiểm!

- Thứ hai, nếu tên thích khách này có liên quan tới Quân Mạc Ngôn, thậm chí còn có được một viên Báo Ân lệnh cuối cùng, như vậy người này tuyệt không thể chết, chí ít là không được chết ở Tử U, thậm chí không được chết trong tay người Tử U! Ta hiểu rất rõ tính cách của Quân Mạc Ngôn, hắn nhất định sẽ không cho phép các ngươi tổn thương cố nhân, thậm chí là ân nhân của hắn?

- Một khi Quân Mạc Ngôn bảo nổi, đối với Tử U mà nói, tuyệt đối là tai họa ngập đầu. Thứ ba, ngươi cũng đã nói Vân Tôn kia là một tên quỷ kế đa đoan, mỗi việc đều tính trước mới làm. Chính vì vậy, lần này coi như hắn gấp gáp tới đây, nhưng hắn có thể không thấy Tử Long thành bố trí tuyệt linh chi địa hay sao? Sau khi phát hiện có bẫy rập, há có thể không biết cái bẫy rập này nhằm vào hắn? Bởi muốn đối phó người khác, căn bản không cần như vậy a? Cho nên coi như hắn vẫn muốn cứu người, sao có thể không dùng trăm phương ngàn kế áp dụng phương thức ổn thỏa hơn để ẩn núp?

- Còn thứ tư, kỳ thực đây mới là điểm ta lo lắng nhất, Khống Linh đại trận này bao phủ cả Tử Long thành, phạm vi rộng lớn chưa từng thấy, bằng vào kinh nghiệm của ta, muốn bố trí đại trận có uy lực như vậy. Hao tổn cực kỳ to lớn, chỉ sợ không phải quốc lực Tử U có thể bố trí được? Như vậy thế lực, người tương trợ các ngươi hoàn thành trận này, chắc hẳn cũng không dễ nói chuyện, đám người bọn hắn giúp các ngươi loại trừ mối họa, tương đối, các ngươi cũng phải bỏ ra một cái giá lớn tương đương? Nếu lại không thể diệt trừ, hao tài tốn của, tất cả lãng phí lúc đó tính cho ai?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.