Ta Là Chí Tôn

Chương 395: Ta có biện pháp, nhưng ta không làm được!



Lan Vô Tâm lộ vẻ bội phục:

- Một lời của Vân lão thực bắn trúng tim đen, điều thứ nhất cùng thứ ba đúng là không nằm trong khống chế của chúng ta, thế nhưng, chuyện là do người làm, có cơ hội cũng nên hết sức thử một lần.

- Về phần chuyện của Quân Mạc Ngôn... Nếu Vân lão có quen biết với Quân Mạc Ngôn, như vậy cũng hẳn phải biết, cố hương của Quân Mạc Ngôn cũng là Tử U! Bất kể tình cảm thâm hậu tới mức nào, chuyện liên quan tới toàn bộ quốc gia dân tộc tồn vong, tin rằng Quân Mạc Ngôn không đến nỗi vì tình cảm riêng tư mà hành động thiếu suy nghĩ, cố quốc trường tồn, luôn có tướng niệm, Vân lão như vậy, Quân Mạc Ngôn cũng như thế!

Lan Vô Tâm biểu lộ lạnh nhạt không quan tâm.

- Về phần chuyện thứ tư, Vân lão nói không sai, kế hoạch này xác thực không phải Tử U có thể làm được... Tài nguyên bố trí Khống Linh đại trận cũng là do người khác cung cấp... Nhưng mà kế hoạch, lại là do lão phu, Hàn Sơn Hà, Tưởng Hàn Băng, Tần Cố Cương bốn người cùng nhau tham tưởng, mới làm ra định án cuối cùng.

- Kế hoạch này mặc dù còn nhiều sơ hở, nhưng với hoàn cảnh trước mắt mà nói, chính là bố cục hoàn thiện nhất để nhắm vào Vân Tôn. Mấy người lão phu suy nghĩ hồi lâu, tới giờ cũng không nghĩ được có cách nào hay hơn.

Vân Dương gật gật đàu, trong lòng thầm nhẩm lại: Hàn Sơn Hà, Tưởng Hàn Băng, Tần Cố Cương, Lan Vô Tâm!

Hàn Sơn Hà, chính là Đại Nguyên soái Đông Huyền đế quốc, là lãnh tụ quân nhân Đông Huyền.

Tưởng Hàn Băng, chính là Thái tử Đại Nguyên đế quốc.

Tần Cố Cương, chính là đệ nhất nhân giới quân đội Thiên Tứ.

Còn Lan Vô Tâm trước mặt, chính là Tể tướng đương triều Tử U đế quốc, đứng đầu quan văn.

Vân Dương biết rõ tin tức, lập tức minh ngộ.

Vì sao Hàn Sơn Hà phải xuất binh trong lúc này? Có lẽ nội gian Tứ Quý lâu là một nguyên nhân thúc đẩy, nhưng kế hoạch này mới là nhân tố trọng yếu nhất!

Thậm chí có thể nói, Hàn Sơn Hà xuất binh bên kia, căn bản cũng chính là một vòng trong bố cục, cùng với bẫy rập bên này một hô một ứng, liên kết hành động.

Nếu bẫy rập bên này có thể thành công, bên kia không thể nghi ngờ sẽ thu được kết quả sĩ khí đại chấn, hiệu suất tấn công cũng sẽ bạo tăng. Nếu kế hoạch bên này không thành, nhưng vẫn có thể thu được sự chú ý của Vân Tôn, chỉ cần Vân Tôn bị mắc lại, không thể đến đông phòng cứu viện, đối với Hàn Sơn Hà mà nói, vẫn là lợi nhiều mà hại ít, bỏ qua nhân tố đặc biệt như Cửu Tôn, trong thiên hạ này lại có mấy người xứng làm đối thủ của Hàn Sơn Hà?!

Có lẽ trong lòng thống soái tứ quốc, chiến dịch lần này của Ngọc Đường nhất định sẽ thất bại, không phải mất đi thần hộ mệnh sau cùng, cũng là mất đi nửa bên giang sơn!

Điều kỳ quái duy nhất còn lại trong lòng Vân Dương lúc này, chính là: Kẻ có tư các cung cấp tài liệu, nhất định là Tứ Quý lâu không thể nghi ngờ!

Thậm chí, cũng chỉ có Tứ Quý lâu, mới biết làm sao để bố trí Khống Linh đại trận này.

Nhưng không phải là Tứ Quý lâu có mâu thuẫn với Hàn Sơn Hà rồi hả, chẳng lẽ trong đó còn có biến cố, khiến hai bên biến chiến tranh thành tơ lụa?

Điều càng quan trọng hơn, nếu Tứ Quý lâu đã cấp đủ vật lực tham dự bố trí kế hoạch khổng lồ này, như vậy nhân lực mà họ bỏ ra cũng không ít, cũng tức là nơi đây chỉ sợ đã có vô số cao thủ đỉnh tiêm tọa trấn mới phải.

Nhưng theo Vân Dương biết, tứ đại Tôn giả hiện vẫn còn ở Thiên Đường thành trông coi Lôi Động Thiên. Còn có một bộ phận nhân lực đang tàn phá giang hồ, tiếp tục hành động bố võ thiên hạ, còn một nhóm người khác đang ngày giờ canh cửa Xuân Thu Môn, giằng tới giằng lui, lại còn một bộ phận khác, tiếp tục bức giết thế lực của Sâm La đình...

Nếu trong hoàn cảnh này còn có thể dư lực phát ra cường binh hãn tướng, như vậy, thực lực Tứ Quý lâu phải mạnh tới mức nào?

Chẳng lẽ thực lực chân chính của Tứ Quý lâu không chỉ có vậy? Ngũ đại Tôn giả, tứ quý Tôn chủ, cộng thêm cả Niên tiên sinh cũng mới chỉ là một bộ phận thực lực, không phải toàn bộ?!

Vân Dương đột nhiên có một xúc cảm không muốn nghĩ thêm, nghĩ thêm, hắn thực sợ bản thân mất lòng tin đối phó Tứ Quý lâu!

- Nếu đã biết kế hoạch tồn tại thiếu sót, vậy phải nghĩ cách bù đắp, chỉ tên Vân Tôn kia, tin tức mà các ngươi nắm về hắn vẫn quá ít, cơ hồ đều chỉ là phỏng đoán, căn bản không thể ỷ lại?!

Vân Dương hờ hững nói.

Lan Vô Tâm lắc đầu:

- Vân lão a, chúng ta há lại không muốn nắm chắc tư liệu, thế nhưng Vân Tôn kia làm việc vô cùng cẩn thận, từ lúc hắn xuất đạo đến nay, căn bản chưa từng lộ qua thân phận, càng không để lại một chút dấu vết, ngay cả tin tức thu được trên người thích khách cũng chỉ là ngẫu nhiên, hết thảy đều là bất đắc dĩ!

Vân Dương cười ha ha:

- Vậy thì cứ xuống tay từ đầu mối duy nhất kia đi, kỳ thực xem như Huyền khí xung đan điền, nghịch trùng thiên linh cái, tổn thương thần thức khiến thần niệm hỗn loạn, cũng không phải không có cách giải quyết, chỉ cần khôi phục thần thức cho tên thích khách kia, không phải có thể sưu hồn thêm lần nữa sao?

- Nếu tên thích khách kia là phụ thân của Huyết Tôn đã chết, chắc hẳn cũng phải có hiểu biết nhất định với Vân Tôn kia. Hắn dùng phương thức tự hủy cực đoan như vậy, chẳng phải đã chứng minh hắn biết rất nhiều cơ mật? Chỉ cần thu được tin tức của hắn, liền có thể hiểu biết tương đối với Vân Tôn, thậm chí trực tiếp biết thân phận Vân Tôn cũng không phải không có khả năng.

- Lúc đó chỉ cần tìm ta Vân Tôn mà xử lý, chính là một lần vất vả mà cả đời nhàn nhã, hơn nữa còn không phải lo lắng tìm nhầm người, càng không đến nỗi lạm sát người vô tội, thời gian cũng được tiết kiệm, như vậy không phải là tam hoàn kỳ mỹ sao?

Lan Vô Tâm trầm tư nói:

- Nếu phương pháp của ngài có thể thực hiện, đương nhiên sẽ là đại diệu, thế nhưng thần thức bị thương, ngay cả Thần Tiên cũng không thể chữa, nếu không phải vậy, chúng ta cần gì phải đại phí khổ tâm...

Vân Dương cười lạnh một tiếng:

- Hắc hắc, ngươi nói không sai, có đạo lý.

Hai mắt Lan Vô Tâm sáng lên:

- Chẳng lẽ Vân lão có biện pháp, khôi phục thần thức đã bị hủy?

Vân Dương hừ một tiếng:

- Chỉ cần người còn chưa chết, còn một hơi thì thần hồn vẫn còn tại! Trên đời này làm gì có thương thế nào không thể trị liệu? Chỉ có lang băm mới nói vô phương cứu chữa! Trên đời này, chỉ cần người còn sống, không có bệnh nào tuyệt không thể trị! Tựa như một thân thương thế của lão phu... So với thần thức hủy diệt còn nghiêm trọng hơn nhiều, còn không phải kéo dài hơi tàn đến bây giờ?!

Lan Vô Tâm mừng lớn nói:

- Nếu Vân lão chịu ra tay thì quá tốt rồi...

Vân Dương trợn trắng mắt nói:

- Lão phu lúc nào nói muốn xuất thủ?

Lan Vô Tâm sửng sốt.

Người nói nhiều như vậy, đến ngay cả ta còn đang nghi ngờ vì sao ngươi nhiệt tâm như thế? Sau đó ngươi lại nói kỳ thực ngươi không muốn xuất thủ?

Không xuất thủ thì người nói làm gì?

Đùa chơi hả?!

Vân Dương hừ một tiếng:

- Mấy chuyện hồng trần tục sự này, lão phu khinh thường nhúng tay. Lúc này nói ra, cũng chỉ vì vạch sai lầm cho ngươi, đề tỉnh các ngươi một chút, chẳng lẽ các ngươi lại trông cậy vào muốn lão phu tự mình xuất thủ?

Lan Vô Tâm chìm nổi quan trường nhiều năm, tâm cảnh có thể nói là trầm ổn cao thâm, lúc này lại đột nhiên bị tình thế xoay chuyển làm cho lúng túng. Chỉ cảm thấy mặt mo nóng lên, vài phần xấu hổ ý tứ.

Ráng chống đỡ cười ha ha hai tiếng:

- Vừa rồi là bản tưởng nghĩ nhiều. Vân lão có thể tọa trấn ở đây, đã là đại hỉ của Tử U.

Trong lòng thầm nói: Lão gia hỏa không biết sống bao năm, tính tình tên nào tên nấy đều cổ quái, hỉ nộ vô thường!

Vừa rồi còn nghiêm túc thương lượng sơ hở với lão tử, còn đưa ra đề nghị khả thi, phút cuối lại lập tức trở mặt, ngồi yên mặc kệ, thực sự là đồ lão bất tử!

Vân Dương nghĩ nghĩ, rốt cục thở dài, nói:

- Lão phu biết Lan tướng buồn bực trong lòng, cách làm của lão phu cũng có chút không thích đáng, thế nhưng lão phu cũng không phải thực muốn khoanh tay đứng nhìn. Mà là hữu tâm vô lực, không thể tự hành ra tay!

Lan Vô Tâm thấy cơ hội lại tới, không khỏi hơi động lòng:

- Không biết Vân lão có nỗi khổ tâm nào khó nói?

Vân Dương trầm ngâm nửa ngày không nói:

- Không dối gạt Vân lão, hai thiếu hụt mà ngài vừa nhắc đến, đích thực là không có cách nào bổ cứu. Nếu tên Vân Tôn kia thực bị chúng ta bắt giết, như vậy hết thảy không sao. Thế nhưng, nếu hai thiếu hụt kia, thực bị đối phương xử dụng, hoặc là dứt khoát không tới... Như vậy Tử U đế quốc sẽ phải đứng trước một tồn tại ma quỷ u linh, triển khai thủ đoạn trả thù kinh khủng nhất!

- Khống Linh đại trận có thể bố trí nhất thời, lại khó mà duy trì bền bỉ, một khi thu hồi đại trận, dưới sức mạnh của Vân Tôn, Tử U đế quốc căn bản không thể chống lại. Tên Vân Tôn kia chỉ cần núp trong bóng tối triển khai các loại năng lực, liền có thể tàn phá Tử U ta, đối với dân chúng cả nước mà nói, chính là đại tai đại nạn... Địa Long phiên thân, Thủy Long gầm thét, Hỏa Long tàn phá, Phong Vân Lôi Điện... Khắp nơi đều có thể tạo thành thiên tai nhân họa...

- Vân lão chưa từng thấy đó thôi, sức phá hoại mà Cửu Tôn dùng năng lượng tự nhiên tạo ra, thực sự... Quá kinh khủng.

- Trước đó, các nước tranh bá, chỉ giới hạn trong chiến trận, chém giết sa trường. Cho nên năng lực của Cửu Tôn chỉ được triển khai trên chiến trường... Thế nhưng sau lần đó, nếu Vân Tôn không chết, chỉ sợ... Các loại tai nạn trả thù mang tính hủy diệt sẽ nối đuôi nhau mà đến, hậu hoạn vô cùng.

- Dù sao, hành động như vậy, cho dù Tử U chiếm cứ đại nghĩa quốc gia, nhưng tính trên tiểu tiết lại là hành động tiểu nhân hèn hạ. Nếu Vân Tôn không chết, tất sẽ ăn miếng trả miếng, đến lúc đó, thực sự di hoạn sâu xa.

Lan Vô Tâm nói từng chữ:

- Nếu Vân lão có diệu kế giải quyết vấn đề này, chính là Phật sống trong lòng trăm triệu thần dân Tử U chúng ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.