Ta Là Chí Tôn

Chương 397: Nguy cơ



Nhìn Tể tướng đại nhân đầy vẻ không tín nhiệm, vị cao thủ của Tứ Quý lâu kém chút thổ huyết.

Xấu hổ bước ra khỏi cửa, mới chửi ầm mấy câu lão hỗn đản.

Chỉ thấy trong tiểu viện, vị lão tổ tông kia còn chưa tiêu cơn giận, chửi ầm lên:

- Đám nhỏ hiện tại đều thế này sao? Hay luyện võ luyện cả não rồi? Chỉ là một cái bí pháp gây dựng thần hồn, cắn cứ tình trạng của thần thức mà phán đoán biện pháp, đem số lộn xộn chỉnh lại như cũ, tiến tới chữa trị từng chút một, cứ vậy là đại công cáo thành, hết thảy chỉ có ngần ấy, mẹ hắn nói tới năm sáu lần mà còn ngơ ngác hỏi này hỏi nọ!

- Sinh ra cái mắt không phải để chất đầy nghi vấn, mà phải chất đầy hiểu rõ, cảm ngộ! Sinh ra khối óc không phải bã đậu, mà là để tư duy, suy nghĩ, suy một ra ba! Một đám ngu ngốc, đần độn! Còn là cái gì mà đỉnh tiêm cao thủ Tứ Quý lâu, ta phi! Tứ Quý lâu có đám đầu heo như vậy, sớm muộn cũng tự mình hủy mình! Lão phu ở đây khẳng định, nếu như cao thủ Tứ Quý lâu đều là những tên đầu hèo như vậy, sớm muộn cũng có ngày diệt vong! Thứ gì mà đầu người não heo... Cao thủ, phi!

“Phốc!”

Vị cao thủ Thất trọng thiên của Tứ Quý lâu biệt khuất đến phun máu, không dám quay đầu lại.

Mẹ nó, lại nghe nữa, đoán chừng lão tử có thể tức mà chết a...

Lan Vô Tâm xoắn xuýt.

- Vân lão, bí thuật bực này, xem ra không phải người thường có thể học được... Cái này phải làm sao cho phải?

Vân Dương nổi giận đùng đùng:

- Ngươi gọi tới một con heo, làm sao có thể học được? Ngươi xem tên hỗn đản này, ngoại trừ ngơ ngác trừng mắt, còn có thể làm cái gì? Nói hắn là đần độn còn là đề cao hắn!

Lan Vô Tâm cảm thấy toàn thân vô lực:

- Thế nhưng đây là cao thủ mạnh nhất của Tứ Quý lâu a... Những người khác đều không đạt tới tiêu chuẩn Lục trọng thiên...

Vân Dương hừ một tiếng:

- Liên quan gì tới lão phu!

Lan Vô Tâm thúc thủ vô sách:

- Cái này phải làm thế nào?

Vân Dương trầm mặc một chút, đột nhiên bộc phát cả giận:

- Còn có thể làm thế nào? Chờ bằng hữu Y Tiên gia tộc của người tới, nếu có biện pháp giúp lão phu khôi phục một hai, hiện tại chỉ có lão phu tự mình xuất thủ mới có thể chấm dứt chuyện này, lúc đó nhất định phải để tên đầu heo này ở bên cạnh quan sát! Mẹ nó, nói hắn đầu heo vẫn là sỉ nhục loài heo! Thực không biết tên Niên tiên sinh kia dạy dỗ thế nào, hao phí bao nước bọt của lão phu...

- Đến lúc đó cứ để hắn đứng bên quan sát! Xem hắn có thể học được không! Ngu ngốc!

Lan Vô Tâm lau mồ hôi trên mặt:

- Vâng vâng...

...

Đám người đều đã rời đi.

Sự thanh tĩnh lại trở lại!

Vân Dương nằm trên giường, con mắt vô thần nhìn lên trần nhà.

Tin tức mà hắn nhận hôm nay quá nhiều.

Nhiều đến mức Vân Dương cảm thấy khó mà phụ tải, tất cả đều là tin tức nặng ký, loạn trong giặc ngoài, cường địch mạnh mẽ. Những vấn đề mà hắn phải đối mặt, xa xa càng gian khổ và kinh khủng hơn trong tưởng tượng!

Thậm chí Vân Dương hoài nghi, đối với một tiểu tu sĩ như hắn, cần phần xuất động lực lượng lớn thế sao?

Quá coi trọng hắn a?!

Dù sao, trong hệ thống tình báo của Tứ Quý lâu, Vân Dương, cũng chính là Phong Tôn, lần trước hiện thân trong trận Dương Ba Đào, mới chỉ có tu vi Sơn cảnh trung giai, tính cẩn thận cũng mới khoảng chừng Lục trọng sơn, thực lực như vậy, đối đầu với vô số cao thủ Tứ Quý lâu, coi như mỗi người thổi một hơi, cũng đã có thể tiễn Vân Dương về tây phương cực lạc vô số lần!

Đối mặt với thế cục hiểm ác như vậy, dù là Vân Dương coi trời bằng vung, vẫn cảm thấy nghĩ thôi cũng sợ!

...

Sau khi biết nơi này có bố trí Khống Linh đại trận nhằm vào bản thân, Vân Dương trù tính tiên cơ, bày ra bố cục. Đầu tiên là hư hư thực thực ngụy trang thành thế ngoại cao nhân, càng mượn Lục Lục hiệp trợ, tạo ra phong cách cổ xưa, khí chất tang thương...

Thường nói ánh mắt không thể lừa người. Nhưng ánh mắt Vân Dương hiện tại, quả là tràn đầy hương vị thời gian, cho dù đang cười đang mắng, cũng đều lộ rõ ý vị già nua từng trải hồng trần.

Đối mặt với ánh mắt như vậy, bất kể diện mạo có trẻ cỡ nào, cũng không ai hoài nghi đây là một người trẻ tuổi.

Lại thêm cuộc gặp trong Huyền thú sâm lâm, nhất là uy thế hiệu lệnh ức vạn Huyền thú, càng chứng minh cho uy năng kinh thiên động địa...

Vô luận thế nào, hoàn toàn không dính tới Phong Tôn hoặc có thể nói là Vân Tôn!

Cao tầng Tử U cũng chỉ thăm dò một chút, lập tức tin tưởng không nghi ngờ, chí ít cũng không hoài nghi Vân Dương là địch nhân trong lòng.

Một người già nua tang thương, cường đại như thế, còn có thể tùy ý hiệu lệnh Huyền thú, uy năng như thế, chỉ sợ ngay cả Niên tiên sinh của Tứ Quý lâu cũng không thể làm được?

Không có thời gian hun đúc, sao có thể làm được thần tích như vậy?

Mà trong lúc vô tình lộ rượu ngon, khiến cho người ta suy đoán thân phận, thuận thế dẫn dụ. Tự nhiên cứ vậy mà biến bản thân biến thành Thần Long thấy đầu không thấy đuôi.

Bất kỳ một hành động một lời nói, càng lộ rõ Tử U chính là cố quốc, thân tình cố quốc hơi chút hiển lộ, công hiệu đã quá đủ.

Nhân sĩ Tử U, ẩn cư tị thế hơn ba trăm năm. Tiện tay xuất ra rượu ngon cực phẩm. Khuất phục vạn thú, công tham tạo hóa, Phượng Hoàng niết bàn... Hết thảy đều chỉ hướng nhất thế Tửu Thần Phượng Huyền Ca trong truyền thuyết!

Mà Phượng Huyền Ca kia chính là người xuất thân Tử U, tị thế đã lâu, cũng hơn ba trăm năm không nhiễm hồng trần!

Đến mức Lan tướng gia đứng đầu quan văn, trí kế vô song, lai sửng sốt nhận định vị Vân lão này chính là Phượng Huyền Ca.

Niết bàn a!

Đó là bí thuật thần dị mà chỉ huyết mạch Phượng Hoàng của gia tộc Phượng Huyền Ca mới có được!

Nhưng, dù đoán được như vậy, Lan Vô Tâm vẫn xưng hô Vân Dương là Vân lão.

Vân lão.

Vân Dương rất thích cái xưng hô này, nhất là xưng hô đến từ Lan Vô Tâm, điều này cũng chứng minh kế hoạch của hắn đã đạt được thành công lớn, chí ít cho tới bây giờ, hoàn toàn không có sơ hở!

Cho dù bởi vì việc tu bổ thần hồn mà bị hoài nghi, Vân Dương vẫn kiên trì không xuất thủ, nhất định phải đợi đến khi đối phương đến cầu xin, đến lúc đó lại tỏ thái độ thành bại không quan tâm, hết thảy đều là việc của các ngươi.

Mà lại ngàn cầu trăm khẩn, đều không đáp ứng. Chỉ đáp ứng dạy người khác làm, tiến thêm một bước loại bỏ tất cả các hoài nghi.

Đương nhiên, các ngươi học không được cũng không thể trách ai a? Là do nhãn lực, lịch duyệt kiến thức của các ngươi không đủ, có can hệ gì với ta?!

Thậm chí đến lúc chỉ có thể để Vân Dương tự mình ra tay, cũng cần phải nói điều kiện, các ngươi không cho ta chữa bệnh, khiến thương thế của ta không được chuyển biến, ta vẫn sẽ không xuất thủ. Mà dù xuất thủ, cũng sẽ chủ động yêu cầu cần có người đứng bên...

Những điều trên, có tên gian tế nào làm sao?

Nhưng Vân Dương vẫn cứ làm như vậy, cái gọi là đại gian như trung, đại lừa như thành, không gì hơn cái này!

Vân Dương lúc này, đã có thể nói là hoàn mỹ đánh vào nội bộ cao tầng Tử U.

Thậm chí ngay cả Hoàng đế Tử U đế quốc, lúc này cũng đang chuẩn bị đến bái kiến vị cao nhân cấp bậc lão tổ tông của Tử U đế quốc.

Đương nhiên, thân phận của Vân Dương cũng không phải hoàn toàn không ai có thể phát hiện sơ hở, vô luận là Niên tiên sinh hay Quân Mạc Ngôn, tùy tiện một người trùng hợp đi qua, âm mưu của Vân Dương lập tức sẽ lộ tẩy!

Tứ Quý lâu Niên tiên sinh thần thông quảng đại, tu vi thâm hậu, điểm này Vân Dương đã hiểu từ lúc đối phương giao thủ với Lôi Động Thiên, nếu nói Niên tiên sinh quen biết thậm chí kết giao với Phượng Huyền Ca, Vân Dương cũng sẽ không thấy ngoài ý liệu!

Nhưng hiện tại Niên tiên sinh còn ở Ngọc Đường, khoảng cách xa như vậy, cho dù nghe được tin tức Phượng Huyền Ca xuất hiện, chạy tới cũng cần thời gian nhất định!

Về phần Quân Mạc Ngôn, Quân Mạc Ngôn cũng là nhân sĩ xuất thân Tử U. Dựa theo tuổi tác mà nói, dường như còn nhỏ hơn Phượng Huyền Ca một chút. Nhưng dù sao trước khi Phượng Huyền Ca ẩn cư, Quân Mạc Ngôn đã xuất đạo, hai người kia vẫn có khả năng quen biết...

Nhưng Quân Mạc Ngôn yên lặng đã lâu, chưa chắc sẽ trùng hợp đến đây, mà coi như chẳng may hắn tới, Vân Dương cũng không sợ, dù sao trên tay hắn còn có Báo Ân lệnh của Quân Mạc Ngôn, hai bên đối mặt, Quân Mạc Ngôn đến giúp ai còn khó nói!

Huống chi... Là các ngươi cho rằng ta là Phượng Huyền Ca, chính ta cũng không nói như vậy. Cho nên từ góc độ này mà nói, chuyện lo lắng cố nhiên cũng có, nhưng cũng không phải nan đề quá lớn!

Có điều nếu Quân Mạc Ngôn thực sự tới, cũng làm mọi chuyện phiền phức không nhỏ. Hiện tại Vân Dương chỉ có thể cầu nguyện, Quân Mạc Ngôn tuyệt đối không nên đến!

Thế nhưng ngoài những lo lắng đó, Vân Dương còn có một điều cố kỵ khác nữa, đó chính là Thượng Quan Linh Tú, thuyền của nàng hiện chỉ cách Tử Long thành ngàn dặm. Mà kế hoạch của Lan Vô Tâm, lại muốn một mẻ hốt gọn đoạn đội Thượng Quan gia. Hiện tại Vân Dương đưa thân vào Tử Long thành, hoàn toàn không thể thi triển thần thông hóa tướng, khó có thể dùng thủ đoạn trước kia để cảnh báo!

Vân Dương nhíu nhíu mày, viết một phong thư, lập tức cuộn thành thốc sáp, để Nhị Bạch Bạch ngậm miệng mang đi.

Người không ra được, nhưng Nhị Bạch Bạch chạy ra vẫn không phải vấn đề.

- Đi, đưa qua giao cho cô nương rất anh khí kia. Như vậy... Như vậy...

- Meo!

Nhị Bạch Bạch gật gù đắc ý, mượn cơ hội yêu cầu một đoàn sinh mệnh linh khí, lúc này mới hóa thành một tia sáng, nhanh chóng biến mất trong màn đêm...

...

Vân Dương nhẹ nhàng thở ra.

Thượng Quan Linh Tú nhìn thấy phong thư này, hẳn sẽ biết được lợi hại, kịp thời ứng biến.

Những chuyện còn lại, đều là của hắn!

Đối với suy đoán Phong Tôn chính là Vân Tôn của đám người Lan Vô Tâm, Vân Dương hoàn toàn không chút ngạc nhiên.

Chính như Lan Vô Tâm nói, coi như Hoàng đế Bệ hạ Ngọc Đường cùng với đám người Thu Lão Nguyên soái cũng không tin tưởng thân phận người hiện thân là Phong Tôn chân chính!

Trên thực tế, chuyện đoán là Vân Tôn đã xuất hiện từ lâu, hiểu rõ trong lòng, chỉ có điều chưa nới ra mà thôi.

Chân chính Phong Tôn, mặc dù xông pha chiến trường chính là một tay hảo thủ, nhưng tuyệt đối không thể làm được những chuyện vừa rồi.

Ngoài ra, trong lời Lan Vô Tâm còn nhắc tới một trọng điểm, khiến Vân Dương cảm thấy nguy cơ sâu sắc.

Cái bẫy này, chính là liên hiệp tứ quốc mà thiết trí.

Bên này sắp đặt dương mưu, ép hắn không thể không đến. Bên kia Hàn Sơn Hà cử binh tiếp cận, kiềm chế lẫn nhau. Vân Dương cảm thấy nếu bản thân không có đoán sai, hai nước khác chỉ sợ cũng sẽ xuất binh ngay lúc này.

Trong lúc không biết vô tình hay cố ý, sắp đặt kế hoạch hoàn toàn phân giải Ngọc Đường.

Bên này âm mưu đối phó Cửu Tôn, bên kia toàn diện tiếp cận, chia cắt quốc thổ Ngọc Đường.

Từ sau đại hôn của Thiết Tranh, nhìn thì như một thời gian an ổn, thế nhưng Ngọc Đường phải đứng trước nguy cơ chưa từng có!

- Trời đông giá rét a!

Vân Dương khe khẽ thở dài.

Thiên tượng thiên thời, sẽ thành ưu thế cho Ngọc Đường sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.