Ta Là Chí Tôn

Chương 418: Tàn phá Tử Long Thành



Ngọc Đường Vân Tôn!

Không nói câu này còn tốt, Lan Vô Tâm vừa nói một câu, nhất thời dẫn động một mảnh ồn ào, trực tiếp long trời lở đất!

Vân Tôn?!

Tồn tại thạc quả cận tồn trong Cửu Tôn, Vân Tôn? Danh xưng chưa từng dùng chân diện mục xuất hiện trước mặt người, vậy mà thực sự đến rồi sao?!

Hơn nữa... Sức chiến đấu lại cường hãn như vậy?!

Vố số lão binh từng lên chiến trường, chỉ cần nghe được cái tên này lập tức da đầu tê dại, tựa như nửa đêm gặp ác mộng, Địa Long phiên thiên, Phong Long gào thét, Hỏa Long phần thiên, một mảnh kim quang, mênh mông sóng cả, tựa như đều hiện lên trước mắt, không nhịn được mà lạnh cả tim, bản năng quay đầu nhìn quanh, tập trung chú mục.

Nhưng mà Vân Dương đã cuốn lấy sát cơ vô biên, như lôi đình phích lịch rơi vào đám người.

Thí Thần cung thủ chỉ có thể ngừng bắn, người của bọn hắn vây quanh Vân Dương quá dày đặc, lúc này bắn tên chỉ tổ ngộ sát người nhà, căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng với Vân Tôn.

Một quang mang u lãnh lóe lên, một thanh kiếm như rắn độc ẩn núp lao ra, mục tiêu trực chỉ đan điền Vân Tôn.

Vân Dương hừ lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên xoay tròn, đao mang chói lọi mang theo một loạt đầu người, chuôi đao đập lên mũi kiếm.

Người xuất thủ tập kích Vân Dương chính là một tên cao thủ Tứ Quý lâu ẩn trong đám người, đột nhiên gặp cảnh đao kiếm trung kích, người kia chỉ thấy hai tay tê dần, rốt cục không nắm nổi chuôi kiếm, trường kiếm mạnh mẽ bay ra, thân kiếm vỡ vụn thành từng mảnh, đồng thời chuôi kiếm như một cây cự trùy ngàn cân đập thẳng vào ngực hắn.

Người kia bị chuôi kiếm của chính mình phản phệ, phù một tiếng miệng phun máu tươi. Thân thể xụi lơ đổ xuống, lập tức bị đám người bao phủ, vô số bước chân móng ngựa nhao nhao đập xuống, chỉ trong nháy mắt, cả người đã bị biến thành thịt nhão, chết thảm không nói nổi...

Vân Dương một chiêu đắc thủ, cười lớn ha ha, trường đao càng thêm lăng lệ, tựa như giao long nhập hải, phượng vũ thương khung. Những nơi đi qua, máu chảy cuồn cuộn, thủ cấp chất thành núi, quân đội Tử U cố nhiên không thiếu cao thủ, thậm chí người đến giúp càng ngày càng nhiều, nhưng thủy chung không có người nào có thể ngăn cản Vân Dương, dù chỉ là thời gian một hởi thở.

Vân Dương trong lúc này, tựa như một chiến thuyền lớn, xông gió phá sóng, sau lưng chỉ để lại thi sơn huyết hải!

Mắt thấy Vân Tôn càng giết càng hung, bá sát vô cùng, đám người Tử U lòng đầy rung động!

Mạnh!

Quá mạnh!

Vị Vân Tôn của Ngọc Đường này, thực khiến lòng người rét lạnh, khiến cho người ta tuyệt vọng!

Cho tới bây giờ, chỉ nghe Cửu Tôn Ngọc Đường có năng lực thay đổi chiến trận, ai nấy đều biết Cửu Tôn không phải hãn tướng xông pha chiến trường! Thế nhưng trước mắt, là chuyện gì xảy ra?

Quả thực khác xa tình báo a!

Nhưng mà hắn cũng chỉ có một người, đối mặt với quân đội toàn thành, cho dù đánh được nhất thời thì cũng có thể vọt được tới đâu?

Từ nơi này đến Cửa Tây, còn khoảng chừng hai mượn dặm đường a!

Ngươi thực sự muốn một đường đánh tới?

Coi như quân đội xếp hàng bất động, đứng yên tại chỗ để ngươi giết qua, ngươi có thể giết xong sao?!

Xem ra vị Vân Tôn này điên rồi!

Chí tôn trong truyền thuyết thực có tiếng mà không có miếng, rõ ràng chỉ là một kẻ dũng phu, điển hình sính dũng của thất phu!

Hiển nhiên đám người đã quên, hoặc là không để ý đến, tên dũng phu này đã lừa Tử U tể tướng, Tử U quốc quân, Tử U cao tầng... Thậm chí là toàn bộ Tử U đế quốc!

Người như vậy mà điên lên, vậy người chôn cùng với hắn nhất định đúng nghĩa là con số trên trời!

Vân Dương một đường vọt tới, đánh đâu thắng đó, từ thiên lao hình bộ đến chỗ hiện tại của hắn đã được năm sáu dặm lộ trình, tiếng hưu hưu trên không trung vẫn không ngừng truyền đến, tỏ rõ có đại lượng cao thủ gấp rút tới tiếp viện.

Đoạn đường này, không ngừng có cao thủ nhào xuống vòng chiến, tiếp ngay sau một khắc lại là huyết nhục tung tóe bay ra.

Chỉ có mấy người áo đen ẩn thân trong quân đội hành động, thế nhưng thủy chung không có xuất thủ công kích.

- Làm sao bây giờ?

- ... Đợi thêm một chút nữa, nhìn tình hình rồi mới ra tay, hiện tại miễn cưỡng ngạnh công, không phải là biện pháp, nơi này cách Cửa Tây còn một đoạn lộ trình lớn, chờ binh sĩ Tử U tiêu hao một phần sức của Vân Tôn, chúng ta lại ra tay, lôi đình nhất kích, một lần là xong, không cần mạo hiểm vô ích!

- Diệu kế, cứ làm như thế.

Mấy người này đều là cao thủ Tứ Quý lâu, bọn hắn cũng vô cùng bất đắc dĩ với lựa chọn của mình, đám người Tứ Quý lâu bọn hắn nhằm vào Vân Tôn, mỗi người đều là cao thủ, nhân số lại hơn xa, thế nhưng lại không dám liều mạng!

Tổng hợp lực lượng của bọn hắn, ném tới bất kỳ chỗ nào đều có thể được coi là lực lượng đỉnh cấp không thể coi thường, càng không thể phủ nhận!

Thế nhưng, người ta còn mạnh mẽ hơn cũng là sự thật!

Tu vi cao nhất trong đám người bọn họ chỉ là Thiên cảnh Tam trọng, hơn nữa chỉ có hai tên Thiên cảnh Tam trọng, đám còn lại đều chỉ là Nhất trọng Nhị trọng thiên. Nguồn lực này nếu dùng ánh mắt thế tục nhìn lên, thực sự quá khủng lồ, mỗi người đều là tồn tại vượt qua mười thành đại viên mãn, đội hình như thế, coi như muốn khiêu chiến Lăng Tiêu Túy cũng không kém mấy đi?!

Thế nhưng thực tế, đừng nói là Lăng Tiêu Túy, cho dù là Vân Tôn trước mắt, bọn hắn cũng không dám vọng động!

Giờ khắc này, uy thế của Vân Tôn không thể đỡ, khiến đám người có chút ánh mắt này tê dại da đầu.

Hai vị cao thủ Thiên cảnh Tam trọng tự ước lượng một chút, bây giờ bọn hắn đi qua, vận khí tốt một chút thì có thể biến thành người bay, nếu vận khí không tốt, dưới dẫn dắt của khí cơ cao thủ, rất có khả năng sẽ thu hút đối phương thống hạ sát thủ, trực tiếp đánh chết!

Mà trong đám người này, người có thể ngăn chặn Vân Dương điên cuồng, cũng chỉ có bốn người.

Mà bốn người kia, vừa mới mất mạng trong tay Quân Mạc Ngôn!

Cho nên tình huống trước mắt, bọn hắn thực sự bó tay!

Lúc Quân Mạc Ngôn giết người, đám người này đã lẫn vào trong đám đông, nhưng bọn hắn không dám vọng động!

Nếu bọn hắn dám có một tia tơ hào vọng động, chẳng may Quân Mạc Ngôn cho rằng là cùng một bọn thì chết cả nút a?!

Chớ nói chi bọn hắn vốn là cùng một bọn!

Bọn hắn đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn chiến hữu, cấp trên của mình bị người đánh chết, bản thân làm rùa đen rụt đầu, loại cảm giác này thực biệt khuất vô hạn!

Thế nhưng bọn hắn chỉ có thể chịu đựng, không chịu đựng thì phải chết, vậy tạm thời chịu đựng một hời vẫn hơn!

Thực sự không biết tại sao, đột nhiên lại nghe tin Vân Tôn xuất hiện!

Sơ sơ mới nghe tin này, đám người cùng nhau đại hỷ, vui mừng hớn hở ra mặt!

Cấp trên đã chết, bản thân hắn có tu vi cao nhất, thiên đại công lao này há không phải của bọn hắn hay sao?

Trong truyền thuyết, Cửu Tôn chỉ có chư tướng thần công là thần diệu, còn tu vi cá nhân chỉ là cặn bã, hiện tại Tử Long thành đã bị Khống Linh đại trận khống chế, chư tướng thần công không thể vận dụng, Vân Tôn hiện thân, không phải là tới đưa đồ ăn sao?!

Sau đó... Trong lúc bọn hắn chuẩn bị chiến đấu, cướp lấy công lao, lại phát hiện...

Hóa

ra truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, độ tin cậy quá thấp, cái này mà gọi là tu vi cá nhân cặn bã?!

Tu vi này mà là cặn bã, vậy chúng ta là cái gì?!

Hóa ra, ta lại phải tiếp tục không dám động a!

Cảm giác biệt khuất liên tục tới này không nói cũng biết!

Vân Dương đem thanh Đại Khảm đao hai trượng bốn hóa thành một vòng sáng, thế như cuồng hổ xông về trước.

Lúc này Vân Dương cũng đã không biết mình giết đến bao nhiêu người, càng không biết, trong lúc hắn giết, một cỗ khí tức thần bí tràn vào thân thể hắn.

Hiện tại trong đầu hắn chỉ còn một ý nghĩ: Lão cha! Người nhìn xem!

Ta báo thù cho người!

Ta mang người, từ Cửa Tây Tử Long thành quang minh chính đại giết ra ngoài!

Lão cha, người muốn đi, như vậy, ta sẽ để vô số người đồng hành với người, một đường tới cửu tuyền, tiễn người tới U Minh!

Nếu bọn hắn đã làm chuyện như thế, như vậy, ta liền muốn để bọn hắn phải trả giá đắt!

...

Phủ Lan Vô Tâm.

Tiểu viện.

Một đầu gấu nhỏ đáng yêu, trên hùng chưởng cuốn lấy một đầu tiểu thanh xà, lén lén lút lút chạy ra, hương về phương phát sinh chiến đấu, một đường chạy như điên...

Giữa không trung, hai đạo bóng trắng chợt lóe.

Một tiếng bịch ầm vang, Đại Khảm đao trong tay Vân Dương đã đứt thành hai đoạn!

Cây đao này một đường đánh tới, sớm đã va chạm với không biết bao nhiêu binh khí, lúc này đã sớm không thể trụ thêm được nữa.

- Đao của hắn đã gãy!

- Hắn xong đời rồi!

- Nhanh lên! Giết hắn!

- Giết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.