Ta Là Chí Tôn

Chương 419: Hùng Vương xông trận!



Khắp nơi một mảnh kích động gào thét, vô số người đỏ mắt xông lên, còn có không ít người, trực tiếp mở lớn miệng rộng, dứt khoát lấy thân thể mình làm vũ khí, giang hai cánh tay đánh tới.

Hai đạo bóng đen cũng vào lúc này phiêu hốt lao lên, đi sát phía sau đám tử sĩ liều mạng công kích, tùy thời hành động.

“Binh khí trong tay Vân Tôn đã mất, chiến lực tất giảm, lại có vô số tử sĩ liều mình cản trở, mấu chốt nhất là dường như Vân Tôn còn chưa phát hiện động tác của chúng ta, lúc này toàn bộ tinh thần chiến đấu của Vân Tôn đều tập trung về đám binh sĩ, đưa lưng về phía chúng ta.”

“Hết thảy thiên thời địa lợi nhân hòa, đều thuộc về chúng ta, có thể động thủ, lôi đình nhất kích, một lần vất cả cả đời nhàn nhã!”

Đập vào mắt, mười mấy người gần Vân Dương cơ hồ thực sự muốn ôm lấy Vân Dương!

Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều vô ý thức ngừng thở.

Chiến đấu trong thiên quân vạn mã, chỉ cần bị địch nhân cận thân, như vậy sẽ tức thời lâm vào cảnh núi thịt đè người.

Thực đến lúc đó, coi như có năng lực thông thiên, cũng chỉ có một kết cục chặt thành thịt vụn!

Mười mấy người gần Vân Dương đột nhiên hét lớn, vừa muốn ôm chặt lại, lại đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.

Tựa như xuất hiện cái gì đó kỳ quái...

Lập tức, phanh phanh phanh...

Bảy tám người đồng thời đâm vào một cái... Cột?

Ngẩng đầu nhìn lên, tròng mắt kém chút muốn rớt ra ngoài.

Má ơi!

Chuyện quái gì thế này?

Mục tiêu của chúng ta không phải là Vân Tôn sao? Tại sao cuối cùng va chạm, lại đụng phải cái chân của một đầu Hắc Hùng?

Vóc người đầu hắc dùng này tính sơ sơ cũng phải cao đến mười mấy trượng!

Hai chân nhưng một đôi kình thiên trụ, bốn năm cao thủ đụng vào, tựa như kiến càng lay cây, Hắc Hùng động cũng không động, ngược lại mười mấy người bị đụng tới đầu váng mắt hoa bắn ra.

Vừa nghe Hắc Hùng rít lên một tiếng, hùng chưởng lớn như tán cây đại thụ vỗ xuống!

Oanh!

Hùng chưởng đập xuống đất, lập tức tạo thành một cái hố lớn trên đấy.

Trong hố đầy huyết thủy thịt vụn, không còn nửa điểm dấu vết hình người!

Hùng chưởng thực bá đạo!

Hắc Hùng một chưởng đắc thủ, cũng không dừng lại, hét lớn một tiếng, trực tiếp quay người xông ra, lập tức lao đến phía trước Vân Dương.

Đầu đại quái vật này đột nhiên xuất hiện, lập tức dẫn đến một mảnh kinh hô.

- Cái gì vậy!?

- Bắn tên!

- Bắn tân!

- Thí Thần Cung thủ đâu?

- Mau mau bắn chết nó!

Nguyện vọng của đám binh sĩ Tử U rất đẹp, thế nhưng hiện thực không phải như bọn hắn muốn, Thí Thần Cung thủ vừa rồi bởi Vân Tôn xông vào đám người, không dám bắn tên, tạm thời hạ cung, Hắc Hùng đột nhiên xuất hiện, trong lúc cấp thiết nào có thể ứng biến kịp thời?!

Hắc Hùng một đường hoành hành, mạnh mẽ đâm tới, Vân Dương đứng sau, trong lúc nhất thời thế mà không còn cả cơ hội xuất thủ!

Những nơi Hắc Hùng đi qua, chỉ để lại một dải huyết nhục mơ hồ, thỉnh thoảng còn có mấy bóng người như thiên nữ tán hoa mà bay ra, tiếng kêu thảm kinh thiên động địa.

Đầu Hắc Hùng đột nhiên xuất hiện khiến đám người chấn kinh vô hạn.

Chuyện quái gì đang xảy ra?

Tại sao lại đột nhiên xuất hiện một con quái vật khổng lồ như thế?

Mấy mái nhà cao bên cạnh, một đám thiếu niên thiếu nữ run rẩy nhìn qua, mặc dù đã sợ tới mặt cắt không còn giọt máu, thế nhưng vẫn mở to hái mắt nhìn, tựa như gặp quỷ, hai mắt không dám nháy một cái.

- Đây... Không phải Vân lão...

Một thiếu niên lập cập nói.

- Con gấu này, chẳng lẽ chính là... Con gấu nhỏ đáng yêu kia?

Một thiếu nữ bên cạnh biến sắc nói, gương mặt trắng bệch.

Còn có một thiếu nữ đang ôm một con sóc nhỏ đáng yêu, ánh mắt đờ đãn nhìn phía dưới, sức lực toàn thân như bị rút sạch.

- Vân lão là Vân Tôn?

- Ngọc Đường Cửu Tôn, Vân Tôn?

- Sao có thể a?

- Này... Này...

Đám thiếu niên thiếu nữ này nói năng lộn xộn không thể kiểm xoát, vừa nghĩ tới liền sợ hãi, lần này... Chỉ sợ thực xong đời a!

Bởi... Chính bởi bọn hắn, mà tên sát tinh này mới thuận lợi tiến vào Tử Long thành!

Bây giờ tạo ra sóng gió ngất trời, ngay cả mấy thứ quốc bảo như ngọc tỷ cùng Vẫn Tinh đều đưa cho người ta...

Sau chuyện này, nhất định phải có người đứng ra gánh trách nhiệm.

Mà Hoàng đế Bệ hạ hiểu nhiên sẽ không liên quan, chỉ có mấy nhà bọn hắn đến gánh chịu.

Hết lần này tới lần khác, đầu nguồn lại chính là bọn hắn.

Nghĩ như vậy, đám thiếu nam thiếu nữ như thấy phía trước tối sầm lại, tương lai của bọn hắn chính là đen tối như thế.

Hắc Hùng ôi ôi kêu lớn, thái độ càn rỡ.

Cái đầu đầy lông phấn khỏi xông lên, đây là trận đầu nó sóng vai chiến đấu với chủ nhân, nhất định phải đánh ra phong thái của mình, để con rắn thối trên tay nhìn xem, nó với mình căn bản không cừng đẳng cấp, không thể so được!

Sưu sưu sưu...

Đột nhiên toàn bộ bầu trời tối sầm lại.

Vô số Huyền Thiết tiễn man thiên bay tới!

Tựa như mưa mà trút xuống, toàn phương vị, sưu sưu bay tới, mục tiêu duy nhất... Chính là thân thể cường tráng của Hắc Hùng!

Thực sự không phải đám người Thí Thần Cung thủ không muốn đánh lén Vân Dương, mà thực sự là con hàng này quá lớn, cơ hồ không cần nhắm chuẩn. Hơn nữa gia hỏa này còn hung tàn đến thế, chúng tiễn thủ đồng thanh nhất niệm, trước tiên giải quyết tên đồng lõa to con này, sau đó lại tru diệt Vân Tôn!

Tin rằng mất đi trợ lực này, lại không có chư tướng thần công, Vân Tôn dù có võ lực mạnh hơn nữa, cũng nhất định phải nằm lại ở đây.

Phốc phốc...

Huyền Thiết tiễn vô kiên bất tồi cơ hồ không có cây nào nắm trượt, cùng nhau bắn lên người Hắc Kim hùng, nhưng mà âm thanh này có chút lạ, không phải là âm thanh đâm vào thịt, mà lại như kim loại va chạm, trực tiếp rơi xuống, Huyền Thiết tiễn của Thí Thần cung danh xưng có thể thí thần, thế nhưng lại như hoàn toàn không có tác dụng!

Đám Thí Thần Cung thủ cảm thấy đắc thủ, bọn hắn đối với Huyền Thiết tiễn của bản thân vô cùng tự tin, coi như mười thành đại viên mãn đỉnh phong cường giả lọt vào Huyền Thiết tiễn dày đặc tập kích như thế, cũng không tránh được kết cục vẫn diệt, không nghĩ tới, sau một đột Huyền Thiết tiễn trút xuống, Hắc Hùng lại lông tóc không thương?!

Đám người như thấy tim mật muốn nứt, tại sao có thể như vậy? Tại sao lại có chuyện như thế?

Chẳng lẽ chúng ta đang nằm mơ gặp ác mộng sao?!

Kỳ thực không phải Huyền Thiết tiễn cùng Thí Thần cung không đủ mạnh, đúng như chúng Cung thủ phán đoán, một đợt Huyền Thiết tiễn này coi như Sơn cảnh đỉnh phong đại viên mãn không chết cũng trọng thương. Thế nhưng Hắc Kim hùng là đỉnh cấp Huyền thú, càng lấy phòng ngự xưng danh, da thịt của nó so với phòng ngự của Thiên cảnh sơ giai còn vững chắc, thực đúng không phải Huyền Thiết tiễn có thể bắn xuyên!

Hơn nữa, sau khi Hắc Kim hùng trúng tên, kỳ thực tên ngốc này cũng cảm thấy đau đớn, gầm lên giận dữ, một cước giẫm xuống, nhất thời một vòng hoàng quang tỏa ra, những nơi hoàng quang đi qua, mặt đất nhao nhao không ngừng nứt vỡ, vô số bùn đất thi nhau bay lên, những căn nhà hai bên đại lộ cũng nhao nhao đổ sụp!

Trong nháy mắt, cảnh tượng hoang tàn có mặt khắp nơi!

Trong khói bụi đầy trời, vố số tiếng kêu gào thảm thiết tiếp tục hòa ca, Hắc Kim hùng chỉ cần xông về phía trước, đao của Vân Dương đã không còn cơ hội xuất thủ.

Nói thật, Vân Dương cũng không nghĩ tới Hắc Kim hùng lại uy mãnh như thế, hắn chỉ muốn Hắc Kim hùng trợ chiến một chút, cung cấp một chút trợ lực là được.

Dù sao hiện tại hắn độc thân xông trận, độc đấu bầy địch, nhất là Huyền Thiết tiễn sớm đã tạo thành bóng ma tâm lý, hiện tại xem ra, lão Hắc lại không sợ Huyền Thiết tiễn, chiến cuộc lập tức thay đổi!

Thoáng chốc, phương xa bỗng truyền đến tiếng kèn, âm điệu hùng tráng du dương, càng mang theo một cỗ thê lương khó tả, tràn đầy hương vị thiết huyết binh mâu.

Thanh âm ầm ầm vang lên, đám binh sĩ lập tức chỉnh tề rút ra ngoài, mang theo thi thể đồng bọn, chỉ để lại một mảnh máu tươi không thể đem đi.

Bởi vậy có thể thấy được trình độ tinh nhuệ của binh sĩ Tử U.

Vân Dương biểu cảm cứng đờ như gỗ, không vui không buồn, thân thể như một mảnh liễu tơ, chăm chú đi theo sau lưng Hắc Kim hùng, giữ khoảng cách nhất định xông tới.

Hắn biết thứ sắp đến là gì...

Trên chiến trường, một khi vang lên tiếng binh mâu thê lương như vậy, liền có nghĩa trọng giáp kỵ binh xuất trận!

Giống như Vân Dương sở liệu, Vân Dương cùng Hắc Hùng mới xông khỏi khói bụi, đã thấy một đội năm trăm người xông tới. Cả người lẫn ngựa đều được những bộ khôi giáp dày nặng bao phủ, thanh thế tràn trề không gì chống nổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.