Ta Là Chí Tôn

Chương 420: Thần niệm công kích



Kỵ sĩ trên ngựa, toàn thân cao thấp đều được trọng giáp bao trùm, chỉ chừa lại con mắt, mà chiến mã bên dưới thì ngay cả con mắt cũng bị che lại. Hiển nhiên là lo chiến mã nhìn thấy hung thú mà khủng hoảng.

Trong tiếng kèn hùng hậu, thanh âm ầm ầm càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp, dần dần tạo thành tiếng xé gió, tiếng phích lịch lôi đình.

- Xông lên!

Mệnh lệnh này không phải do thiết kỵ hạ, mà là Vân Dương hạ!

Cho dù đối mặt với trọng giáp kỵ binh vô kiên bất tồi, Vân Dương lại không hề có ý lùi tránh!

Hoặc có thể nói, hôm nay hắn chưa từng nghĩ tới chuyện tránh né!

Bất kể đối mặt người nào, bất kể đối mặt vật gì, hắn đều sẽ không lùi bước!

Tục ngữ có câu, đụng tường không quay đầu, hôm nay Vân Dương hắn muốn xem, cuối cùng là đầu vỡ máu chảy, hay là tượng bị đẩy ngã!

Hắc Kim hùng là đỉnh cấp Huyền thú, tự có trí tuệ, nó cũng biết được lợi hại. Gào thét một tiếng kinh thiên, tốc độ đột nhiên tăng mạnh, cả đầu gấu lớn hóa thành một đạo hoàng quang, ngược dòng xông lên, mạnh mẽ xông tới trọng giáp kỵ binh!

Đám kỵ binh đối diện gào thét, mắt thấy Huyền thú gia tốc tiến lên, cũng lập tức thúc dục chiến mã, đem tự thân tốc độ tăng lên một phần, trường thương hai trượng năm đột nhiên chỉ phía trước, cùng lúc đó, năm trăm người chỉnh tề phát ra tiếng hét lớn:

- Giết!

Oanh!

Thân thể cao lớn của Hắc Kim hùng, lấy thế đại sơn áp đỉnh, hung hăng đâm vào trận hình trọng giáp kỵ binh!

Chấn động tựa như thiên băng địa liệt, kinh thiên động địa!

Mười mấy tên kỵ binh đứng mũi chịu xào cả người lẫn ngựa lập tức bị đụng bay, trận hình trọng kỵ bình cũng bởi lần va chạm này mà xuất hiện một khe nứt to lớn!

Hắc Kim hùng tiếp túc rống lớn, hung quang bắn ra bốn phía, có điều khóe miệng bắt đầu xuất hiện tia máu, càng lui một bước, thế xông của nó cự vậy mà bị chặn ngang!

Hiển nhiên quân đội Tử U cũng nhìn thấy điểm mạnh điểm yếu của lão Hắc, sử dụng biện pháp đơn giản nhất cũng là hữu hiệu nhất, trực tiếp dùng nhân số để chặn đứng thế xông của nó. Nếu quả thực để Hắc Kim hùng gia tốc lên cao nhất, lấy uy năng, thể trọng, tốc độ lúc đó, tất sẽ tạo thành khí thế thẳng tiến không lùi, không chừng thực có thể dùng một lần mà xông qua cửa Tây!

Lão Hắc lần đầu gặp khó, nhất thời phải đối mặt trường mâu thành rừng, bốn phương tám hướng nhanh chóng bay tới!

Nếu nói vừa rồi là tên mưa tên như trút nước, hiện tại chính là rừng thương áp đỉnh!

Lão Hắc mặc dù chịu khó, thế nhưng bản thân thụ thương cũng không tính là nghiêm trọng, rừng thương đối với nó căn bản không tạo thành uy hiếp nghiêm trọng, tiếp tục cường công dồn sức, tiếp tục trừng kích đám trọng binh còn lại.

Thế công của nó tự nhiên sắc bén, tiện tay quơ một cái hùng chưởng, liền chí ít có một tên trọng kỵ binh bị đánh bay, nhưng mà lúc này ưu thế của trọng kỵ binh cũng dần hiện ra, đó chính là... Lực kháng đòn siêu cường!

Cho dù đối mặt với hùng chưởng của đỉnh cấp Huyền thú, trọng kỵ binh không thể tiến công, thế nhưng cũng có thể tạm bảo toàn sinh mệnh, chỉ bằng năm trăm tên trọng kỵ binh, chít ít có thể vây khốn Hắc Kim hùng thời gian nữa chén trà, thậm chí là hơn!

Vân Dương khẽ động tâm niệm, trong lúc cấp bách nhìn trộm quay lại, đã thấy bên kia xuất hiện một tên tướng quân khôi ngô, hai mắt sắc bén như mắt ưng, không ngừng trầm ổn phát lệnh, cờ xí kèn lệnh bên người không ngừng vang theo.

Đám trọng kỵ binh trong cơn ác chiến, theo hiệu lệnh mà tùy thời ứng biến chuyển đổi trận hình, đem người trọng thương không thể tái chiến chuyển ra ngoài, ngoại trừ những người bị lão Hắc một chưởng đập chết, rất nhiều người bị trọng thương bởi vậy mà thoát chết, càng có quân mới không ngừng gia nhập, nếu tình huống này tiếp tục kéo dài, coi như lão Hắc có hung hãn hơn nữa, cuối cùng cũng khó tránh khỏi kết cục kiệt sức ngã trận!

Vân Dương nào có thể để tính toán của đối phương được thực hiện, cổ tay khẽ đảo, hét dài một tiếng. Thiên Ý Chi Đao tái hiện cõi trần.

Một mảng đao quang như cầu vồng xuất hiện, thân thể Vân Dương tựa như một làn khói xanh, linh hoạt rơi vào trọng trận hình trọng kỵ, đao quang lướt qua, lập tức có hai ba tên trọng kỵ binh cả người lẫn ngựa chia thành sáu bảy mảnh, thân thể hắn tiếp tục xoay tròn, lại có hơn hai mươi cái đùi ngựa theo đao quang chớp động mà chỉnh tề rơi xuống!

Trong tiếng ồn ào người hô ngựa hí, Vân Dương đằng đằng xung trận, quanh người đao quanh chớp lóe, nhìn coi mỹ lệ vô hạn, thế nhưng phàm là địch quân ngăn tại trước mặt hắn, xông lên một cái lại có một người đổ xuống.

Từng mảnh kỵ binh xông lên, lại từng mảnh từng mảnh trở thành thi thể sau lưng Vân Dương!

Đây cũng là đạo tương khắc, lúc đầu trọng kỵ binh lấy ưu thế phòng ngự vô địch để ngăn Hắc Hùng, chỉ cần không phải một kích trí mạng, địch nhân nhất định phải chịu chúng trùng điệp vây khốn.

Hắc Kim hùng bá lực cường hoành, đơn thể công kích còn mạnh hơn Vân Dương, thế nhưng đối với đám trọng kỵ binh lại như gãi đúng chỗ ngứa, thu hoạch ít ỏi. Mà Vân Dương tuy không thể thi triển chư tướng thần công, nhưng Thiên Ý Chi Đao trong tay hắn lại sắc bén vô song, không gì ngăn cản, cho dù trọng kỵ binh có trọng giáp gia thân, cũng không thể chịu nổi Thiên Ý Chi Đao tiện tay cắt qua, đương nhiên cũng vì vậy mà tan tác tơi bời, thương vong thảm trọng!

Vân Dương duy trì vẻ mặt lạnh lẽo bất động, ánh mắt tĩnh mịch như hàn băng, tựa như Tu La Địa Ngục giáng lên nhân thế, trở tay thu gặt nhân mạng.

Lúc tốc độ của hắn nhanh nhất, thậm chí còn có thể dùng mắt thường để thấy được có khói xám không ngừng tiến vào thân thể hắn.

Theo Vân Dương đại khai sát giới, Hắc Kim hùng bởi vậy mà nhẹ nhàng một chút, lại gào lớn một tiếng, hiển nhiên chuyện vừa bị kìm chế làm nó hết sức bất mãn, càng thêm điên cuồng xông tới, cùng Vân Dương kề vai chiến đấu!

Một người một gấu, một sắc một trọng, hợp tác lẫn nhau không người có thể ngăn cản, mắt thấy đám trọng kỵ binh rốt cục không thể chống lại, cái gọi là phòng tuyến lạch trời sắp tan rã, Vân Dương bỗng cảm thấy linh hồn như bị kim đâm, cùng lúc đó, Hắc Kim hùng cũng không dấu hiệu mà thống khổ ngửa mặt kêu gào.

Tinh thần Vân Dương đột nhiên chấn động, ánh mắt trầm ngưng nhìn lại.

Hắn biết, kịch chiến đến bây giờ, cao thủ chân chính của Tử U đế quốc đã xuất hiện!

Phương xa, một lão giả run rẩy xoa ngực ngồi trên chiến mã, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng ẩn ẩn xuất hiện vết máu. Hắn vạn lần không thể ngờ, thần thức đối phương lại mạnh như vậy!

Thần niệm công kích bách chiến bách thắng của hắn, vừa rồi rõ ràng chỉ mới tiếp xúc với thần niệm của đối phương, ngay cả cảm giác thần thức đụng nhau cũng không có, thế mà đột nhiên chịu phản phệ?!

Chuyện này, so với những lần xuất thủ thần niệm công kích trước đây của hắn hoàn toàn khác biệt!

Loại cảm giác này, tựa như một dòng sông nhỏ đi trùng kích biển cả, hoàn toàn cáo công vô ích, biển cả khẽ xuất hiện một cơn sóng, liền triệt để thôn phệ dòng sông?!

Lão giả lấy làm kinh ngạc, giãy giụa nói một câu:

- Thần thức đối phương cường đại đến cực điểm, tuyệt đối không nên thi triển thần thức công kích, nếu không tự làm tự chịu, tự tìm đường chết!

Lời còn chưa dứt, tiếng u u vang lên bên tai, lão giả từ trên lưng ngựa đổ ập xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Đám người chung quanh hắn mỗi người một vẻ, thế mà lúc này đồng thời tỏ vẻ kinh ngạc!

Lão giả mới bất tỉnh nhân sự kia cũng không phải loại người lương thiện, lão nhân này có ngoại hiệu Diệt Hồn Nhận, chuyên tu thần niệm chi pháp, am hiểu nhất chính là thao túng thần niệm công kích, cho dù gặp phải đối thủ cao hơn ba bốn đẳng cấp, hơi chút sơ suất cũng phải chịu thiệt thòi, trong Lĩnh vực thần thức công kích, lão già này có thể xưng là đại hành gia, từ trước tới nay chưa từng gặp chuyện thất thủ!

Thế nhưng giờ khắc này, rõ ràng xuất thủ trong lúc đối phương không chút đề phòng, Diệt Hồn Nhận xuất bất kỳ ý dùng thần thức công kích, không những không trọng thương được đối phương, lại còn phải chịu phản phệ thiệt thòi, chuyện này há có thể chỉ dùng không thể tưởng tượng mà hình dung? Căn bản là chuyện kinh dị, ác mộng?!

Chẳng lẽ thần niệm của đối phương lại mạnh đến vậy, lơ đang phản kích mà có thể sắc bén như thế?!

Nhìn đám người phương xa đã không thể đỡ được Vân Dương, đám người không khỏi đánh đột một cái.

- Ngọc Đường Vân Tôn, quả không hổ là Vân Tôn, thanh danh vang dội thực không có hư sĩ!

Có người thấp giọng thở dài.

- Chuyện tới nước này, đảnh phải triển khai công kích nhằm vào nhục thể của hắn, cá nhân chúng ta không đủ, nhưng thực lực tổng hợp luôn chiếm ưu thế! Mọi người cùng xông lên đi.

Một người trung niên cau mày, chậm rãi rút trường kiếm:

- Nếu để Vân Tôn tiến thêm mười dặm, vậy khoảng cách tới cửa thành quá gần, nếu chẳng may để hắn thành công phá cửa, chư tướng thần công khôi phục, đến lúc đó tuyệt không thể ngăn cản được nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.