Ta Là Chí Tôn

Chương 424: Là người hay là yêu?!



Tu giả ngự khí bằng hư, tuyệt đối khó có thể duy trì lâu dài, đây là định luật mà không một tu giả nào có thể ngịch chuyển, cho dù mạnh như Niên tiên sinh, Lăng Tiêu Túy, Quân Mạc Ngôn cũng chỉ có thể kiên trì thời gian càng thêm dài mà thôi.

Vân Dương coi như có tu vi Thiên cảnh, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, Lục Lục duy trì, nhưng vẫn khó mà duy trì thời gian quá dài, chỉ riêng điểm ấy mà nói, phần thắng của Đinh Vân Lộ rất lớn, nhiều lắm chỉ cần tiêu hao thêm một chút binh sĩ, cuối cùng vẫn có thể mài Vân Dương đến chết!

Thế nhưng, tình huống đó chỉ xảy ra khi Vân Dương chỉ dựa vào lực lượng bản thân mà ngự không phi hành. Hiện tại, ngay dưới vạt thanh bào của hắn, lại có Nhị Bạch Bạch dùng thân thể nho nhỏ chở hắn lao đi vùn vụt!

Nhị Bạch Bạch đã là siêu phẩm Huyền thú, nếu chỉ chở Vân Dương đi mà không cần chiến đấu, muốn bay vài canh giờ, hoàn toàn có thể làm được!

Nhị Bạch Bạch mệt mỏi, còn có Tam Bạch Bạch tiếp tục chở bay. Hơn nữa, trong lúc Tam Bạch Bạch làm việc, đã đủ để Nhị Bạch Bạch khôi phục.

Dù sao Vân Dương còn có sinh mệnh chi lực vô tận, chỉ cần lấy ra một đoàn, liền có thể giúp Nhị Bạch Bạch mãn huyết phục sinh!

Cho nên nói, chơi tiêu hao với Vân Dương, thực sự chính là tự tìm đường chết!

Vân Dương hoàn toàn đem thân thể nho nhỏ của Nhị Bạch Bạch che giấu thiên y vô phùng, tuyệt không nửa điểm dấu vết.

Điều hắn cần làm, đó là tạo ảo giác cho địch nhân!

Các ngươi làm vậy, chính hợp ý ta!

Mưa tên tiếp tục gào thét, Vân Dương tiếp xúc đám người, trường đao huy động, từng mảnh đao quang chém ra, hắn sử dụng đấu pháp của đám cao thủ Tử U trước đó, vừa chạm tức đi, tuyệt không ham chiến!

Nhưng mà mỗi đao hắn vung ra, vẫn có mấy người ứng đao kêu thảm, ngã nhào xuống đất, một mệnh đi tông.

Dưới tình huống như vậy, đám cao thủ Tứ Quý lâu còn có cao thủ mười thành viên mã của Tử U hoàn toàn không dám lộ diện!

Bởi lúc này mà nhảy ra, chẳng khác nào đơn đả độc đấu với Vân Tôn!

Không có ai nắm chắc, có thể chiến thắng được vị Vân Tôn tựa như chiến thần này!

Người của bọn hắn, căn bản không thể địch nổi!

Mắt thấy toàn bộ thành thị đã tràn ngập quân của bọn hắn, đối phương lại chỉ có một người, còn phe bọn hắn có tới mấy triệu nhân mã. Thế mà lại thúc thủ vô sách, bị đối phương một người đơn phương tàn sát!

Huyền Thiết tiễn cùng Công Thành tiễn xuyên tới xuyên lui, hoàn toàn bất chấp hậu quả tiến công, chiến quả duy nhất thu được, cũng chỉ là thương vong đồng đội!

Thậm chí đã có tới mấy vị tướng lãnh cao cấp, chết oan chết uổng dưới tiễn của người nhà.

Một khắc đồng hồ!

Đã qua một khắc đồng hồ!

Đây đã là toàn bộ nội tình của một vị Nhất trọng thiên tu giả!

Mười thành đại viên mãn, tuyệt không làm được!

Hai mắt Đinh Vân Lộ xung huyết, nhìn chằm chặp vào Vân Tôn bay tới bay lui trên tầng trời thấp, trong lòng không ngừng cầu nguyện!

Không chịu nổi!

Rơi xuống đi!

Mau mau rơi xuống đi!

Ngươi mau không chịu nổi, mau rơi xuống đi!

Huyền khí của ngươi, sao mãi chưa hết vậy?!

Chỉ tiếc, Vân Dương hoàn toàn không thèm đoái hoài tới nguyền rủa của hắn, vẫn tung hoành bay múa, linh động không chút suy giảm. Ngược lại... Thậm chí như còn càng thêm linh hoạt.

Sau đó, nửa canh giờ trôi qua...

Vân Tôn vẫn bình ổn bay tới bay lui, linh động càng hơn trước, đao quang lấp lóe hung lệ, không có nửa điểm mảy may mệt mỏi! Mà thương vong của Tử U, nay đã vượt qua con số mấy vạn!

Không thể nghi ngờ chính là cự đại số lượng, cũng là số lượng khiến người ta không thể chịu nổi!

Đối phương chỉ có một người, rõ ràng chỉ có một người!

Thậm chí người kia còn không thể dùng toàn lực, chỗ dựa lớn nhất bị hạn chế!

Thế nhưng dù như vậy, vẫn tạo ra thương vong khủng khiếp cho phe bọn hắn!

Chiến tổn như vậy, khó có thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng nổ!

Đinh Vân Lộ thoáng cái thất thần đã lại hoàn hồn, nhìn cảnh tượng phía sau, nhất thời hơi chút lảo đảo, lúc nào cũng có thể đổ xuống.

Mục đích của đối phương vô cùng rõ ràng, chính là muốn lao ra từ cửa Tây. Hơn nữa đến lúc này, Vân Tôn chưa từng đổi hướng, khoảng cách đến cửa Tây càng ngày càng gần!

Mỗi lần đối phương làm bộ vút qua, đội cảm tử của bọn hắn lại phải dùng thân thể, dùng nhân mạng sinh sinh cản về!

Xông lên, đụng về!

Nhưng mỗi lần đụng về, ít nhất phải bỏ ra ba bốn mươi vị cao thủ Thất trọng sơn làm cái giá!

Cho tới bây giờ, đã chặn được mười bảy lần!

Cao thủ bọn hắn triệu tập, từ ban sơ năm trăm người, nay chỉ còn một tổ ba mươi sau cùng!

Ròng rã gần năm trăm tên cao giai tu giả, cứ vậy mà bỏ mạng dưới thế công của đối phương, bọn hắn dùng sinh mệnh để chặn đường, cũng chỉ có thể tạm thời ngăn cản Vân Tôn, thậm chí còn không thể tạo thành một chút tổn thương cho Vân Dương!

Điều này thì cũng thôi đi, điều khiến Đinh Vân Lộ cảm thấy không thể tiếp nhận được, càng không thể hiểu được, quá sức kinh khủng... Đối phương không bị thương cũng không sao, thế nhưng ngay cả một chút mệt mỏi cũng không có, vẫn từng bước tiến lên, ừm... Lại tiến thêm năm trăm trượng?!

Sự thực này, khiến người ta tuyệt vọng!

Lúc này Đinh Vân Lộ đã triệt để tuyệt vọng, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được, đánh xong trận này, hắn sẽ phải đối mặt với điều gì!

Chiến dịch này kết thúc, coi như có thể tiêu diệt Vân Tôn, tội nghiệt trên người hắn cũng không nhỏ được bao nhiêu.

Đế quốc tổn thất nhiều lực lượng trung kiên như vậy, nhất định phải có người đứng ra gánh trách nhiệm!

Mà hắn là người trong cuộc, càng là người trực tiếp chỉ huy, trực tiếp hạ lệnh, càng không thể thoát!

Trận chiến này đánh tới bây giờ, từ lúc tràn đầy lòng tin, đến bây giờ là lạnh cả người, trong lòng một mảnh bi thương!

Chính hắn luôn mồm nói Vân Tôn phải chết, tất phải vẫn lạc, đến bây giờ chỉ còn là lời đàm tiếu!

Người si nói một lại là hắn?!

Tử U đế quốc không có cao thủ a?

Không!

Năm đó Tử U lập quốc, Thần thạch hạ phàm, rơi vào tay quân chủ khai quốc, mà trong thời gian mấy chục năm đó, nó ở ngay trong hoàng cung, phát ra năng lượng tràn trề!

Trong thời gian đó, toàn bộ người xung quanh hoành thành, nhất là những đứa trẻ nhỏ mới sinh, đều thu được lợi ích to lớn!

Phần lợi ích này, kéo dài trong huyết mạch, ích lợi vô tận!

Cũng chính từ khi đó, Tử U võ giáp thiên hạ, chưa từng có đối thủ!

Nhìn quanh toàn bộ Thiên Huyền đại lục, không có bất cứ quốc gia nào có thể so số lượng cao thủ với Tử U!

Chỉ là những hạt giống kia đều đã nhao nhao biến mất, một phần gia nhập giang hồ, một phần bị đám gia tộc quyền quý thu nạp, trở thành hộ viện, trông nhà, thậm chí là tư binh!

Không ai vì nước chinh chiến!

Bây giờ đế quốc bấp bênh, kẻ đi ra chiến đấu vẫn chỉ là những mặt hàng đại chúng, mà đám cao thủ đúng nghĩa trong các gia tộc quyền quý, lại không có một tên xuất hiện!

Mắt thấy vô số binh sĩ đế quốc bị thảm sát, mắt thấy địch nhân diễu võ giương oai, đám quyền quý đế quốc lại vẫn thờ ơ lạnh nhạt, khoanh tay đứng nhìn, như vậy nào có thể không khiến người cảm thấy bi thương?

Điều càng hiếm thấy hơn nữa... Một mực đánh tới hiện tại, đám chiến lực cao cấp của hoàng cung vẫn chưa thấy tới tiếp viện!!

Bi thương trong lòng Đinh Vân Lộ như tụ thành dòng sông, chẳng lẽ trận chiến này, không quan hệ tới quốc vận a!

Chẳng lẽ trận chiến này, không liên quan tới khí số Tử U, thân gia tính mệnh a!

- Hậu phương rút lui, tản ra, không thể quá dày đặc!

Đinh Vân Lộ vừa chỉ huy Thí Thần Cung thủ, vừa phát mệnh lệnh:

- Tất cả lực lượng công kích từ xa, chiếm cứ điểm cao trước mắt!

- Thí Thần cung, tiếp tục bắn, không được ngừng!

- Công Thành tiễn, bảo trì tần suất xạ kích, không được phép ngừng!

Trái tim Đinh Vân Lộ như muốn nổ tung:

“Vân Tôn, ngươi đến cùng ở trên đó đến khi nào?! Người còn là người sao? Làm sao không làm chuyện của người? Chẳng lẽ, hắn thực là Ác Ma?!”

Vấn đề này, kỳ thực cũng là nghi vấn trong lòng tất cả đám người Tử U!

Đối phương tựa như không có trọng lượng, một mực lơ lửng trên không, tiêu sái tự nhiên, tùy tâm tự tại.

Trạng thái đặc dị như vậy, bọn hắn hoàn toàn vô phương cưỡng chế, không có bất cứ hình thức công kích nào có thể tạo thành uy hiếp với đối phương!

Tất cả mọi người đều thầm hỏi một chuyện: Cao thủ Tử U đế quốc chúng ta đang ở đâu? Cả Tử U chúng ta, không có một ai có thể cản trở tên sát tinh này sao?

Một tên Vân Tôn, bay tới bay lui, đại khai sát giới, sát khí ngập trời!

Có Vân Tôn trên trời hấp dẫn hỏa lực, hai đại Huyền thú lão Hắc, tiểu Thanh phía dưới đại khai sát giới, mạnh mẽ lao tới, những nơi đi qua, chỉ để lại người ngã ngựa đổ.

Đinh vân Lộ càng thêm nghi hoặc, trước đó rõ ràng đã đánh trọng thương hai đại Huyền thú, không đến mức chết thì cũng phải vô lực tái chiến, thế mà lúc này rõ ràng lại có thể đánh tới phong sinh thủy khởi.

Đinh Vân Lộ suy nghĩ rõ ràng, hắn hiểu rõ trước mắt tranh thủ xử lý hai con Huyền thú kia mới là đúng đắn, nếu bỏ mặt không để ý, chỉ sợ sẽ càng thêm biến số.

Thế nhưng chuyện khiến Đinh Vân Lộ càng tuyệt vọng hơn đã kéo đến, đám binh sĩ Tử U khó khăn đánh trọng thương hai đầu Huyền thú, đã thấy Vân Tôn nhanh như chớp lao tới, sau đó hai đại Huyền thú lại tiếp tục long tinh hổ mãnh, thậm chí thương thế còn như nháy mắt khỏi hẳn, càng thêm hung hãn!

Cứ vậy ai cũng có thể hiểu rõ, Vân Tôn kia nhất định có thủ đoạn thần diệu nào đó có thể khiến hai đại Huyền thú trọng thương sắp chết lại có thể mãn huyết phục sinh!

Cứ vậy đánh xuống, còn có ý nghĩa gì sao?

Tất cả mọi người đồng thời sinh ra một suy nghĩ bi quan cực độ: Trận này, phe mình đã mất phần thắng, hoặc là, chỉ đợi đến khi vị Vân Tôn này xông ra khỏi cửa Tây, mới có thể kết thúc ác mộng!

Cản?

Ai có thể cản được?!

Không thấy đối phương càng lúc càng thảnh thơi, hoàn toàn không hề có ý vội vàng muốn đi sao?!

Cử động của đối phương, rõ ràng là đang thỏa thích trêu đùa mấy chục vạn đại quân Tử U!

Trời ạ, chẳng lẽ chúng ta đều đang nằm mơ ác mộng sao?

Cuối cùng, chúng ta sẽ bị ác mộng thôn phệ, bị một người tàn sát toàn bộ?!

Vị Vân Tôn này, đến cùng là người, hay là yêu nghiệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.