Ta Là Chí Tôn

Chương 429: Gặp nạn trên không trung!



Ngay khi Vân Dương cùng Nhị Bạch Bạch lần nữa hợp thể, chuẩn bị dùng tốc độ cao rời khỏi Tử Long thành, lúc đó biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay. Tâm tình căng cứng của Vân Dương rốt cục cũng hơi thả lỏng một chút, rốt cục có thể yên tâm, cao thủ của đối phương đều ở đằng xa, Nhị Bạch Bạch triển khai tốc độ cực hạn, đám người kia căn bản không ai có thể đuổi theo, chớ nói chi ngoài thành còn có Thượng Quan Linh Tú phục binh tiếp ứng!

Ngay lúc Vân Dương hơn thả lỏng, dị biến đột nhiên xuất hiện, từ một nơi nào đó, một đạo kiếm quang phóng lên tận trời, lấy tư thái như lôi đình phích lịch bay tới, chỉ riêng kiếm mang quanh quẩn kia, cũng đã đạt đến độ dài mười trượng, càng đã khóa chặt Vân Dương, tuyệt không cho phép Vân Dương né tránh!

Tốc độ của đạo kiếm quang này, vượt qua khỏi phạm trù tưởng tượng của Vân Dương!

Kinh hồng chợt lóe, đã tới dưới chân.

Một cái chớp mắt tiếp đó, Tam Bạch Bạch kêu thảm một tiếng. Nó vẫn luôn chú ý hộ vệ, vừa thấy kinh biến, bản năng hộ chủ của nó lập tức khiến nó nhảy chồm về phía trước, lấy thân thể máu thịt của mình để đỡ sát chiêu trí mạng cho Vân Dương. Vân Dương nhất niệm giật mình, mới vừa vặn người vọt lên, Thiên Ý Chi Đao cầm trong tay còn chưa kịp có động tác, đạo kiếm quang kia lại cường thịnh thêm ba phần, mũi kiếm trực chỉ sống lưng yếu hại của hắn!

Cảnh tượng tiếp đó, máu tươi bồng bềnh vẩy xuống.

Hai cái chân của Tam Bạch Bạch đều đã bị cắt đứt, máu chảy ồ ạt, đau đến toàn thân run rẩy, thương thế nghiêm trọng chưa từng có.

Từ lúc mấy đứa bọn nó nhận chủ đấn nay, luôn luôn xuôi gió xuôi nước, chưa từng phải chịu trọng thương như thế, khiến Vân Dương đau lòng muốn chết!

Vân Dương hét dài một tiếng, một đao như thiểm điện chém ra, giờ khắc này, hắn cũng không quan tâm được quá nhiều nữa, Thiên Ý Chi Đao ba chiêu sáu thứ, theo bản năng mà xuất ra toàn bộ!

Đao Bất Dung Tình!

Đao Bất Lưu Tình!

Đao Ngoại Hồng Trần!

Sinh Tử Nhất Niệm!

Huyết Hà Đảo Huyền!

Đao Hạ Luân Hồi!

Thiên Ý Chi Đao ba chiêu đồng thời xuất kích!

Đây chính là đãi ngộ mà ngay cả Băng Tôn Giả ngày đó cũng không được nhận, trong lúc nhất thời, cả mảnh trời không trăm trượng đều bị bao phủ bởi đao quang cháy bỏng!

Đạo kiếm quang tràn trề lực lượng chém tới, giờ phút này cũng là lúc cực thịnh của nó, không chút sợ hãi ngang nhiên ứng chiêu, ba ba ba triển khai va chạm với Thiên Ý Chi Đao. Chợt phát ra một tiếng hừ lạnh, lập tức lại có một đao bạch quang bắn ra, đạo bạch quang này thậm chí không quan tấm sự xảo diệu của Thiên Ý Chi Đao, trực tiếp dùng sức mạnh đột phá đao quang mà ba chiêu Thiên Ý đao pháp hợp thành, trực tiếp tiến công!

Vân Dương hai tay cầm đao, dốc toàn lực chặn lại! Lập tức cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ của đối phương, thực như bài sơn đảo hải mà đến, căn bản không thể chống cự. Vân Dương kêu một tiếng đau đớn, không những máu tươi cuồng phun, cả người lăn lăn lộn lộn lướt về phía sau, lùi lại mấy chục trượng!

Trong lòng hãi nhiên!

Tu vi người này, quả là khủng bố!

Ngay lúc này, Tam Bạch Bạch trọng thương phản công, liều mạng hé miệng, phong nhận huy sái đầy trời, quang cầu trong miệng nó cũng dần hình thành, oanh một tiếng phun ra.

Ngươi kia cũng bị hợp chiêu của Thiên Ý Chi Đao đẩy lui mấy trượng, nhanh chóng ổn định, hét dài một tiếng, phun ra một ngụm trọc khí, kiếm quang lóe lên muốn tiếp tục tuy kích, đã thấy quang cầu phản công của Tam Bạch Bạch đã tới trước mặt.

Hắn cũng là người biết hàng, không dám chủ quan, trường kiềm hoành ngang đón địch, toàn lực chặn lại. Quang cầu chính diện trùng kích lập tức nổ tung, người kia đang ở trên không trung, bị luồng sức mạnh này chính diện đánh trúng, lực lượng vô tận ầm vang bộc phát, không chỗ mượn lực, lập tức đẩy lui trăm trượng!

Mà bên kia, Nhị Bạch Bạch đã nhân cơ hội công kích, vừa rồi là Nhị Bạch Bạch chờ Vân Dương, tầm mắt bị ngăn trở, không thể kịp thời ứng biến một kích trọng thương Tam Bạch Bạch vừa rồi, thế nhưng nó chưa bị thương, quang cầu mà nó tập kết ngưng tụ sức mạnh toàn thân, uy năng tràn trề không gì sánh nổi, so với một chiêu phản công vừa rồi của Tam Bạch Bạch còn mạnh hơn ba phần!

Người kia mắt thấy quang cầu đoạt mệnh lại tới, không thể làm gì khác ngoài tiếp tục phòng ngự, mặc dù không thể tạo thành tổn thương với hắn, thế nhưng lại bị đẩy lui quá ba trăm trượng, hình tượng chẳng khác nào một quả bóng, bị người đá bay...

Loại cảm giác này, nhất thời khiến người tới giận tím mặt.

Nếu ở trên mặt đất, hai cái công kích này căn bản không thể tạo thành bất luận ảnh hưởng cho hắn!

Vậy mà lúc này, đã hắn lui tới hơn ba trăm trượng!

Thậm chí, hắn ba lần ra chiêu, hai lần ứng đối quang cầu, Huyền khí toàn thân cũng dùng tới thấy đáy, nhất định phải hạ xuống lấy hơi, lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Dương bay xa.

Thế nhưng thân hình hắn vừa hạ xuống, hai mắt vẫn chăm chăm nhìn hướng Vân Dương rời đi, hiển nhiên là muốn vừa tiếp đất, lập tức mượn lực đuổi theo.

Hắn đã biết bí mật phi hành của Vân Dương, chính là hai đầu tiểu Huyền thú kia tác oai tác quái, thế nhưng lúc này đã có một đầu bị trọng thương, mặc dù còn lại một đầu, thế nhưng lực lượng của Vân Tôn cũng chỉ thường thôi, hắn tuyệt không tin, Vân Tôn có thể chạy khỏi tay hắn!

Ngay thời khắc vi diệu này, mắt thấy thân thể của bản thân sắp sơi xuống kiên trúc cao nhất gần đó, một lần nữa cước đạp thực địa, mượn lực lao đi...

Một tiếng gào thét rung rời vang lên, tại cách đó không xa, Hắc Kim hùng đã bắt đầu nổi diên!

Nó ngửa mặt gào thét một tiếng tuyệt vọng, thân thể to lớn vài chục trượng kia lại lớn thêm một vòng, trạng thái vô cùng dữ tợn, một đôi hùng chưởng lớn như hai căn nhà hung hăng đánh ra bốn phía, hai cái chân giẫm một cái, dưới con mắt kinh ngạc của đám binh sĩ Tử U, thân thể khổng lồ của Hắc Kim hùng đột nhiên phóng lên trời!

Có một câu nói: Ta có thể nhảy cao hơn núi, bởi vì núi không biết nhảy. Thế nhưng nếu núi biết nhảy thì sao?

Cụ thể có thể nhảy cao bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là lực phá hoại mà sau khi nó vọt lên? Căn bản vượt qua phạm trù mà phàm nhân có thể tưởng tượng!

Thế nhưng bây giờ, đại hùng thân thể siêu hóa cực hạn, thân thể khổng lồ nhảy lên không, có thể xem như tiếp cận trạng thái nhảy vọt của đại sơn!

Hắc Kim hùng phóng lên tận trời, nhất cử vọt lên ba mươi trượng, lại phát ra một tiếng rống kinh thiên, thân thể nó xoay nửa vòng, lập tức ném đầu Hoa Văn mãng cuốn trên cổ tay nó ra ngoài.

Ném hướng Vân Dương.

Hắc Kim hùng lấy lực xưng vương, một cái chớp mắt này, làm ra lựa chọn gian nan nhất cuộc đời nó, dùng lực lượng cường đại nhất mà nó có thể dùng tới, hóa thành càn khôn nhất kích!

Uy năm của cú ném này, đạt tới mức kinh hãi thế tục, trực tiếp ném hoa văn mang bay hơn ngàn trượng!

Vân Dương bị sức mạnh của người kia đánh bay, miệng phun máu tươi, lúc này tầm mắt đã có chút mơ hồ, kiếm khí của đối phương đột phá hợp chiêu của Thiên Ý Chi Đao mà tiến vào thân thể hắn, khiến cho toàn thân Vân Dương như bị vô số cây đao nhỏ cắt đi cắt lại, đau đến chết đi sống lại. Đã thấy Hoa Văn mãng trọng trạng thái tiểu xà bay tới, Vân Dương gần như bản năng, đưa tay tiếp lấy Hoa Văn mãng.

Lại thấy Hoa Văn mãng không để ý thân thể đầy thương tích của bản thân mà cưỡng ép quay đầu, hai con ngươi gắt gao nhìn về phía sau.

Mắt rắn vốn băng lãnh, vậy mà ngưng hai giọt nước mắt, lặng yên lăn xuống.

- Ngao ~~~

Thân thể to con của Hắc Kim hùng sau khi ném Hoa Văn mãng ra ngoài, lại lần nữa phát ra tiếng rống kinh thiên.

Một tiếng rống này, trực tiếp khiến cho Vân Dương thầm chấn động.

Bởi trong tiếng rống giận dữ này, tràn đầy biệt ly chi ý, tràn ngập trường thiên!

Vân Dương ngưng mắt nhìn lại, đã thấy thân thể cao lớn bay lên của Hắc Kim hùng đã kết thúc, cưỡng ép rẽ ngoặt, lấy tư thái tràn trề không gì sánh nổi mà đâm vào tòa nhà nơi tên kiếm khác kia sắp đặt chân xuống.

Vị kiếm khách kia đang muốn đáp xuống, mũi chân đã gần điểm xuống mái ngói gần nhất, thế nhưng toàn bộ tòa kiến trúc đột nhiên biến mất, biến mất, ngay cả một phiến ngói cũng không còn!

Tính toán của hắn cứ vậy mà thất bại, lúc này không đơn giản chỉ là đạp hụt đơn thuần, mà là cả thêm vào lực đạo trái chiều của hắn, cả người như diều đứt dây lao xuống

Mà nơi hắn hạn xuống, trực tiếp rơi vào một cái ôm khỏe mạnh vô cùng.

Hắc Kim hùng gầm thét, dùng tận sức bình sinh, hung hăng ôm lấy người kia vào trong ngực, một đôi hùng chưởng liên tiếp vỗ tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.