Ta Là Chí Tôn

Chương 430: Trở về, Cửu Tôn chi lực!



Thời khắc vi diệu, một tia lực lượng cuối cùng của người này dùng ra để đạp xuống, lúc này khí không lực tận, bị Hắc Kim hùng bóp chặt, trong lúc nhất thời thở nhiều mà hít ít, răng rắc răng rắc vài tiếng, xương cốt đã bị Hắc Kim hùng đánh gãy ba cái.

Đây còn là nhờ tu vi cao cương của hắn, Huyền khí hộ thể hùng hồn, Hắc Kim hùng không thể đột phá Huyền khí hộ thể!

Có điều một cái tiếp xúc này, người kia rốt cục có thể hòa hoãn một hơi, một ngụm máu tươi phun ra, người này hét to một tiếng, trường kiếm lại lóe hàn quang, kiếm mang vô kiên bất tồi lại vì vị kiếm khách này dùng trạng thái cực đoan cuồng bạo phát huy!

Một cái chớp mắt này, hắn dùng tới tất cả lực lượng toàn thân, coi như lực bú sữa mẹ cũng không để lại.

Trong lòng người này tràn đầy hận ý vô biên, hận chết con Hắc Hùng này làm hỏng chuyện tốt của hắn!

Con gấu này, chẳng những đáng chết, hơn nữa còn phải chết!

Hắc Kim hùng tiếp tục gầm một tiếng cuồng dã, không chút nhượng bộ triển khai đối chiến với kiếm giả kia, một người một gấu, đứng trong một mảnh phế tích vẫn đang không ngừng sụp đổ mà đánh tới khói bụi đầy trời.

Hốc mắt Vân Dương nóng lên.

Thực lực chân thực của kiếm giả kia còn cao hơn hắn, Hắc Kim hùng ngay cả Vân Dương cũng đánh không lại, dù có may mắn chiếm tiên cơ cũng tuyệt không đánh lại đối phương, điểm ấy kiếm giả kia biết, Vân Dương cũng biết, bản thân Hắc Kim hùng cũng biết, thế nhưng nó vẫn làm vậy, nghĩa vô phản cố, tựa như Vân Dương vậy, vì xúc động của bản thân, có chết cũng không hối hận!

Trước khi nó chuẩn bị liều chết, đã thành công đưa đối thủ dây dưa cả đời với nó ném ra ngoài!

Ý tứ rất rõ ràng: Ta đến đoạn hậu, ngươi đi cầu sinh!

Thanh Văn mãng tê tê kêu lớn, liều mạng muốn tránh thoát khỏi tay Vân Dương mà xông trở về. Vân Dương gắt gao bắt lấy thân thể nó, một tay ôm Tam Bạch Bạch trọng thương ôm vào trong ngực, lại đem hai đoàn sinh mệnh chi nguyên truyền qua, sau đó chạy thẳng về phía cửa Tây!

Đã xúc động một lần.

Tuyệt đối sẽ không có xúc động lần thứ hai.

Nếu hắn cùng Thanh Văn mãng xông trở lại, như vậy sự hi sinh của gấu nhỏ sẽ trở nên vô nghĩa!

Cho nên Vân Dương quyết đoán rời đi!

Chỉ là trong quá trình bỏ chạy, vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Trái tim co rút từng chặp!

Chung quy hy vọng tên to con kia có thể xông lại, cùng ra ngoài.

Lần nữa hóa thành gấu nhỏ mini, ngơ ngơ ngác ngác.

Thế nhưng phía sau một mảnh ầm ầm, lúc này đã dần lắng lại.

Vân Dương thở dài thườn thượt, tăng tốc đi tới, lúc này hắn đã thấy bóng dáng cửa Tây.

Nhị Bạch Bạch lập tức hạ xuống.

Đám người Thượng Quan Linh Tú vẫn luôn chú ý động tĩnh trên không, nhân thủ của nàng đã sớm phân bố hai bên cửa thành. Vừa thấy Vân Tôn đến, Thượng Quan Linh Tú lập tức ra lệnh, hai trăm tên hãn tướng bách chiến sa trường đồng thời xuất thủ.

Huyết nhục tung tóe, sinh sinh đánh thành một con đường.

Lực chú ý của đám người Tử U đều đã đặt trong thành, nơi này mặc dù cũng đề phong sâm nghiêm, càng có không ít tu giả tọa trấn, thế nhưng thực lực chân chính so với đám người tham chiến trong thành lại phải kém hơn mấy bậc, Thượng Quan Linh Tú tập kích bất ngờ, càng ngoài dự tính, đám người Tử U thậm chí còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Thượng Quan Linh Tú đã đánh xong!

Không phải Vân Tôn vẫn đang ở trong thành sao?

Tại sao chúng ta đột nhiên lại bị công kích!

Chẳng lẽ gặp quỷ?!

Không đúng, là đám người Ngọc Đường tới tiếp viện Vân Tôn!!

Binh sĩ Tử U cũng coi như ứng biến cấp tốc, tức thời đã có mấy tốp binh liều mạng chạy qua.

Thế nhưng, đã không kịp.

Cửa thành, đã thất thủ!

Vân Dương vút qua, đao quang lấp lóe, đột nhiên thét dài một tiếng:

- Theo ta rời thành!

Đao quang lấp lóe như biến thành một hàng dài, cửa thành đóng chặt kia, trước mặt Thiên Ý Chi Đao hoàn toàn không thể chống lại, trực tiếp bị oanh phá một cái động lớn, khỏi bụi quay cuồng, Vân Dương một ngựa đi đầu xông ra ngoài.

Thượng Quan Linh Tú theo sát phía sau.

Hai trăm trắng sĩ, chợt đồng thời rời khỏi tòa thành, bắt đầu phi nước đại.

Phía sau, vô số Huyền Thiết tiễn cấp tốc truy kích, lít nha lít nhít, che khuất bầu trời!

Thế nhưng nơi tụ hội, chỉ có cái hang lớn mà Vân Dương vừa phá lỡn lao ra, lực sát thương cơ hồ chính là số không, dưới trướng Thượng Quan Linh Tú chỉ có hai trăm người, thế nhưng ai nấy đều có kinh nghiệm bách chiến, ra khỏi thành lập tức phân tán.

Cửa thành dày đặc kia, lại trở thành tấm chắn an toàn nhất cho mọi người!

Đám người dọc theo con đường trước cửa, một đường vọt mạnh, liều mạng chạy vội!

Bọn họ đều có tu vi không thấp, tốc độ di chuyển tương đối khả quan, dù sao hiện tại vẫn chỉ là mới rời khỏi thành, còn chưa đến mức an toàn!

Vẫn còn bên trong phạm vi của Khống Linh đại trận!

Trong thành một mảnh hỗn loạn, tiếng người hô ngựa hí ồn ào khắp nơi, vô số người đang lớn tiếng quát mắng.

Cánh cửa thành đã bị phá mất một lỗ chậm rãi mở ra.

Không ít người trực tiếp vọt ra từ cửa hông triển khai truy kích.

Thế nhưng cái gọi là truy kích, cơ hồ tất cả đám người đều biết là hy vọng xa vời, bởi vì Vân Dương đã vọt ra ngoài ngàn trượng, ra ra rời khỏi địa giới Tử Long thành!

Đám quân Tử U này hiển nhiên không muốn từ bỏ, liên tiếp bắn pháo tín hiệu, thông tri cho quân đội đóng quân ngoài thành, vây kín tứ phía, tận chút cố gắng cuối cùng.

Mặc dù đã rời khỏi Tử Long thành, đại biểu chư tướng thần công của Vân Tôn đã khôi phục, thế nhưng hiện tại Vân Tôn cũng không phải chỉ có một mình, mà bên cạnh còn có tới hai trăm người. Vân Tôn có thể hóa phong hóa vân rời đi, thế nhưng người khác thì sao, có những người này trói buộc, trước khi bọn hắn chết hết, tin rằng Vân Tôn tuyệt sẽ không thể không để ý, vậy cũng chính là, còn cơ hội giết Vân Tôn!

- Theo ta, mọi người cùng tới quan đạo!

Vừa rời khỏi Tử Long thành, Vân Dương lập tức cảm ứng linh khí trong thiên địa, lại phát hiện, phạm vi Khống Linh đại trận bao phủ, còn lớn hơn dự đoán của hắn, không phải rời Tử Long thành là lập tức có thể hồi phục, mà lại phải cần đi tiếp một đoạn, mới có thể thoát khỏi cái đại trận đáng chết này, tự nhiên không nói hai lời, dứt khoát bay thẳng!

Tới bây giờ, hắn vẫn sử dụng hình tượng Vân lão, Thượng Quan Linh Tú hiểu nhiên cũng không nhận ra Vân Tôn trước mắt, kỳ thực chính là người nàng thầm yêu Vân Dương. Thế nhưng nàng tuyệt đối tín niệm Vân Tôn, đối với mệnh lệnh của hắn tuyệt đối không dám sơ sót.

Đám người theo Vân Dương một đường thẳng tiến.

Cứ vậy chạy hết tốc lực hơn mười dặm, thanh âm truy binh phía sau đã ầm ầm vang lên, hiển nhiên Tử U xuất động kỵ binh, chỉ có đại đội kỵ binh mới có thể đuổi kịp tu sĩ chạy vội như vậy.

Vân Dương hít sâu mấy hơi, dọc theo con đường này hắn đã dùng tới mười mấy viên đan dược chữa thường mà Lôi Động Thiên cấp, lại thêm máy gian lận như Lục Lục, thân thể đã khôi phục rất nhiều.

Tiếp tục xông lên năm mươi trượng, thần sắc Vân Dương khẽ động, hắn rốt cục có thể cảm giác được thiên địa linh khí đã lâu không gặp, tựa như tinh linh bay múa trên không trung!

Xông ra khỏi đại trận!

Vân Dương lập tức ý thức được điểm này!

Kỳ thực không chỉ Vân Dương, ngay cả mấy người Thượng Quan Linh Tú cũng có thể cảm ứng được, trong nháy mắt này, tựa như rời khỏi một loại gông cùm xiềng xích nào đó, ngay cả hít thở không khí cũng cảm thấy đặc biệt tươi mát.

Đầu não cũng lập tức thanh minh.

Thượng Quan Linh Tú bản năng nhận ra một chuyện: Con đường phía trước, đã không còn lo nữa!

Thoát khỏi Khống Linh đại trận, chư tướng thần công của Vân Tôn khôi phục, thế gian này còn có cái gì có thể uy hiếp được Vân Tôn?!

- Các ngươi tiếp tục duy trì cao tốc rút lui, ta đi sau đoạn hậu.

Vân Dương vẫn cõng Lão Độc Cô, quả quyết nói:

- Bây giờ không còn bị Khống Linh đại trận bao phủ, ta muốn xem xem, quân đội Tử U này có năng lực làm gì được ta?!

Thượng Quan Linh Tú cũng không chần chờ, đáp ứng thi lễn một tiếng, cấp tốc chạy về phía trước, trong miệng còn gào thét một tiếng.

Phía trước không xa là một mảnh rừng trúc, đã có mấy chục người mang theo mấy trăm con ngựa vọt ra, chính là nhân thủ mà Thượng Quan Linh Tú đã sớm an bài, nơi này là một điểm tương đối bí mật gần Khống Linh đại trận, đương nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng, tiếp đó đám người lập tức nhảy lên tuấn mã, khói bụi cuồn cuộn, cứ thế chạy xa.

Đám người đều biết, bọn họ có miễng cưỡng ở lại cũng không không mang lại lợi ích gì, thậm chí sẽ chỉ làm liên lụy vân tôn, ngược lại nếu bọn hắn tận sức nhanh chóng rời đi, thoát khỏi địa giới Tử U, mới là hiệp trợ tốt nhất dành cho Vân Tôn!

Lúc này, chỉ còn một mình Vân Dương đi sau, hắn chậm rãi từng bước ra ngoài, cẩn thận hít thở thiên địa linh khí, thầm nói với bản thân: Từ nay về sau, phàm là nơi bị Khống Linh đại trận bao phủ, hắn sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn không bao giờ bước vào!

Sau lưng, vô số truy binh từ bốn phương tám hướng đuổi theo mà tới!

Đám người đều thấy được, Vân Tôn đang dạo bước trên dường: “Sao hắn lại đi chậm vậy?”

Chẳng lẽ...

Ngay trước mắt bao người, chỉ thấy thân thể Vân Tôn bước về phía trước một bước, một cái chân cứ thế tan biến, lại thấy Vân Tôn chậm rãi xoay người, trong lúc xoay người, thân thể cũng lập tức biến mất.

Nơi đó, chỉ còn lại một cái đầu, ánh mắt lạnh băng lướt qua đại quân.

Sau đó, ngay cả đầu cũng biến mất, chỉ còn lại một con mắt.

Sau đó, ngay cả con mắt cũng biến mất, thân thể Vân Tôn, triệt để tan biến trong không khí.

Đám người thấy một màn này, da đầu không kìm được mà run lên.

Đúng vậy, hiện tại đã rời khỏi khu vực đặc biệt, lực lượng của Vân Tôn đã hoàn toàn trở về.

Trạng thái này... Chư tướng thần công của Vân Tôn, sắp... Tàn phá Tử U!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.