Ta Là Chí Tôn

Chương 435: Huyền đan ở đâu?!



Tử U Hoàng hứng thú truy vấn:

- Tại sao nói thế?

- Đơn giản mà nói, chính là khó mà khiến người tử trung, đối với điểm tai hại ấy, tin rằng Tử U Hoàng cũng đã trải nghiệm.

Vân Dương không đợi Tử U Hoàng nói, lại nói giản ý cai:

- Mà quốc chủ nước ta, đối đãi thần tử, nhất là những lão thần càng như tay như chân, nghi kỵ chi tầm dù có, khúc mắt dù có, nhưng lại chưa từng có nhiều, đối với thân nhân bằng hữu, luôn có mấy phần tử tế từ tâm.

- Đương nhiên, cá tính này của chủ ta cũng khiến trong Ngọc Đường ẩn nấp nhiều gian tế nhất. Đâu là tai hại mà bên ta không thể phủ nhận! Quốc nội Ngọc Đường có gió thổi cỏ lay, đều khó có thể giữ được bí mật. Nhưng tương đối mà nói... Càng dễ thu được trung tâm của thần tử tướng sĩ!

- Nếu không dưới cảnh ngộ tứ phương thụ định, Ngọc Đường ta nào có thể sừng sững không ngã từng ấy năm tới nay. Quân Thần trên dưới một lòng, tướng sĩ dùng mệnh báo đáp, mới có thể giữ Ngọc Đường vĩnh viễn không vong!

Vô số gia tộc, đều tự động dấn thân vệ quốc, dù là đánh tới dòng dõi đoạn tuyệt, vẫn người sau nối người trước, không oán không hối!

Tử U Hoàng trầm tư một chút, nặng nề gật đầu:

- Trẫm có chút hiểu, lại có chút không hiểu.

Vân Dương cười:

- Không phải Bệ hạ không hiểu, mà là muốn mượn miệng ta, nói với thần tử kế bên, phải không?

Tử U Hoàng cười ha ha một tiếng:

- Còn xin Vân Tôn đại nhân, thay ra giáo huấn quần thần một phen!

Vân Dương trầm tư một chút:

- Vậy liền nói đến một ví dụ đơn giản nhất, tình huống này tuyệt không xuất hiện ở các quốc gia khác... Nếu là quả có một ngày, Ngọc Đường mất nước. Bị tứ quốc các ngươi công hãm, thế nhưng các ngươi chỉ có thể lấy được một cái Ngọc Đường vong quốc diệt chủng, không có khả năng chinh phục dân tâm Ngọc Đường! Ngoại trừ mấy trăm vạn tướng sĩ sẽ chiếu đấu tới hơi thở cuối cùng! Văn võ bá quan quỳ gối đầu hàng cũng không đến một hai phần, cái này còn phải tính cả gian tế mà các ngươi bố trí! Thậm chí ta dám chắc chắn, các nước khác, tuyệt không thể như thế!

Tử U Hoàng nói:

- Vậy nếu Tử U mất nước thì sao? Vân Tôn đại nhân nghĩ thế nào?

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Người hỏi vấn đề, kỳ thực là người rõ kết quả nhất. Nếu Tử U mất nước, đến lúc đó chịu phấn chiến đến một hơi cuối cùng... Nhiều nhất chỉ vẻn vẹn chiếm... Một hai phần mười, đây là cách nói lạc quan nhất, ta đã tận lực suy nghĩ tích cực!

Đám quan viên trợn mắt nhìn Vân Dương, nhưng lại không có một người nào dám mở miệng phản bác!

Tử U Hoàng nghe vậy cười ha ha, cười ra nước mắt, vỗ tay nói:

- Có đạo lý! Có đạo lý! Ha ha ha ha...

Đều là một hai phần mười.

Một bên một hai phần mười đầu hàng, quỳ gối, thế nhưng trong đó còn tính cả gian tế mật thám các nước.

Còn một bên cũng là một hai phần mười, thế nhưng nội hàm trong đó lại khác nhau trời vực!

Hoàn toàn là hai thái cực trái ngược, không thể đánh đồng!

Tử U Hoàng vẫn cười ha ha, cười đến cực kỳ vui vẻ, nước mắt trào ra theo tiếng cười, chậm rãi chảy xuôi trên mặt, trong tiếng cười mang theo nước mắt, bởi đưa lưng về phía quan viên, cũng không có người nhìn thấy.

Sau lưng, trong đám quan viên Tử U không ít người toát ra vẻ khuất nhục khó giấu, có người lại nhíu mày trầm tư, cũng có người khinh thường cười lạnh, ngoài ra, còn có người thờ ơ, hoàn toàn không để lời Vân Dương đặt trong lòng.

Nhân sinh đều có gặp gỡ, đều có lựa chọn, đều có lập trường, không có lựa chọn chính xác nhất, chỉ có lựa chọn khác nhau!

- Đây vốn là hai con đường Đế giả, rất khó nói ai tốt ai tồi.

Vân Dương thẳng thắn nói:

- Hết thảy, chỉ có thể để kết quả cuối cùng đánh giá, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc!

- Tốt cho một cái kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc! Hôm nay nói chuyện cùng quân, đời này Trẫm không tiếc!

Tử U Hoàng nghiêm túc nói:

- Thế nhưng... Trẫm có thể nói một câu: Trẫm còn tại vị một ngày, Tử

U, sẽ không vong!

Câu nói này, tựa như chém đinh chặt sắt, tràn đầy hương vị không thể nghi ngờ.

Câu nói này khiến vô số quan viên đứng sau, cùng nhau chấn động tinh thần.

Trong lúc nhất thời, tất cả đám thần thuộc Tử U, đều cảm thấy sống lưng mình thẳng lên, dù là tai ương diệt quốc trước mắt, tựa như cũng không còn đáng sợ như vậy!

Vân Dương nhàn nhạt nói:

- Có lẽ vậy.

Hắn chưa hề nói, chỉ cần hôm nay ta bỏ khống chế hồng thủy, Tử U quốc sẽ phải hủy diệt!

Ngươi có thề cũng không có tác dụng!

Ừm, nhiều lắm là ngươi chết đuối trước khi hồng thủy hủy diệt Tử U, đó đúng thực là ứng lời thề, sau khi ngươi chết, Tử U mới vong!

Tử U Hoàng hít một hơi thật sâu, đem tất cả những cảm xúc mới dâng lên đầu nhấn xuống, mỉm cười nói:

- Trước đó Vân Tôn đại nhân từng nói, muốn có một người đủ tư các đối thoại, không biết Trẫm có đủ tư cách này hay không?

Vân Dương không nhịn được mà cười:

- Nếu ngay cả Bệ hạ còn không được mà nói, như vậy Tử U đế quốc nào có bất luận người nào có tư cách đó!

Tử U Hoàng vui mừng:

- Như vậy là tốt, vậy để Trẫm đến cùng Vân Tôn đại nhân trò chuyện. Vân Tôn đại nhân còn nói, chúng ta hẳn phải hiểu ngươi muốn gì.

Vân Dương nói:

- Không sai! Nếu Bệ hạ ở đây, thấy được cảnh tượng trước mắt, như vậy Bệ hạ tự biết, ta muốn cái gì.

Tử U Hoàng nở nụ cười nhàn nhạt, phất phất tay nói:

- Đem đầu Hắc Kim hùng chiến tử trong Tử Long thành mang tới đây!

Vân Dương vừa nghe được hai chữ “Chiến tử”, đột nhiên nhắm mắt lại.

Chiến tử?

Trước đó, Vân Dương vẫn ôm hy vọng vạn nhất, dù lão Hắc trọng thương sắp chết cũng được, bị Tử U trấn áp khuất nhục cũng được, cho dù là căn cơ hủy hết, trở thành một đầu dã thú bình thường nhất, cũng không sao, chỉ cần nó còn sống là được!

Thế nhưng, đáp án mà hắn không muốn đối mặt nhất, hiện thực tàn không nhất, lại hiện lên trước mắt hắn!

Đầu gấu nhỏ ngu ngơ, chắc nịch từng bước bước sau hắn, chiến tử?

Gấu nhỏ theo hắn mấy ngày, còn chưa kịp hưởng phúc hưởng lợi... Chiến tử?

Trên cổ tay hắn, một đầu tiểu xà xanh biếc, đã khôi phục khỏe mạnh đột nhiên hạ đầu, giấu đầu trong thân thể, hai mắt ngưng khí, thấm ướt tay Vân Dương.

Vân Dương có thể cảm giác được, thân thể tiểu xà đang run rẩy.

Biển người phương xa đột nhiên tác ra, khoảng chừng mấy trăm người, đùng gậy gỗ thô to, nhấc một thân thể khổng lồ đi tới.

Đó là gấu nhỏ.

Thân thể gấu nhỏ lúc này đã sớm không còn hoàn chỉnh, không những ngực bụng đều bị xé ra, tay chân cũng đã bị chặt xuống, đặt trên thân thể.

Trên đầu, trải đầy vết kiếm ngổn ngang, không ít nơi còn chảy ra một màu trắng, hiển nhiên là sâu đến tận óc. Khí tức đoạn tuyệt, chết vô cùng triệt để, so với Lão Độc Cô lúc trước còn triệt để hơn.

Vân Dương chậm rãi cúi đầu, quan sát thi thể gấu nhỏ, sắc mặt ngây ngô, thế nhưng lại lóe lên lửa giận mãnh liệt.

Tiểu xà trên cổ tay lập tức xông ra ngoài.

Trong nháy mắt, tiểu xà đã biến thành Thanh Văn mãng lớn chừng cổ tay, nhào vào trên thân thể gấu nhỏ, toàn thân Thanh Văn mãng run rẩy, trong miệng tê tê gọi, lo lắng hô hoán trên thân thể gấu nhỏ.

Thậm chí trong tiếng tê tê của Thanh Văn mãng, đã mơ hồ mang theo chút âm thanh ngao ngao.

Tựa như tiếng kêu của gấu nhỏ ngày thường.

Hiển nhiên Thanh Văn mãng hy vọng, có thể gọi dậy Hắc Kim hùng đã không thể thở nữa.

Vân Dương chậm rãi nhắm mắt, lập tức lại mở mắt ra.

Một dòng nước chầm chậm nâng thân thể gấu nhỏ, đem mỗi một bộ phận của nó đều cọ rửa sạch sẽ, vô số vết thương dùng tốc độ mắt thường khép lại.

Đó là Vân Dương sử dụng tổn hợp Thánh Thủy quyết cùng Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, còn có sinh linh chi khí của Lục Lục, ba tầng kết hợp sáng tạo kỳ tích, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là do Hắc Kim hùng mới chết không lâu, nó là Huyền thú Vương giả, nhục thể vẫn còn sức sống, lúc này mới có thể khiến vết thương hồi phục như cũ, tiếp qua thời gian một chén trà, tay chân gấu nhỏ cũng được gắn trở lại, nhìn rất là sạch sẽ, tựa như đang ngủ thiếp đi vậy.

Vân Dương hít một hơi thật sâu, đem thần niệm bao lấy thân thể gấu nhỏ, một mặt kiểm tra xem còn vết thương nào chưa trị, một mặt là còn cố giữ một hy vọng vạn nhất. Thế nhưng, ngay một sát na thần niệm phóng thích, Vân Dương bỗng nhiên nổi giận, quát chói tai một tiếng:

- Huyền đan của Tiểu Hùng đâu?!

Thần niệm đảo qua!

Huyền đan vốn nên tồn tại trong đầu gấu nhỏ, thế mà vô ảnh vô tung!

Vân Dương chốc lát lập tức trở nên cuồng loạn, sát khí lạnh thấu xương nháy mắt tràn ngập thương khung, con mắt băng lãnh nhìn chằm chằm quốc chủ Tử U, lạnh lùng nói:

- Tử U Hoàng, huyền đan của Tiểu Hùng ở đâu? Ta hy vọng ngài có thể lập tức đưa tới!

- Đây là sủng vật của ta, cũng là chiến sĩ của ta! Ta hy vọng, chiến sĩ của ta, có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh nhập thổ vi an! Thân thể như vậy, nội đan cũng như vậy!

- Đưa tới cho ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.